您的当前位置:首页 > Kinh doanh > Truyện Hàn Thiên Ký 正文

Truyện Hàn Thiên Ký

时间:2025-01-22 18:07:51 来源:网络整理 编辑:Kinh doanh

核心提示

Đối với Hàn Thiên mà nói,ệnHànThiênKýthứ hạng của uefa europa league hắn có thể đứng trước cảnh trờithứ hạng của uefa europa leaguethứ hạng của uefa europa league、、

Đối với Hàn Thiên mà nói,ệnHànThiênKýthứ hạng của uefa europa league hắn có thể đứng trước cảnh trời đất sụp đổ, đứng trước nguy cơ tử vong mờ mịt mà không chút chùn lòng, nhưng có một thứ trong hắn chưa bao giờ thay đổi, đấy là nỗi sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt người mà hắn quan tâm, nỗi sợ bắt đầu từ việc khi hắn biết bản thân đã làm điều sai trái với ai đó, rồi kết quả lại bị người đó phát hiện ra.

Lần này cũng chính là một lần như thế, nên trước câu chất vấn của Nhược Mộng, Hàn Thiên đã lặng người một khoảng, hoàn toàn không biết bản thân nên nói thế nào cho phải.

Lưu Thanh Nam cũng đồng dạng tương tự, dù hắn có là một cường giả đỉnh thiên lập địa, nhưng ngay lúc này, khi gặp lại người muội muội hơn tám năm xa cách, muôn vàn cảm xúc hỗn tạp khiến cho một kẻ phi thường như Lưu Thanh Nam cũng phải á khẩu.

Nhìn vào tiên nhan kiều diễm của Nhược Mộng, đã mấy năm qua đi, người muội muội này càng thêm nét trưởng thành chính chắn, nhưng cái khí chất điềm đạm trang nhã ngày nào vẫn còn nguyên ở đấy, Lưu Thanh Nam hãy còn nhớ như in tất cả những kỹ niệm thuở ấu thơ, khi Nhược Mộng vẫn còn là một cục bông nhỏ lúc nào cũng kè kè đi theo sau lưng hắn.

dù qua bao nhiêu lâu đi nữa, tình yêu thương mà Lưu Thanh Nam dành cho Nhược Mộng, vẫn luôn không thay đổi, hơn tám năm trước Nhược Mộng lén rời khỏi gia tộc, Lưu Thanh Nam có lo lắng cũng có giận dữ.

lúc hay tin Nhược Mộng đã gia nhập lý khố đại học viện tại đại ninh, Lưu Thanh Nam hắn từng nghĩ qua, ở đông bộ châu thì có gì khả dĩ giữ chân được người muội muội bất phàm của mình chứ???, đợi nàng rong ruổi chán rồi sẽ tự khắc trở về.

thế rồi Nhược Mộng mất tích năm năm, Lưu Thanh Nam hắn thực sự đã hoảng rồi, hắn không thể nào tưởng tượng được, nếu hắn thực sự mất đi người tiểu muội này, hắn sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào???, hối hận, lúc đó Lưu Thanh Nam đã hối hận bản thân tại sao lại không lập tức đưa Nhược Mộng trở về thần châu ngay khi biết nàng ở đâu???.

Đại ninh tuy lớn, cao thủ như mây, nhưng có là gì kia chứ???, nếu Lưu Thanh Nam hắn muốn đưa muội muội hắn rời đi, thì phóng mắt khắp đại ninh, cũng khó có kẻ nào ngăn được, hoặc nói đúng hơn là có muốn ngăn cũng phải dè chừng cẫn thận.

Năm năm Nhược Mộng mất tích, Lưu Thanh Nam hắn bôn ba khắp trời nam đất bắc tìm kiếm tung tích của muội muội mình, trong lòng cứ không ngừng tự trách bản thân vì tình yêu thương mà bao dung cho những hành vi phóng túng của Nhược Mộng, để rồi bây giờ người đại ca như hắn có thể sẽ phải mất đi tiểu muội của mình mãi mãi.

Thế rồi lúc hay tin Nhược Mộng an toàn trở về đại ninh, cảm xúc của Lưu Thanh Nam như vỡ òa trong thoáng chốc, lúc đó hắn đang tìm kiếm tung tích của nàng ở bắc cương, vừa nghe được tin lành, bản thân liền không tiếc công lao, ngày đêm vượt trùng trùng sông núi đi thẳng đến đại ninh.

Hôm nay gặp lại dù có thế nào, Lưu Thanh Nam hắn cũng sẽ không để sai lầm trong quá khứ tiếp diễn, dù có phải phá đi hình tượng người đại ca ôn hòa nhã nhặn trong mắt Nhược Mộng, dù có phải dùng đến vũ lực tuyệt đối, Lưu Thanh Nam hắn cũng phải bằng mọi giá đưa được Nhược Mộng trở về.

Muôn vàn câu từ hỗn tạp chảy qua thức hải của Lưu Thanh Nam một lượt, sau cùng lúc hắn thốt ra ngoài, vẫn chỉ là một câu nói quan tâm đầy tình cảm.

-thấy muội vẫn lành lặng khỏe mạnh thế này, lòng đại ca yên tâm rồi.

Thoáng dừng một chút, giọng Lưu Thanh Nam chợt có phần trầm lắng tiếp.

-muội bỏ nhà ra đi tám năm, thực sự không nhớ về đại ca và phụ thân mẫu thân của muội ư???, muội có từng nghĩ qua, chúng ta có thể vì muội mà lo lắng bất an đến mức độ nào???.

ở trên đời này, tình thân vẫn là một cái gì đó thật sự lớn lao và kỳ diệu, nó có thể khiến cho Nhược Mộng dù tâm cảnh đang tức giận người đại ca hành động mà không báo trước của mình, cũng vẫn phải lập tức dịu lại trong thoáng chốc.

thoáng nhìn vào mắt Lưu Thanh Nam, Nhược Mộng có thể thấy được bên trong đó rốt cuộc chứa bao nhiêu tình thương và sự nhớ nhung lo lắng, tám năm cách biệt thực sự quá dài, trong tám năm đánh mất đó, Lưu Thanh Nam đã không thể nhìn thấy Nhược Mộng muội muội của hắn trưởng thành, từ một thiếu nữ nhỏ xinh ngày nào, giờ đã vươn mình thành một thiên tiên chức nữ khiến Lưu Thanh Nam cũng suýt chẳng nhận ra.

Người ở lại thì lúc nào chả mong chờ người đi, nhất là khi bản thân còn chẳng biết người kia đã đi đâu?, sống chết thế nào?, lúc bản thân thực sự đặt vào hoàn cảnh của Lưu Thanh Nam, Nhược Mộng liền bất giác cảm thấy, tất cả những hành động của hắn, thực chất đều là hợp tình hợp lý cả thôi.

Bằng giọng hòa hoãn êm dịu, Nhược Mộng bất giác nói.

-thực chất năm năm trước muội đã định sẽ trở về thăm mọi người rồi, nhưng mà thực không ngờ, biến cố đó đã khiến ta bị mắc kẹt tại vụ huyễn phù sinh thiên tận năm năm, đến gần đây mới thoát ra được.

-năm đó đường đột bỏ nhà rời đi không báo trước, quả thực là do muội bốc đồng sốc nổi, bây giờ nghĩ lại, muội quả thực nên hiểu cho mọi người nhiều hơn một chút.

Thấy Nhược Mộng như vậy, đáy mắt Lưu Thanh Nam cũng thoáng nét nhu hòa nói.

-đều là chuyện quá khứ cả rồi, giờ tìm được muội, nhìn thấy muội vẫn sống tốt thế này, trong lòng vi huynh thực sự rất cao hứng.

-đi thôi, để đại ca đưa muội về Lưu gia, phụ thân mẫu thân đều đang mong muội trở về từng ngày đấy.

Nói đến đây trong đáy mắt Nhược Mộng chợt có nét phân vân, cha mẹ và gia tộc mong ngóng an nguy của nàng là sự thật, nhưng người thương của nàng ở tại nơi này sắp đương đầu với bão táp mưa sa cũng là sự thật, nơi nghĩa nơi tình, Nhược Mộng quả thực không biết phải chọn lựa thế nào.

Lưu Thanh Nam thấy Nhược Mộng do dự, liền nhìn về phía Hàn Thiên nói.

-muội chưa muốn rời đi, có phải là vì hắn???, dù hắn có tốt với muội cách mấy, muội cũng không nên quên việc bản thân muội là ai?,có số mệnh như thế nào???.

-nếu chuyện của cả hai đã chú định không thành, thế thì hà tất phải níu giữ???, rễ tình bám càng sâu, sau này bản thân muội sẽ càng đau khổ thêm thôi, muội có biết không hả???.

Nói đoạn lại hướng Hàn Thiên tiếp.

-ngươi chăm sóc Nhược Mộng những năm qua, đối với Lưu gia có ân, Lưu Thanh Nam ta nhất định tận sức báo đáp, như vầy đi, bất kể tiền tài bảo vật, hay công pháp bí kỹ, chỉ cần Hàn Thiên ngươi nói một tiếng.

-Lưu Thanh Nam ta sẽ cho ngươi, cổ tộc tại thần châu không nói đùa, dù ngươi cần cái gì, chúng ta đều có thể đáp ứng cho, nếu thực sự không thể đáp ứng được, chúng ta cũng sẽ bù đắp cho ngươi bằng một thứ tương xứng, đảm bảo ngươi không chịu thiệt.

Hàn Thiên im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng phải cất tiếng nói, chỉ là không ngờ lời đầu tiên hắn nói, lại phải là những lời rẻ rúng liên quan đến lợi ích và vật chất, thứ Hàn Thiên hắn không coi trọng nhất.

-tình cảm giữa ta và Nhược Mộng, sao lại có thể đem vật chất ra để quy đổi???.

-dù Lưu huynh xem thường ta, cũng không nên nói mấy lời đó trước mặt Nhược Mộng, khiến nàng tổn thương chứ!?.

Nhược Mộng bấy giờ mới lên tiếng.