Viên ngọc sáng và trầm tĩnh * Bắc Thành ngày cuối đông,ệnBấtLộThanhSắ12 tuyết đã rơi vài lần, đọng lại trên những tán cây. Chúng tỏa ra tầng ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn neon của thành phố. Chiếc Maybach đen xuyên qua cơn gió gào thét, nhịp nhàng nghiền nát lớp tuyết mỏng còn sót lại, sau đó phi nước đại trên con đường cao tốc dài và rộng. Bên trong xe, đèn đuốc sáng trưng, còn có hương thơm thoang thoảng và ấm áp. Đây giống như là một thế giới khác, nơi bạn có thể mặc một chiếc váy dạ hội nhưng không hề cảm thấy lạnh. Khương Chiếu Tuyết dựa vào ghế sau của xe, đặt hai tay lên đùi, thoáng nghiêng đầu ngắm nhìn dòng sông Bắc Thành đang chảy xiết phía ngoài cửa sổ, chúng uy nghiêm, nhưng không hề gò bó. Thỉnh thoảng, sẽ có một giọng nữ bình đạm, dễ chịu văng vẳng bên tai, phát ra thứ tiếng Anh lưu loát. Tuy không đối đáp nhiều, lời nói cũng không dài, nhưng lại rất bình tĩnh, dường như đang xác nhận điều gì đó với cấp dưới phía đầu dây bên kia. Thông qua lớp kính phản chiếu trong cửa sổ xe, Khương Chiếu Tuyết chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài, rõ ràng của cô đang lướt một cách đầy chậm rãi trên màn hình máy tính bảng trước mặt, sau đó tựa như đang suy tư điều gì, bỗng dừng lại. Bên trong xe rơi vào im lặng hơn hàng chục giây. Khương Chiếu Tuyết cầm lòng chẳng đặng, thoáng nhìn sang. Vầng sáng trắng và lạnh lẽo chiếu vào gương mặt Sầm Lộ Bạch lúc cô cúi đầu xem xét tài liệu cộng với việc cô không hề cười, khiến khóe mắt và đuôi lông mày của cô ánh lên một tia lạnh lùng như có như không. Khương Chiếu Tuyết thoáng ngẩn ngơ. Sầm Lộ Bạch thực sự rất xinh đẹp. Khương Chiếu Tuyết chưa bao giờ gặp qua một người có ngoại hình xinh đẹp, khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ngắm nhìn như cô. Mặt mày, đường nét gương mặt, thậm chí cả đường chân tóc trên trán và thái dương của cô đều rất đẹp. Từng đường nét trên đó giống như được tạo hóa phác họa một cách tỉ mỉ nhất. Đây không phải là vẻ đẹp lộng lẫy nhất, nhưng lại là vẻ đẹp vừa đủ, hòa cùng nét quyến rũ của phương Đông, quý phái và trang nhã, tử tế và dịu dàng, hệt như một viên ngọc trai sáng và trầm tĩnh. Tương tự với ngoại hình của cô, Sầm Lộ Bạch cũng mang đến cho Khương Chiếu Tuyết cảm giác này trong sinh hoạt chung. Tuy nhiên, dù là một người ôn hòa đến đâu, thì trong công việc, họ cũng sẽ không tránh khỏi việc mang chút cảm giác cưỡng chế và xa cách. Điều này khiến Khương Chiếu Tuyết cười thầm trong lòng. Không biết có phải do thời gian quan sát quá lâu hay hông, nhưng có vẻ như Sầm Lộ Bạch đã nhận ra điều này. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Khương Chiếu Tuyết, nhưng sự lạnh lùng giữa mày vẫn chưa vơi đi. Khương Chiếu Tuyết chưa kịp phản ứng lại. Giây tiếp theo, nàng bỗng thấy cô cong môi, giống như làn gió xuân xua tan băng giá, khiến làn nước mùa thu chất chứa trong sóng mắt trở nên đầy sống động. Khương Chiếu Tuyết chớp mắt, mỉm cười đáp lại cô, sau đó lễ phép ngoảnh mặt đi. Sầm Lộ Bạch nhìn nàng vài giây rồi thu hồi tầm mắt, nói vài câu ngắn gọn với đầu dây bên kia, sau đó kết thúc cuộc gọi. "Ngại quá, công ty tạm thời có việc phải làm, nên phiền đến việc nghỉ ngơi của em rồi." Giọng nói của cô rất bình thản. Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:" Không sao đâu." "Cũng phiền đến anh nữa." Tài xế là người một nhà, nên Sầm Lộ Bạch cũng không ngại nói điều này. Khương Chiếu Tuyết lịch sự nói:" Thực sự không có gì đâu." Các nàng đang trên đường đến buổi tiệc kỷ niệm 30 năm thành lập ảnh nghiệp Bách Nạp. Ảnh nghiệp Bách Nạp là một trong những ngành công nghiệp chính của Tập đoàn Bách Nạp do ông nội của Sầm Lộ Bạch – Sầm Hán Thạch thành lập. Tám năm trước, Sầm Lộ Bạch được lệnh tiếp quản mớ hỗn độn từ người em trai Sầm Tiềm của mình. Cô đã lật ngược tình thế và bắt tay thương lượng vụ M&A xuyên biên giới lớn nhất ngành công nghiệp văn hóa tại Trung Quốc. Sau khi cứu ảnh nghiệp Bách Nạp đang trên đà sa sút thành công, công ty đã mở ra một kỷ nguyên mới dưới thời của Sầm Lộ Bạch. Giờ đây, Sầm Lộ Bạch, 32 tuổi, là một người thừa kế cực kỳ xứng đáng của ảnh nghiệp Bách Nạp. Với tư cách là vợ của Sầm Lộ Bạch, dĩ nhiên Khương Chiếu Tuyết phải tham dự buổi tiệc kỷ niệm của ảnh nghiệp Bách Nạp và xã giao cùng cô. Chỉ là, cả hai không tồn tại trong một mối quan hệ vợ vợ bình thường. Tuy kết hôn được hơn một năm nhưng các nàng vẫn giữ vững tinh thần trên hợp đồng, giúp đỡ lẫn nhau khi cần thiết. Tuy Khương Chiếu Tuyết cảm thấy phiền phức, nhưng đây cũng là nghĩa vụ của nàng. Lúc Sầm Lộ Bạch lộ ra vẻ lịch sự như thế, Khương Chiếu Tuyết bỗng cảm thấy bồi hồi. Trước khi cả hai gặp nhau vào ngày hôm nay, Sầm Lộ Bạch phải đi công tác, Khương Chiếu Tuyết đã không gặp cô trong suốt một tuần. Xuất phát từ phép lịch sự, nàng đã chủ động quan tâm đến Sầm Lộ Bạch. Tuy Sầm Lộ Bạch không nói gì nhiều, nhưng vẫn luôn là người giao tiếp tốt. Nàng hỏi gì, cô đều đáp nấy bằng lời nói đầy chân thành và gần gũi. Cả hai trao đổi vài câu, dường như đã nói hết những lời lẽ khách sáo. Khương Chiếu Tuyết dừng lại đúng lúc, Sầm Lộ Bạch cũng thuận theo nàng, không bắt đầu đề tài mới. Khoang xe trở lại sự im lặng và kiềm chế vốn có, nhưng không hề tỏ ra chút xấu hổ nào. Dù sao cả hai cũng không thân nhau mấy. Tuy đã sống dưới cùng một mái nhà hơn một năm, nhưng Sầm Lộ Bạch luôn bận rộn với công việc, nên các nàng không có nhiều thời gian tiếp xúc. Đôi khi, vào lúc cả hai chung sống cùng nhau, dường như luôn tồn tại bầu không khí như thế này. Khương Chiếu Tuyết tập mãi cũng thành quen. Điện thoại trong túi xách rung lên, Khương Chiếu Tuyết lấy ra, là tin nhắn hỏi thăm từ người bạn thân Dung Trĩ:" Gần đến nơi rồi phải không? Hình như có người quan trọng nào đó đến trước rồi, nên cô Sầm không dám hỏi Sầm tổng, cứ luôn giục tôi hỏi cậu đấy." Khương Chiếu Tuyết mỉm cười, tại sao lại không dám hỏi chuyện này chứ? Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe để xác định vị trí của bản thân. Lúc còn đang phán đoán, liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Sầm Lộ Bạch:" Sắp đến rồi." "Vâng." Khương Chiếu Tuyết thu lại cảm xúc, nhanh chóng gõ vài chữ 'sắp đến rồi' qua, sau đó cất điện thoại đi và chỉnh trang lại. Quả nhiên chưa đầy hai phút sau, chiếc xe đã dừng lại trước Dinh thự Quốc tế Bách Nạp rực rỡ, nguy nga và lộng lẫy. Tuyết vẫn đang rơi. Người phục vụ đợi sẵn trước cửa dinh thự mở cửa xe và che ô cho Sầm Lộ Bạch. Sầm Lộ Bạch bước một chân xuống. Lúc giày cao gót vẫn còn chưa tiếp đất, đã nghe thấy tiếng chụp ảnh không ngớt của phóng viên truyên thông. Sầm Lộ Bạch không quan tâm, Cô vẫn luôn tỏ ra hòa nhã và đối xử với cánh truyền thông này rất bình thường. Chỉ là hôm nay, sau khi thong thả bước xuống xe, thay vì gật đầu với giới truyền thông xung quanh như mọi khi, cô lại nghiêng người sang một bên và chờ đợi bên cửa xe. |