Truyện Yên Hoả Dục Nhiên

时间:2025-01-14 20:14:42来源:NEWS 作者:Thế giới
Ngày đầu tiên dọn vào nhà của cha dượng,ệnYênHoảDụcNhiêbd kq y Tống Lai Yên đã bị mẹ sai đi dọn cỏ vườn, còn dạy dỗ cô rằng: "Mới tới nên con phải biểu hiện mình là một đứa nhỏ hiểu chuyện lại chăm chỉ".

Một lát sau cha dượng Lý Ngạn Vĩ của cô tới, mẹ cô lại cười tủm tỉm khoác tay ông đi vào trong phòng, chỉ để lại một mình Tống Lai Yên bơ vơ giữa hoa viên rộng lớn. Chẳng qua cô cũng cảm thấy như vậy rất thoải mái, tưới cây xong lại cầm súng nước chơi đùa với cún cưng. Ban đêm yên tĩnh xuất hiện tiếng cười đùa của thiếu nữ cùng tiếng chó sủa phá lệ chói tai.

Cô vừa về cũng không thay quần áo, trên người vẫn còn mặc áo đồng phục mùa hè, váy ngắn màu đen có ướt cũng không đáng kể, chỉ là làn váy dính vào sau đùi của cô, như ẩn như hiện phác hoạ ra mông tròn như hoà của thiếu nữ. Áo sơmi trên người ướt nhẹp đã trở nên trong suốt, áo ngực màu lam bao bọc lấy bộ ngực phát dục mượt mà của thiếu nữ, dưới lớp vải đơn bạc hiện ra hình dáng ngây ngô lại dụ hoặc.

Cùng cún cưng ở bãi cỏ chơi đùa cả buổi tối, Tống Lai Yên thở hồng hộc ngồi xuống đất, thuận tay bế cún nhỏ tròn vo như cục bông lên. Cô mở ra năm ngón tay mảnh khảnh, tinh tế cẩn thận vuốt lông cho nó.

Bỗng nhiên phía sau có đèn xe loé lên, cô vừa quay đầu lại nhìn đã bị ánh sáng quá mạnh làm cho không mở được mắt.

Một chiếc xe hơi màu đen mà cô không quen biết đang từ từ chạy vào đây.

Đôi tay của cô buông lỏng, cún nhỏ nhảy xuống, cô cũng từ trên mặt cỏ đứng lên.

Tài xế xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, giọng điệu cung kính: "Thiếu gia, phư nhân nói đêm nay bà ấy muốn cậu trở về nhà."

Người bên trong còn chưa bước ra nhưng Tống Lai Yên đã nghe được một giọng nói: "Tôi tự có quyết định của mình."

Giọng nói này đối với Tống Lai Yên mà nói, cô đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Nhưng cô không rõ, tại sao anh lại đến nhà mới của cô? Chẳng lẽ là đặc biệt đến đây thăm mình? Hình như hai người còn chưa thân thiết đến mức này đi?

Ngay trong lúc cô còn đang suy đoán linh tinh, người đó đã bước xuống xe. Thân hình cân xứng cực kì cao lớn rắn rỏi, hoàn toàn khiến áo sơmi trắng cùng quần tây màu xanh đen căng lên, tay áo cùng cổ áo đều được thêu bằng tơ vàng, giống y hệt với đồng phục trên người của cô. Chỉ là anh mặc đẹp hơn cô nhiều, cúc áo sơmi cài cẩn thận, vạt áo giấu trong quần, ngay cả áo khoác cũng không có một chút cẩu thả. Phối hợp với khí tràng cường đại của anh, cả người có loại cảm giác tôn quý nói không nên lời.

Trái tim của cô "thình thịch" nhảy dựng.

"Mạc Nhiên? Sao lại là anh?" Giọng nói của cô không giấu được vui vẻ.

Lần đầu tiên cô được gần anh như vậy, khoảng cách của hai người còn chưa đến 5 mét.

Cô đỏ mặt chủ động tới gần, bàn chân trắng nõn đạp trên thảm cỏ ướt dầm dề, nhưng đi chưa được mấy bước cô đã khựng lại. Bởi vừa rồi Tống Lai Yên vừa nhìn thấy anh nhíu mày, trong mắt anh còn loé qua một tia phiền chán.

Cô sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thấy trước ngực mình đang chảy mồ hôi ròng ròng, váy cũng ướt nhẹp, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch. Nhất định là anh rất ghét những nữ sinh như vậy.

Rõ ràng cả hai đều biết nhau nhưng anh lại không thèm chào hỏi mà cứ thế lạnh nhạt đi lướt qua cô.

Cún nhỏ lại không hiểu được cảm xúc của con người, vừa nhìn thấy có người tới là nó giơ chân tiến lên, hưng phấn phe phẩy cái đuôi quấn lấy Mạc Nhiên.

Anh cũng không thích thú cưng nhưng cũng không trực tiếp đá văng con chó nhỏ này mà cho Tống Lai Yên thêm một cơ hội để đến gần mình.

Cô đi đến trước mặt anh, vòng eo tinh tế mềm dẻo hơi cong xuống vớt lấy cún nhỏ, gắt gao ôm ở trong ngực mình.

"Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, anh vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng không thèm nhìn cô thêm một lần mà cứ như vậy quay người đi.

Anh tựa hồ còn lạnh nhạt hơn so với lúc ở trường học, tốt xấu gì lúc trước gặp nhau anh còn gật đầu coi như chào hỏi.



Mắt thấy Mạc Nhiên không hề cố kỵ gì mà đi vào trong nhà, hơn nữa còn tiến quân thần tốc lên lầu, trong đầu cô dần dần hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ anh là con trai của Lý Ngạn Vĩ - cũng chính là anh kế trong truyền thuyết của cô sao?

Trùng hợp cha dượng cũng từ phòng khách đi ra, nói với cô: "Lai Yên, nam sinh vừa đi vào chính là con của chú, thằng bé lớn hơn con một tuổi. Sau này con có thể gọi nó là anh hai."

Tống Lai Yên suy nghĩ, không biết mình có đang bị ảo giác không? Lý Ngạn Vĩ khi nhắc tới con trai mình sao lại có chút thiếu tự tin nhỉ? Mạc Nhiên vừa đi vào chắc chắn là nhìn thấy ông nhưng anh lại không chào hỏi ba mình, hay là có chào qua nhưng cô không chú ý? Tô Bội Tình cũng đi tới, sắc mặt không được tốt lắm, vừa ra đã oán giận một câu:

"Không phải bất động sản của Mạc gia nhiều đến nỗi không đếm được sao? Tại sao cứ phải một hai đòi chen chúc ở chỗ này?"

相关内容
推荐内容