Truyện Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
发表于 2025-01-14 20:29:00
来源: NEWS
Phòng làm việc yên tĩnh,ệnQuânHônChọcLửaThiêuThâlich c2 Tô Khả đang cúi đầu xem lại hồ sơ khám bệnh hàng ngày của mình.
Cô lật "rẹc rẹc" thật nhanh, đem từng cái hồ sơ xem xét rất cẩn thận, rồilại phân chia riêng từng loại bệnh một, cắt bao da quy đầu để bên trái,cắt tuyến tiền liệt để bên phải, trị liệu bệnh lý về đường sinh dục, vôsinh nam để ở giữa.
Rất nhanh, bàn làm việc đang ngăn nắp gọn gàng giờ đã ngổn ngang giấy tờ, rất lộn xộn và mất trật tự.
Trong tay không còn hồ sơ nào, Tô Khả tiếp tục quay sang bên cạnh cầm lênkhoảng một chục hồ sơ bệnh lý khác, tính tiếp tục phân loại, chỉ có điều nét chữ trên bìa hồ sơ đó như rồng bay phượng múa nhìn hoa cả mắt,khiến Tô Khả có chút không nhẫn nại.
Trời bên ngoài vẫn còn mưa, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng vang lên bên tai Tô Khả, thật là làm phiền người khác.
Tô Khả nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ tối rồi, theo lý thì cô đã sớm tanlàm, nhưng hôm nay công việc thật sự quá nhiều, làm hại cô đến bây giờvẫn còn phải ở lại cái phòng làm việc chết tiệt này!
Nghĩ nhưvậy, tốc độ tay của Tô Khả nhanh hơn. Những nét chữ như rồng bay phượngmúa kia, Tô Khả chỉ liếc cái móc của chữ là đã biết phải để hồ sơ này ởđâu rồi.
Dì cả tới thăm, cho nên bây giờ Tô Khả cảm thấy mệt mỏivà vô lực, những hồ sơ tiếp theo cô để xuống rất nhẹ nhàng trên bàn. Nhớ đến buổi sáng, máu tươi giống như nước dưa hấu trào ra dính vào gagiường, đến giờ vẫn còn để trong máy giặt quần áo chưa giặt, cộng thêmbây giờ bụng của cô đang âm ỉ đau, Tô Khả rất buồn bực, lại nghĩ đến cảngày hôm nay, cô đều phải đối phó với các loại “tiểu đệ” hình dángkhông đẹp mắt, thì càng buồn bực.
Tuần lễ này tổng cộng có haitrận mưa, một trận mưa kéo dài ba ngày, một trận mưa kéo dài bốn ngày,quần áo phải phơi hai ba ngày mới có thể khô, hơn nữa nghe nói thời tiết khó chịu này còn có khuynh hướng kéo dài nữa.
Ngay sáng nay, mí mắt của cô đã nháy không ngừng, trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện bất thường gì đó.
Quả nhiên, lúc ra cửa, mới bước được mấy trăm mét, đôi giày cao gót cô liền dẫm lên một đống cứt chó. Cũng may trời không mưa, cọ cọ trên cỏ mấycái là có thể sạch sẽ, chứ nếu mà trời mưa, đế giày dính đầy bùn lầy,cộng với các loại ghê tởm khác. Tô Khả chỉ có nước ngồi xổm xuống, sauđó cúi đầu, cau mày dùng khăn giấy mà lau lung tung. Cuối cùng cũng sạch sẽ, cô định tiếp tục đi về phía trước, kết quả còn chưa đi được mấybước, cô chỉ sơ ý một chút đã giẫm vào cái lỗ tròn thoát nước trên nắpcống rồi bị dính chặt, không cách nào rút ra được. . . . . .
Bàngoại ơi, sao cô lại gặp “may mắn” như thế chứ, diện tích nắp cống lớnnhư thế mà chỉ có một cái lỗ tròn nhỏ xíu a, vậy mà cô có thể giẫm vào,vận khí này có thể dùng để mua vé số được hay không?
Cho nên cô chỉ có thể cởi chiếc giày dính vào cái lỗ thoát nước, sau đó đập cho rơi ra.
Lần này thì trời đã mưa, tay đã cố hết sức giơ cái ô, còn phải một chânđứng thẳng, chưa kể cô còn phải ra sức khua khua gõ gõ, khiến đôi giàycao gót mới mua biến thành giày đế bằng. Không còn gì khổ hơn nữa!
Cuối cùng, đôi giày cao gót cũng biến thành giày đế bằng, trong lòng cô bịlại nội thương. Mặc dù đôi giày này là hàng nhái, nhưng cũng phải mất 38 đồng mới mua được! Hiện tại mới dùng được một tuần, đã trở thành hìnhdạng này, cô có thể không đau lòng hay không.
Tô Khả chỉ có thểbuồn bực nhìn ông trời đen thùi lùi phía trước, trong lòng gầm thét: Ông có cần phải hãm hại tôi như thế không?
Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Tô Khả vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, kết quả cũng vẫn muộn hai phút.
Vốn là khi xuất hiện tình huống như thế, nhân viên quản lý dập thẻ cũng sẽmắt nhắm mắt mở cho qua, không để người ta bị ghi danh đi trễ, nhưng TôKhả lại không ngờ, Lão Viện Trưởng bình thường đi trễ về sớm nửa ngàykia lại đứng ở trước máy tính, cho nên viên quản lý dập thẻ này phải ghi danh đi trễ mà không giúp gì được.
Khi Tô Khả nhìn thấy Lão Viện Trưởng, phản ứng đầu tiên là: (⊙o⊙) ồ! Hôm nay lại cư nhiên đến sớm hơn cô! Phản ứng thứ hai là: Shit! Tiền thưởng chuyên cần của cô ơi.
Lão Viện Trưởng cứ thản nhiên như vậy, tư thế dựa vào tường vô cùng phóngkhoáng, trên mặt là nụ cười không bình thường, hai tay khoanh vào nhau,sau đó dùng giọng điệu vô cùng quái gở nói: "Ơ, Tô Khả! Sao hôm nay côlại tới trễ hả. A ha ha!!! Thật sự là rất đáng tiếc, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của cô đã không còn, a ha ha!!! Lần sau nhất định phải cốlên nha. A ha ha!!!"
A ha ha em gái lão! Cố gắng lên bà ngoại của lão! Lão tiện nhân, quá ghê tởm!
Nhìn cái giọng điệu hả hê kia, Tô Khả hận không thể cởi giày của mình ra rồi đâm vào lỗ đít của lão, để xem lão còn dám đắc chí hay không!
Đồ xảo trá, nghĩ đến thời tiết liên tục mưa dầm như thế này, cô vẫn phảingày ngày dậy sớm, mục đích không phải là vì toàn bộ tiền thưởng chuyêncần này sao, không ngờ chỉ còn mấy ngày cuối tháng, cư nhiên lại bị dính trấu, hôm nay quả nhiên là ngày tai nạn của cô mà.
Giây phút nhớ lại những oán hận bi thương kết thúc, Tô Khả sờ sờ cái bụng nhỏ, tiếp tục lật “rẹc rẹc” hồ sơ bệnh án, phân loại.
"Nhanh chân lên một chút, nhanh lên một chút!". Một hồi xột xột xoạt xoạt củatiếng bước chân vang lên trên hành lang, từ xa tới gần. Vì vậy, Tô Khảđang hết sức chăm chú làm việc cũng đã nghe được tiếng bước chân "Cộccộc" có lực, chân mày nhíu chặt lại, chặt đến nỗi có thể kẹp được conruồi ở giữa.
"Phanh ——" một tiếng, phòng làm việc của Tô Khả bị người ta thô bạo đẩy ra.
Tô Khả kềm chế không được cơn tức giận, mạnh tay vỗ bàn một cái, phát ramột tiếng "Rầm——" , sau đó như "Hung thần ác sát" nhìn vào những ngườikhông biết sống chết vừa xông vào kia: "Không biết đọc à! Không thấytrên đó viết bác sĩ đã tan làm sao?"
Bước vào phòng tổng cộng cóba người, một người bị thương, một người cõng người bị thương và mộtngười ở phía sau nâng cái mông của người bị thương. —_—|||
|
|