会员登录 - 用户注册 - 设为首页 - 加入收藏 - 网站地图 Truyện Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài!

Truyện Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài

时间:2025-01-22 21:08:37 来源:NEWS 作者:Thế giới 阅读:724次
Chương 1: Bắt gian tại giường

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị “bắt gian tại giường”.

Đó là đêm trước ngày hôn lễ của tôi,ệnSauĐêmẤyTôiThànhVợCủaTổngTàcác trận đấu của cristiano ronaldo tôi sống ở khách sạn năm sao do nhà chồng sắp xếp, khi đang ngủ rất say giấc thì một người đàn ông mò mẫm trèo lên.

Tôi tưởng là chồng mình - Tần Tuấn Phi nên chỉ đỏ mặt, mặc cho người này động chân động tay, cho đến khi cơn đau như xé toạc cơ thể truyền tới, tôi mới biết việc mà người này muốn làm.

Động tác của Tần Tuấn Phi rất cứng nhắc, tôi đau không chịu nổi, thế nhưng sau này lại dần dần có cảm giác.

Thế nhưng, chúng tôi vừa mới kết thúc thì cửa phòng bị người ta đạp bung ra, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì tấm chăn đang đắp trên người tôi cũng bị người ta giật mạnh ra.

“Cô đang làm cái gì đây?”, giọng nói lạnh như băng lộ rõ vẻ tức giận.

Tôi bỗng chốc thấy lạnh toát từ đầu đến chân, rõ ràng đây là giọng nói của Tần Tuấn Phi.

Ánh đèn đột ngột sáng lên chói mắt đến mức khiến tôi không mở nổi mắt ra, nhưng tôi vẫn trông thấy Tần Tuấn Phi sầm mặt đứng bên giường.

Cơ thể bất giác run lên khe khẽ, bao nhiêu câu nói mắc nghẹn trong cuống họng.

Tần Tuấn Phi đang ở đây, vậy thì người đang ôm tôi là ai?

Đầu óc tôi chỉ còn lại sự trống rỗng, Tần Tuấn Phi giật mạnh mái tóc tôi, thẳng tay lôi tôi xuống giường.

“Tuấn Phi! Đau quá…”, tôi kêu lên đau đớn, túm lấy bàn tay của Tần Tuấn Phi.

Cơ thể nặng nề ngã xuống nền đất, tôi giãy giụa cố nhìn lên trên giường, nhưng chỉ nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt.

Người này ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, mà tôi nhìn ra được nét lạnh lùng u ám từ trong con ngươi đó.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

“Đồ khốn kiếp!”, Tần Tuấn Phi phẫn nộ vung nắm đấm về phía người đàn ông kia.

Thế nhưng nắm đấm của anh ta bị người đàn ông kia túm lại, sau đó người đàn ông này đánh thẳng vào mặt Tần Tuấn Phi, sau cùng người gào la thảm thiết ngã vật ra đất là Tần Tuấn Phi.

“Tuấn Phi…”, tôi vội vàng lao tới, định kiểm tra vết thương của Tần Tuấn Phi.

Người đàn ông kia nhíu mày lạnh lùng nhìn chúng tôi: “Tôi sẽ điều tra rõ ràng”.

“Sao cơ?”, tôi sững sờ.

Người đàn ông trên giường không hề trả lời, anh ta xuống giường mặc quần áo vào như không có người bên cạnh, đi thẳng ra ngoài, còn tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc phải ngăn cản anh ta.

Bố mẹ của Tần Tuấn Phi nhanh chóng biết tin và chạy tới khách sạn.

“Con đàn bà ti tiện vô liêm sỉ này…”, Trương Mỹ Nga vừa tiến vào đã tặng cho tôi một cái tát nảy lửa.

Tôi bị đánh cho ngã vật xuống sàn, cảm nhận được vị tanh mặn trong miệng, nhưng không dám nói câu nào.

“Hôn lễ ngày mai hủy bỏ, mày cút ngay cho tao!”, Trương Mỹ Nga chỉ vào tôi mà mắng.

Ngay sau đó, Trương Mỹ Nga và Tần Tông Minh bắt đầu gọi điện thoại báo tin hủy bỏ lễ cưới ngày mai ngay trước mặt tôi.

Suốt cả quá trình này, Tần Tuấn Phi chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không phản bác nửa lời.

Tôi nhìn thái độ của Tần Tuấn Phi mà trái tim từ từ rơi xuống vực.

“Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì vậy? Nhà thông gia…”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của mẹ tôi, tôi đờ người ra, ngẩng phắt đầu lên, trông thấy mẹ tôi cùng bố dượng đang chạy vào.

Sao họ lại tới đây? Nếu để mẹ tôi biết được chuyện này…

“Cút, ai thèm làm thông gia với bà? Ly hôn! Ngày mai chúng nó phải tới cục Dân Chính ly hôn!”, Trương Mỹ Nga, mẹ của Tần Tuấn Phi lớn tiếng chửi mắng mẹ tôi.

Sắc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Con gái ngoan mà bà nuôi đấy, còn chưa cử hành hôn lễ đã cắm một cặp sừng dài cho Tuấn Phi rồi! Thứ con dâu thế này chúng tôi không rước về nổi! Ông bà đợi đấy, tôi tuyệt đối không để các người dễ thở đâu!”, Trương Mỹ Nga tỏ ra phẫn nộ.

Mẹ tôi lảo đảo, gương mặt càng lúc càng nhợt đi, nhưng đôi mắt trợn to vẫn nhìn về phía tôi: “Tĩnh Văn, bà ấy nói thật sao?”

Không nói thêm được câu nào nữa, mẹ tôi đột nhiên ngất xỉu, cắm đầu xuống đất ngay trước mặt tôi.

“Mẹ!”, tôi giật mình, vội vàng lao qua đó.

Nỗi sợ hãi khủng khiếp cuốn phăng tôi đi, mẹ tôi có bệnh tim, bà ấy không thể chịu nổi những cú sốc.

Đủ thứ biện pháp cấp cứu lóe lên trong đầu tôi, tôi cố gắng vừa làm hồi sức tim phổi cho mẹ vừa gào khóc bảo họ gọi xe cứu thương.
Chương 2: Hoàn trả sính lễ

Mẹ tôi được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, tôi cũng ở trong viện cùng mẹ suốt cả đêm. Thế nhưng trời vừa sáng, Tần Tuấn Phi và bố mẹ của anh ta đã đến phòng bệnh của mẹ tôi, không đợi tôi lên tiếng đã lôi tôi ra khỏi cửa.

Tới tận khi lên xe, tôi mới biết họ muốn đưa tôi tới cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.

Sắc trời vô cùng u ám, giống như tâm trạng của tôi lúc này vậy, không trông thấy bất kỳ hi vọng nào. Tôi không muốn ly hôn, nhưng Tần Tuấn Phi tận mắt trông thấy tôi ngủ cùng một người đàn ông khác, tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để cầu xin.

“Mau chóng ký tên đi”, Trương Mỹ Nga ném bút xuống trước mặt tôi, ra lệnh với vẻ chán ghét.

Tôi cầm bút lên mà không thể khống chế được sự run rẩy, nhưng Tần Tuấn Phi đột nhiên quăng bút đi, túm lấy cánh tay tôi, lôi tôi ra ngoài.

“Đừng hòng mơ được giải thoát dễ dàng như thế, ly hôn á? Để thành toàn cho cô và thằng đàn ông kia à? Nằm mơ nhé!”, Tần Tuấn Phi cười khẩy, trong lúc mưa giông sấm chớp, gương mặt anh ta trông khá méo mó.

Tần Tuấn Phi hất tôi một cái thật mạnh rồi lên xe đi thẳng, để lại một mình tôi ướt sũng trong màn mưa.

Tôi vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, nhưng thấy họ bỏ đi rồi, tôi lại thở phào một hơi.

Vậy mà tôi chưa kịp quay về bệnh viện thì điện thoại đã đổ chuông.

Cuộc gọi này là của bố dượng tôi, hôm nay tôi bị Tần Tuấn Phi lôi đi, ông ta ở lại bệnh viện cùng mẹ tôi. Bây giờ ông ta gọi điện thoại cho tôi, liệu có phải mẹ tôi gặp vấn đề gì không?

Tôi lo lắng, vội vàng nhận cuộc gọi: “Bố, mẹ con thế nào rồi?”

“Tĩnh Văn, mày đang ở đâu? Người nhà Tần Tuấn Phi đến đây rồi, nó bảo bọn tao hoàn trả sính lễ, mày mau chóng về đây!”, giọng nói của bố dượng tràn ngập vẻ sốt sắng.

Tôi không khỏi thấp thỏm trong lòng: “Con sẽ về ngay”.

Tôi vội vàng bắt xe quay về, dọc đường liên tục giục tài xế lái nhanh hơn, chưa đầy hai mươi phút đã tới bệnh viện rồi.

Xe vừa dừng, tôi để tiền lại rồi chạy thẳng vào phòng bệnh của mẹ, chưa kịp vào đến nơi đã nghe thấy tiếng chửi mắng.

“Tôi đã nói từ trước rồi, con tiện nhân Lạc Tĩnh Văn không xứng với…”

Giọng nói the thé chua chát này vừa nghe đã biết là Trương Mỹ Nga, tôi phát rầu cả lên, nhưng chưa kịp tiến vào đã bị Lâm Băng Thanh từ đâu vọt ra lôi sang bên cạnh.

Lâm Băng Thanh là bạn của tôi, cũng là bác sĩ của bệnh viện thành phố, tối qua mẹ tôi vào viện, may mà nhờ cô ấy giúp đỡ mới thuận lợi được.

“Tĩnh Văn, tạm thời cậu đừng vào trong đó”, Lâm Băng Thanh tỏ ra lo ngại.

Tôi lo lắng đến cùng cực, đang định nói gì đó thì bị Trương Mỹ Nga tinh mắt trông thấy.

Trương Mỹ Nga từ trong phòng bệnh lao ra ngoài như tên bắn: “Lạc Tĩnh Văn, mày đến đúng lúc lắm, bây giờ tao yêu cầu mày hoàn trả tất cả sính lễ, tao nghĩ chắc mày không có bất kỳ ý kiến nào về chuyện này đâu nhỉ”.

Trương Mỹ Nga trợn mắt nhìn tôi, trong ánh mắt chỉ toàn vẻ căm ghét. Tuy bà ta dùng câu hỏi, nhưng không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để phản bác, thứ khí thế ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống của bà ta như thể nếu tôi dám ý kiến sẽ là chuyện đại nghịch bất đạo vậy.

Tôi cắn môi im lặng, xuyên qua dòng người nhìn về phía Tần Tuấn Phi, lúc này Tần Tuấn Phi đang lạnh lùng nhìn tôi.

Là anh ta dẫn đầu đưa họ tới bệnh viện đúng không?

(责任编辑:Thể thao)

相关内容