Truyện Linh Phi Kinh
(ND chú: có nghĩa là nhân vật số một trên đời,lichthidauhomnay Đạo có một không hai trên thế gian)
Một tấm bia đá màu xanh rêu, mặt trên khắc mười chữ vàng, gió mưa mày mòn bao năm, nét chữ đã nhạt mờ loang lổ.
Một vị đạo sĩ đứng trước mặt bia, chăm chú ngắm nghía hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà lớn đằng trước, nơi ấy lớp lớp ngói xanh, tráng lệ vô cùng, đầu cổng có đề hai chữ "Thích phủ".
- Lão mũi trâu! - Thằng gác trông thấy đạo sĩ, nom dáng vẻ khả nghi bèn cảnh giác: - Ông định làm gì?
- Hóa duyên! - Đạo sĩ thuận miệng đáp.
Thằng gác cổng xùy một tiếng, quay đầu vào trong í ới:
- Có kẻ đến xin cơm này!
- Bần đạo không xin cơm! - Đạo sĩ khẽ lắc đầu.
- Ông đương nhiên là không xin cơm! - Thằng đầy tớ hai tay chống nạnh, ra vẻ chế giễu: - Ông xin tiền chứ gì?
- Bần đạo cũng không xin tiền.
- Không xin tiền? - Thằng đầy tớ lấy làm lạ: - Chớ ông muốn cái gì?
Đạo sĩ mỉm cười chỉ vào chữ "Đạo" trên tấm bia.
- Vậy là ý gì? - Thằng đầy tớ cảm thấy quái lạ.
- Đạo khả đạo, phi thường đạo(*), nếu thế gian đã có đạo tự coi là vô song, thì thân làm đạo sĩ như ta đây thật muốn thỉnh giáo!
(ND chú: "Đạo khả đạo, phi thường đạo" - nguyên sơ câu nói này của Lão Tử là "Đạo khả đạo, phi hằng đạo, danh khả danh, phi hằng danh.". Tuy nhiên vào triều Tây Hán, vì tránh tên húy của Hán Văn Đế - Lưu Hằng, chữ "Hằng" phải đổi thành "Thường"! Chữ "Đạo" đầu tiên biểu thị chân lý của vạn sự, vạn vật; "Khả Đạo" - chỉ có thể miễn cưỡng gọi là đạo; "Hằng" - vĩnh viễn bất biến; "Phi Hằng Đạo" - không phải chân lý vĩnh viễn bất biến. Nghĩa câu trên chính là: ý nghĩa thật sự của "Đạo" vốn không thể tôn xưng hay mệnh danh, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là Đạo mà thôi)
Thằng đầy tớ biến sắc:
- Lão mũi trâu, ông đến để gây sự?
- Luận đạo mà thôi, nào dám gây sự! - Đạo sĩ cúi đầu hành lễ: - Phiền cậu chuyển lời cho Thích Ấn Thần Thích đại tiên sinh.
- Xui cho ông! - Thằng đầy tớ lắc lắc đầu: - Lão gia nhà ta đã đi Khai Phong rồi.
- Bao giờ thì về?
- Không rõ! - Thằng đầy tớ bắt đầu mất kiên nhẫn: - Lão mũi trâu, lão gia nhà ta thiên hạ vô địch, nếu ông định kiếm cớ sinh sự, ta khuyên ông nên suy nghĩ lại đi!
- Thiên hạ vô địch? - Đạo sĩ nhíu mày phì cười, giơ tay phải ra, đốt ngón tay thon gầy xương xẩu như cành trúc. Ông tiện thể hất tay, đầu ngón lướt qua làm cho vụn đá trên mặt bia rào rào đổ xuống, phía trên chữ "Nhất" liền hiện ra thêm một nét ngang, trở thành chữ "Nhị" to tướng.
Một chỉ này kinh thế hãi tục, thằng đầy tớ há mồm đơ lưỡi chẳng biết phải làm sao. Đạo sĩ lại điềm nhiên như không, tỉnh bơ bôi đi chữ "Song" trên tấm bia, đoạn chìa tay vẽ loạc xoạc đề thành chữ "Túc", nét như rồng bay phượng múa.
Thành thử, dòng chữ trên tấm bia lúc này trở thành "Thiên Hạ Đệ Nhị Nhân, Thế Gian Vô Túc Đạo"(*) Bao nhiêu khí thế ngạo nghễ đều bị quét tan sạch sẽ, chỉ còn lại nỗi nhục nhã tràn trề.
(ND chú: Nhân vật chỉ đứng hạng hai trên đời, Đạo nhỏ tầm thường trên thế gian)
Thằng đầy tớ trố mắt nhìn đạo sĩ, mặt mày tái mét:
- Lão mũi trâu... Ông, ông là ai...
Đạo sĩ ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt nhạt màu sáng quắc lên:
- Bần đạo là Linh đạo nhân, kẻ vô danh nơi sơn dã, bấy lâu nghe tiếng Thích tiên sinh luôn tự hào về vô song chi đạo nên cố ý đến xem thử. Ta trọ lại quán Thừa Hoàng cách đây mười dặm, nếu như Thích tiên sinh trở về, mong người hạ cố ghé thăm tệ quán để cùng luận đạo cho tỏ tường. Quá hạn ba ngày ta sẽ không đợi nữa!
Nói đoạn nghênh ngang bỏ đi.
Tiếng ngựa hí vang xé toang màn sương sớm, Thích Ấn Thần thúc ngựa tung vó trông về tòa phủ đệ xa xa đằng trước, trên trán in hằn nét mỏi mệt.
- Cha! - Một gã thiếu niên chạy ùa ra như bay, quỳ sụp xuống mừng rỡ: - Người cuối cùng cũng về rồi!
- Chạy chết mất hai thớt ngựa!
Thích Ấn Thần nhảy xuống đất, vỗ về lưng ngựa, khẽ thở dài một hơi. Con ngựa tốt này mồm mép sùi bọt trắng, cũng sắp liêu xiêu chực ngã đến nơi.
- Yến Chi! - Thích Ấn Thần đảo mắt nhìn về phía con trai: - Việc ấy là thật chứ? Lúc nhận được bồ câu đưa thư, ta đang chơi cờ cùng lão hòa thượng Trí Thanh ở chùa Đại Tướng Quốc.(*)
(ND chú: một ngôi chùa cổ nổi tiếng thuộc Khai Phong tỉnh Hà Nam)
- Nếu không phải bất đắc dĩ, con tuyệt đối không dám quấy nhiễu đến nhã hứng của cha. - Thích Yến Chi rũ đầu xuống, khẽ giọng: - Nếu cha không tin có thể nhìn tấm bia.
Thích Ấn Thần bước lại gần bia đá chăm chú quan sát. Toàn thể tôi tớ của Thích phủ đứng xung quanh đều nín thở theo dõi.
- Cương cực phản nhu! - Thích Ấn Thần vuốt tay lên chữ "Túc" ấy, nhẹ giọng bảo: - Chỉ lực mới lợi hại làm sao!
Hai từ "Lợi hại" thốt ra từ chính miệng lão, Yến Chi từ lúc sinh ra đến giờ mới lần đầu nghe thấy, gã mau miệng hỏi:
- Cương cực phản nhu nghĩa là sao?
- Chữ này liếm vào đá rất sâu, nếu muốn thực hiện cần phải có chỉ lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu dùng lực mạnh mẽ sẽ khiến cho nét bút xung quanh rạn nứt; nhưng con xem, chữ "Túc" này nét bút tròn đầy, đường viền mượt mà, giống như có kẻ dùng bút lông sói mềm mại viết lên đậu phụ với nét ngòi dứt khoát không hề ngập ngừng.
Thích Yến Chi nghe đến nghệch mặt, lẩm bẩm hỏi:
- Cha... cha làm được như vậy không?
Thích Ấn Thần mỉm cười không đáp, điềm nhiên hỏi:
- Vị đạo sĩ ấy còn ở quán Thừa Hoàng chứ?
- Thưa, vẫn còn! Theo tin tức mà con thăm dò, sau khi ông ta vào đạo quán rồi thì suốt ngày ở lì trong phòng, ngoại trừ ba bữa cơm một ngày, hầu như không gặp ai khác.
Thích Yến Chi nói đến đây thầm cảm thấy khó hiểu:
- Chẳng biết ông ta có ý định gì nữa?
- Trước cơn giông bão bao giờ đất trời cũng tĩnh lặng! - Thích Ấn Thần khép đôi mắt lại, nói với vẻ xa xăm: - Ông ta đang muốn tích sức chờ thời đây mà!
Thích Yến Chi vội hỏi:
- Cha đã nghỉ ngơi chưa?
- Ta đã ngủ trên lưng ngựa rồi! - Thích Ấn Thần phẩy tay áo, hờ hững bảo: - Được lắm, vậy giờ ta đến quán Thừa Hoàng xem sao.
Thích Yến Chi thoáng ngần ngừ, thấp giọng bảo:
- Chẳng rõ ai để lộ tin tức mà bên ngoài quán Thừa Hoàng có rất đông nhân sĩ võ lâm kéo đến hóng chuyện.
- Vậy thì sao? - Thích Ấn Thần lườm gã: - Con nghĩ ta sẽ thua à?
- Đương nhiên là không rồi. - Thích Yến Chi trở nên kích động: - Cha vốn là thiên hạ vô địch mà.
- Thiên hạ vô địch chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi. - Thích Ấn Thần thờ ơ nói: - Yến Chi, con cho rằng vì sao ta lại lập ra tấm bia này?
- Để biểu trương thần công cái thế của cha!
Thích Ấn Thần lắc đầu, chắp tay sau lưng nói:
- Tấm bia đá này chỉ là mồi câu mà thôi.
- Mồi câu à? - Thích Yến Chi ngẩn người.
- Không sai! - Thích Ấn Thần phá lên cười to: - Ta muốn dùng thứ mồi câu này để nhử cao thủ trong thiên hạ, hôm nay may mắn dính được một con cá lớn rồi.
Nói rồi, lão vừa cười dài vừa sải bước tiến về hướng bắc.
Lão đi bằng chân còn nhanh hơn cả phi ngựa, nhoáng cái đám người cưỡi ngựa trong phủ đã bị bỏ tuốt lại phía sau.
Đi qua một quán rượu, Thích Ấn Thần chợt nhớ ra mình đã đi suốt một ngày hai đêm mà chưa có tí gì vào bụng, lão lập tức tiến lên xô cửa chính bước vào. Chủ quán trông thấy lão thì không khỏi kinh ngạc, Thích Ấn Thần cũng chẳng tiện nhiều lời, ngồi ngay xuống bàn gọi thịt bò rượu trắng ra ăn vội uống vàng để khỏa lấp cái bụng trống rỗng.
Chữ "Thích" trong "Thích Ấn Thần" vốn chẳng phải là họ thật của lão, lão không cha không mẹ, thuở nhỏ xuất gia, thế nhưng trời sinh tính khí mạnh bạo, ưa rượu khoái thịt, ngàn ly không sai, mang tiếng đi tu nhưng lại chẳng chịu giữ thanh quy giới luật mà chỉ học mỗi thần công nhà Phật, cuối cùng nhập thế hoàn tục, trở thành cường nhân một thời.
Thích Ấn Thần lấy họ "Thích" là vì không quên đi nguồn gốc của mình, chẳng những vậy còn hay khoe khoang với người đời rằng lão và phật Tổ cùng họ với nhau. Như Lai lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn; Thích Ấn Thần lão không mong lên trời, cũng chẳng cầu xuống đất, chả cần độ qua tam giới, chỉ muốn mình là đệ nhất thiên hạ.
Lúc đám gia nhân chạy đến nơi thì lão đã uống cạn hai vò rượu mạnh, ăn sạch vài cân thịt bò, mặt không đổi sắc, cứ thế sải bước đi đến quán Thừa Hoàng.
Cổng chính của đạo quán đóng chặt, bên ngoài đứng lao nhao hơn trăm người, có không ít những vị hiệp khách đến từ các châu các tỉnh, cũng chả hiếm kẻ thù từng bại dưới tay Thích Ấn Thần, lại càng có đông đảo mấy tay giang hồ ưa hóng hớt tụ tập bát nháo từ bốn phương tám hướng kéo về đây.
Từ khi hoàn tục đến nay, Thích Ấn Thần ngang dọc thiên hạ đã ngót nghét hai mươi năm, bắc đến Đại Liêu, Nam đến Đại Lý, Tây đến Tây Hạ, Thổ Phồn, Đông đến biên giới Đại Tống; lão tung hoành khắp năm nước mong tìm gặp địch thủ xứng tầm nhưng mãi vẫn không thấy đâu, vì vậy cảm thấy cô đơn lẻ loi mới lập bia trước cổng, khinh ngạo võ lâm. Nhiều năm trôi qua, tấm bia đá ngoài cổng Thích phủ ấy chẳng khác nào ấn vua, miện đế, tự khoác cho mình một vẻ thiêng liêng riêng biệt đến độ chẳng ai dám mạo phạm. Ngờ đâu, một tên đạo sĩ chốn hoang sơn bỗng nhiên xuất hiện, lại còn khắc đá chêm chữ, chế giễu Thích Ấn Thần chẳng ra thể thống gì, bất kể là bản lĩnh hay lòng can đảm đều khiến cho người đương thời rúng động.
Trông thấy Thích Ấn Thần, mọi người vội khép nép chừa ra một lối đi. Thích Ấn Thần đến trước quán, sang sảng cất tiếng:
- Linh đạo nhân có đó không? Thích mỗ theo hẹn đến rồi đây!
Tiếng vang như chuông rền, đến mái ngói cũng phải rung lắc.
Lâu mãi vẫn không thấy hồi đáp, bên trong đạo quán lặng phắt như tờ, một số kẻ giang hồ thầm nghĩ trong bụng: "Lẽ nào tên đạo sĩ ấy là hạng đầu hổ đuôi rắn, trông thấy chân diện mục của Thích Ấn Thần nên sợ quá trốn lủi đi mất rồi?"
Đang đoán già đoán non, cánh cổng đen kịt chợt "Két" một tiếng, từ từ mở ra. Mọi người nghe tiếng nhìn đến, bên trong bước ra một vị đạo đồng nhỏ xíu, tuổi đời ước độ mười hai, răng trắng môi hồng, nét mặt non nớt, bắt gặp đám hiệp khách đông như kiến liền tỏ vẻ hoảng sợ. Cậu ta lấy lại bình tĩnh, chấp tay thưa:
- Thích Ấn Thần... Thích tiên sinh có ở đây không ạ?
- Chính là ta! - Thích Ấn Thần lách khỏi đám đông tiến lên phía trước. Lão có vóc người cao lớn, khí phách hiên ngang, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ oai hùng tự nhiên. Cậu bé đạo đồng bị khí thế của lão bức ép, không tự chủ được phải lùi về sau một bước, chân ngáng vào thềm cửa té oạch xuống đất.
Mọi người đều phá lên cười. Thích Ấn Thần cũng tủm tỉm, lớn giọng hỏi:
- Tiểu đạo trưởng, cậu gọi ta có việc gì?
Đạo đồng lồm cồm ngồi dậy, mếu máo nói:
- Tiểu đạo là Tu Nguyệt, được Linh đạo trưởng nhờ chuyển cho ngài mấy lời.
Thích Ấn Thần gật đầu:
- Cứ nói đừng ngại!
Đạo đồng nghiêng đầu lệch cổ, khóe môi mấp máy nhẩm sơ lại hai lượt mới cất tiếng:
- Linh đạo trưởng bảo rằng: "Thần nhân vô công, thánh nhân vô danh(*), bần đạo không dám cậy mình thần thánh, bản thân lại là kẻ xuất gia, chẳng thiết phô trương tên tuổi, cho nên bố trí một gian phòng kín chỉ có Thích tiên sinh và bần đạo so tài, hôm nay dù thắng dù thua thế nào hai phía đều không được công khai lan truyền. Nếu Thích tiên sinh đồng ý thì xin mời vào trong, nhược bằng không xin quay về cho!”
(ND chú: nghĩa là bậc thần thánh vốn ẩn mình, không khoe khoang danh tính lẫn công trạng)
Đám hiệp khách nghe xong, ai nấy đều chán nản thất vọng, thầm nghĩ vị Linh đạo nhân này quái lạ quá cỡ; theo như lời y nói, hai bên đóng cửa so tài, mọi người không thể chứng kiến được khác nào chuyến đi trở thành vô nghĩa hay sao?
Mấy trăm cặp mắt tập trung hướng về gương mặt Thích Ấn Thần. Thích Ấn Thần trầm tư giây lát, đoạn gật đầu:
- Linh đạo trưởng nói phải, tiểu đạo trưởng, xin dẫn đường giúp!
Thích Yến Chi vội nói:
- Cha, bên trong e rằng có điều gian trá!
- Có gian trá thì sao? - Thích Ấn Thần mỉm cười, xoạc chân bước vào đạo quán. Cậu bé đạo đồng dẫn lối đằng trước. Suốt dọc đường đi chẳng thấy một bóng người trong quán, Thích Ấn Thần sinh nghi, không thể không ngấm ngầm phòng bị.
Vòng qua dãy hành lang đến trước một cánh cửa, Tu Nguyệt khom mình nhường lối, thưa:
- Linh đạo trưởng đang ở bên trong!
Thích Ấn Thần chăm chú nhìn cánh cửa nhưng không hề đẩy cánh tiến vào trong. Đạo đồng lấy làm ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
- Thích tiên sinh, sao ngài...
Lời còn chưa dứt, Thích Ấn Thần đã nhướng mày lên, trên người tỏa ra một luồng sát khí hừng hực như núi lở biển động bức ép thẳng lên người đạo đồng.
Khoảnh khắc ấy, cậu bé đạo đồng như rơi vào trong một tổ kén vô hình, mũi miệng nghẹn tắc, hô hấp khó khăn, lại phát giác luồng khí thế ấy chẳng những không giảm mà còn tăng nhanh, từ bốn phương tám hướng dồn nén vào bên trong cơ thể. Đạo đồng không chịu nổi, liên tục thụt lùi về sau, lưng tựa vào vách tường, mồ hôi tuôn như mưa. Cậu nhìn Thích Ấn Thần, trong lòng mơ hồ sợ hãi đến nỗi sản sinh ảo giác, người đàn ông này như hóa thành một ngọn núi sừng sững cao vời, chạm đến nhật nguyệt; đứng trước ông ta, cậu nhỏ bé chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Tu Nguyệt khiếp vía đến nổi suýt ngất lịm đi. Đúng lúc này cậu chợt cảm giác có một cơn gió mát nhẹ nhàng lùa phớt lên má, thể xác và tinh thần bỗng hóa ra nhẹ nhõm, một luồng kình khí dịu dàng men theo đó truyền đến ôm trọn lấy cả người của cậu hệt như một bó ruột bông.
Tu Nguyệt dần lấy lại nhịp thở, cảm giác không khí xung quanh như chia ra làm hai, lúc cương lúc nhu, xô đẩy qua lại với nhau. Khí thế của Thích Ấn Thần bá đạo mạnh mẽ, thủ thì vững chắc như tường thành ngàn dặm, công thì ồ ạt như vạn quân đồng lòng; còn luồng khí dịu dàng kia thì tựa thể không tranh không đấu mà chỉ tuôn chảy liên miên bất tận, dày sâu vô chừng, dẫu cho luồng khí mạnh mẽ kia có dữ dội đến đâu thì cũng như hổ cắn vào nhím, chẳng có nơi đặt mõm, hoặc như một vị mãnh tướng dũng mãnh lọt vào chiến trường sống chết, dẫu thân mang võ công tuyệt thế cũng chẳng có đất dùng.
Tu Nguyệt tựa lưng vào tường, đôi chân run lập cập không vững, hai luồng khí vô hình kia cứ ập tới xô lui, chẳng những ép bức mình mẩy mà còn khủng bố cả tinh thần. Hai luồng khí cương nhu tựa như hai cánh tay lực lưỡng, mặc ý nhào nặn cậu trong lòng bàn tay, chỉ tích tắc sau đôi mắt của tiểu đạo đồng đã đỏ hoạch, miệng mồm ròng ròng nước dãi, nét mặt hằn vẻ điên dại.
- Thôi!
Thích Ấn Thần hai mắt trợn tròn, đột nhiên quát lớn một tiếng. Tu Nguyệt như trúng phải côn, hai mắt tối sầm lại rồi ngất lịm đi.
Tiếng thét vừa dứt, không gian trước cửa như chìm vào một bức màn tĩnh lặng. Thật lâu sau, bên trong truyền ra một tiếng thở dài, Linh đạo nhân than khẽ:
- Thích tiên sinh, tội gì làm liên lụy người khác?
Thích Ấn Thần dợm cười:
- Ta vốn chỉ muốn thăm dò, nào ngờ đạo trưởng thần thông đến mức khiến cho ta muốn dừng mà chẳng đặng. Một khi ta với ông giao thủ, thằng bé này muốn đi cũng không được, thà làm cho nó ngất đi chốc lát còn hơn khiến nó tẩu hỏa nhập ma cả đời.
Linh đạo nhân trầm ngâm giây lát, thở dài:
- Thích tiên sinh tuy võ công cao cường, tiếc rằng lại quá mức bá đạo.
Thích Ấn Thần cười to:
- Thánh nhân viết "Nhu Nhược Thắng Cương Cường", võ công của đạo trưởng theo thiên hướng mềm dẻo, nhất định có thể thắng thứ võ công bá đạo của ta.
- Tiên sinh nói đùa rồi! - Linh đạo nhân nói: - Xin mời vào trong nói chuyện!
- Hay lắm!
Thích Ấn Thần tiến lên một bước, thế vừa sấn đến, cánh cửa gỗ liền tự động bung ra. Thích Ấn Thần phẩy tay áo bước vào, chỉ thấy bên trong phòng rỗng tuênh đồ đạc, dưới nền có một vị đạo sĩ đang ngồi. Giương mắt nhìn kỹ, đạo sĩ tuổi chừng bốn mươi, tướng tá gầy gò, râu tóc đen nhánh, hai mắt trong bóng tối sáng lấp lánh như sao.
Ánh mắt cả hai chạm nhau lập tức hút chặt như nam châm. Linh đạo nhân trơ ra như gỗ đá; tóc tai áo quần của Thích Ấn Thần tự động chấp chới bay, dưới nền nhà nổi lên một trận gió xoáy phất cho cánh cửa lung lay rần rật, bỗng nghe "rầm" một tiếng, cánh cửa sau cùng cũng chầm chậm sập lại.
Thích Ấn Thần điềm nhiên ngồi xuống, mỉm cười:
- Linh đạo trưởng hẹn ta đến để thuyết đạo à?
- Không sai! - Linh đạo nhân gật gù.
- Vậy dám hỏi đạo trưởng, luận đây là đạo nơi miệng hay đạo nơi tay?
- Thế nào là đạo nơi miệng? - Linh đạo nhân khẽ nhíu mày.
- Đạo nơi miệng: nuốt sơn hà, nhả tinh tú, hít thở sáu phương, cười đón trăm sông, lấy biển xanh làm rượu nhắm, mượn đất trời làm ly bôi, ăn gan rồng, uống tủy phượng, dùng thuốc bất tử, cùng tỏa sáng với nhật nguyệt.
- Thế nào là đạo nơi tay?
- Đạo nơi tay: nắm kiếm thần, chia Cửu Châu, làm rung chuyển Ngũ Nhạc, vượt qua bảy biển, lấy Côn Luân làm cột trụ, nhặt tia chớp làm dây thừng, trói xuân thu buộc nhật nguyệt, treo cả bóng câu qua song cửa, vĩnh hằng như Bắc Đẩu.
- Khí phách lớn thật! - Linh đạo nhân vỗ tay tán thưởng: - Thu nạp cả vạn vật vào lồng ngực, xoay vần cả trời đất trong bàn tay, đây chính là đạo của Thích tiên sinh à?
- Cũng gần như vậy! - Thích Ấn Thần mỉm cười đáp.
- Nói như vậy, tiên sinh còn có đạo khác?
- Vũ trụ trời trăng chẳng qua chỉ là biểu tượng cho vạn vật, ấy chỉ là thứ đạo hữu hình, không phải đạo vô hình.
Linh đạo nhân chớp mắt mỉm cười, gật đầu bảo:
- Bần đạo hiểu rồi, "Tiểu tượng hữu hình, đại tượng vô hình"(*), đạo của tiên sinh ẩn giữa núi sông trời đất, có ở nơi nơi nhưng lại chẳng trông thấy được.
(ND chú: câu trích đạo đức kinh của Lão tử chương 41)
- Hay cho câu "Có ở nơi nơi mà chẳng trông thấy" - Thích Ấn Thần vỗ tay cười: - Vậy chứ đạo của đạo trưởng là gì?
Linh đạo nhân mỉm cười:
- Đạo của Thích tiên sinh có phân biệt tay-miệng, đạo của ta cũng như vậy.
- Hay, nói ra nghe thử nào.
- Đạo nơi miệng: gọi gió to, khơi mây lành, tiếng thấu trời cao, giọng ngân vạn lý, đem càn khôn làm phế tạng, biến cầu vồng thành miệng lưỡi, cất tiếng rồng ngâm, hát điệu loan ca, nghe sấm lạc vần ra tiếng nhạc thiên cung.
- Ý hay, còn đạo nơi tay thì thế nào?
- Khảy dao cầm vang vọng bát hoang, khuynh đảo lục dục, cám dỗ thất tình, biến sông cả thành đàn sáo, hóa động sâu làm trống bồi, trị âm dương, chia tinh tú, gạt lệ minh châu, ướp màu trăng sáng.
- Có ý tứ! - Thích Ấn Thần mỉm cười: - Đạo của đạo trưởng phải chăng là âm luật?
Linh đạo nhân mỉm cười đáp:
- Cũng từa tựa.
Thích Ấn Thần gật đầu:
- "Tiểu âm khả thính, đại âm hi thanh"(*), đạo của đạo trưởng ẩn trong gió mây sông bể, ta ở trong đó mà lại chẳng hay chẳng biết.
(ND chú: cũng xuất xứ từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử chương 41. Lưu ý trong nguyên văn chỉ có 2 câu là “Đại tượng vô hình” và “Đại âm hi thanh” mà thôi, ko có vế trước, chắc là Phượng Ca thêm vào cho nó đối nghĩa)
Linh đạo nhân lặng im không đáp. Thích Ấn Thần cười tiếp lời:
- Linh đạo trưởng, võ mồm của chúng ta chẳng ai kém ai, nếu muốn phân cao thấp e rằng phải đấu một trận rồi.
- Thích tiên sinh, mời! - Linh đạo nhân một tay rũ xuống, một tay án ngữ trước ngực.
Thích Ấn Thần cười vang ha hả, tay trái siết thành nắm đấm, chầm chậm vụt về phía trước. Y ra tay từ tốn nhưng lại dẫn theo một luồng kình phong, khí thế như rồng bay rắn lượn, tưởng trái mà phải, tưởng cao mà thấp, tưởng chậm mà nhanh, một quyền hết sức bình thường lại tiềm ẩn biến hóa vô cùng, dư sức khắc chế bất cứ võ công nào trong thiên hạ, cho dù đối thủ đối phó ra sao thì Thích Ấn Thần đều có khả năng đi trước một bước mà vững vàng khống chế.
Thế nhưng Linh đạo nhân cứ thế ngồi yên, chẳng né tránh cũng chẳng ra tay, chỉ hé mắt ra, áp bàn tay vào ngực, quyền phong vừa đến gần, tấm áo bào của ông theo gió bay phất phới, lúc phồng lên khi xẹp xuống tựa như sóng gợn. Quyền vừa chạm vào người thoảng như dòng nước xiết chảy cuồn cuộn trượt qua mỏm đá. Linh đạo nhân mặt không đổi sắc, mỉm cười hỏi:
- Thích tiên sinh, quyền này có tên gọi hay chăng?
Thích Ấn Thần nhướng mày bật cười, cao giọng bảo:
- Tùy cơ phát ra thôi, kể tên gọi làm gì, nếu đạo trưởng không ngại Thích mỗ cuồng vọng, cứ gọi nó là "Đại Tượng Vô Hình Quyền" cũng được.
- Hay cho "Đại Tượng Vô Hình Quyền"! Vậy hãy xem "Đại Âm Hi Thanh Chỉ" của ta thế nào nhé?
Linh đạo nhân giơ năm ngón tay ra như thể khảy đàn tì bà, nhẹ nhàng phất về phía trước, đẩy ra một luồng kình lực nhu hòa. Thích Ấn Thần đã từng trông thấy chỉ lực trên tấm bia đá, không dám xem thường, vội thu quyền về đỡ lấy chỉ lực đang lao đến. Hai luồng kình lực gặp nhau, Thích Ấn Thần chợt thấy không ổn, kình lực của Linh đạo nhân nhìn thì có vẻ hiền hòa nhưng thật ra kín kẽ vô cùng, ban đầu tưởng dễ đối phó nhưng khi đến gần liền sinh ra một lực cản cực lớn, thế như dây cung bị kéo căng tích đầy sức mạnh, buông tay một cái là bật ngược lại ngay.
Thích Ấn Thần đã trải qua trăm trận chiến, gặp không ít cao thủ, mấy kẻ này dù quyền hay chưởng thì thông thường đều chỉ hàm chứa mấy đợt kình lực, mỗi đợt cứ thế tiếp nối nhau như lớp lớp sóng cồn, khiến người ta phải chống đỡ liên tục, nhưng cái loại kình lực này vốn không duy trì được lâu, cùng lắm sáu bảy đợt là hết mức, qua hết số này chắc chắn khí thế suy yếu dần.
Nhưng kình lực của Linh đạo nhân lại không giống như vậy, chỉ lực đâu chỉ có sáu bảy đợt mà tưởng chừng như đến ngàn vạn đợt, vô cùng vô tận, mỗi một đợt kình lực đều hết sức nhu hòa, nhưng trước sau nối tiếp, liên miên không ngừng nghỉ. Thích Ấn Thần vừa phá tan một đợt thì lại xô đến một đợt khác, hệt như nước rỏ xuống đá, từng giọt từng giọt làm mòn đi quyền kình, lại như thủy ngân chảy xuống đất, liên tục tìm kiếm kẽ hở mà ngấm vào nội lực của lão.
Võ công của Thích Ấn Thần thiên về cương mãnh, chẳng bao lâu sau nội lực đã dần giảm sút, Linh đạo nhân lập tức phản công, tung chỉ điểm vào chỗ sơ hở trên quyền kình của lão.
Thích Ấn Thần quát khẽ một tiếng, tống ra quyền thứ hai. Linh đạo nhân trở tay chặn lại, hai luồng kình lực bốc lên va vào nhau làm dậy lên một trận gió mạnh trong gian tĩnh thất. Thân thể hai người còn chưa nhỏm dậy đã đồng loạt lướt vèo về sau. Trong chớp mắt, quyền chưởng dày đặc như mưa, trao đổi với nhau hơn một trăm chiêu, ra tay nhanh quá mức tưởng tượng.
Cứ đánh nhau cách một khoảng không như thế, hai người càng lùi càng xa, chẳng mấy chốc đã dựa vào vách tường, mắt thấy tường xiêu nhà sụp đến nơi, cả hai mới ngừng tay lại, cùng ngồi ở hai phía cụp mắt rũ mày, trầm ngâm suy tưởng. Hơn trăm chiêu vừa rồi gần như đã gồm thâu tất cả biến hóa trong võ công thiên hạ, hai người dẫu cho võ học uyên bác nhưng tạm thời cũng cảm thấy cạn ý hết bài, trong lòng gấp rút nghĩ ngợi, cố gắng tìm ra kẽ hở của đối phương.
Hai người chìm trong dòng suy tưởng, sinh khí như ẩn vào bên trong cơ thể, gian phòng thấp thoáng như một ngôi mộ huyệt, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Qua chừng khắc sau, Thích Ấn Thần từ từ đứng dậy, cánh tay phải vẽ thành nửa vòng tròn, tung một quyền về phía trước, quyền kình ngưng kết như một ngọn núi chầm chầm đẩy dồn vào Linh đạo nhân.
Linh đạo nhân nhẹ nhàng bật dậy, điểm ra vài chỉ, ngón tay vừa chạm đến thì quyền phong của Thích Ấn Thần trở nên nhiễu loạn, một luồng nội kình xuyên qua quyền phong ập thẳng đến quyền đầu, theo kinh mạch len vào phủ tạng. Thích Ấn Thần chỉ cảm thấy cả người tê dại, chân khí sùng sục chạy loạn như muốn phá não ra ngoài.
Chưa kịp vận công phân tán dư kình, trong chưởng của Linh đạo nhân lại dẫn thêm chỉ kình ung dung công đến. Thích Ấn Thần không sao ngờ được, đành dốc toàn lực ra phản kích, kình lực hai phía va vào nhau, Thích Ấn Thần bỗng giật mình phát hiện ra dư kình trong chỉ lực của Linh đạo nhân lớp lớp xô đến, gần như chia tách hết chân khí trong cơ thể của mình.
Linh đạo nhân vừa chiếm được thượng phong, không để cho đối phương kịp thở, kỳ chiêu diệu thức tuôn ra không ngớt, thân thể hệt như bướm vờn hoa, trong nhanh có chậm, uyển chuyển phi thường, chiêu thức liền lạc không kẽ hở, thế như thác đổ suối tuôn, chỉ chưởng phất không bay qua, trong tiếng gió còn kèm theo cả tiếng ngân nga động lòng người, âm thanh hợp nhất khác nào lời ca tiếng vịnh. Thích Ấn Thần ở giữa cảnh này, cảm giác như đã lạc mình trong một chiếc chuông đồng vang rền in ỏi; tâm thần lão thoáng dao động, chẳng nhờ định lực cao cường thì đã chịu không thấu rồi.
Dẫu sao gian phòng cũng không quá hai trượng, Thích Ấn Thần giật lui từng bước, thoáng cái đã lùi đến chân tường. Thế công của Linh đạo nhân lại tựa như mưa dầm tháng năm ở đất Giang Nam, thâm thâm lả tả, không quá mãnh liệt nhưng lại dai dẳng rả rít, không ngơi không ngớt.
Từ khi xuất đạo đến nay Thích Ấn Thần chưa từng yếu thế đến như vậy, lão dựa vào sát vách, thân hình cao lớn rụt lại thành một khối, vất vả cầm cự hơn hai mươi chiêu. Thế công của Linh đạo nhân sau cùng cũng suy yếu, Thích Ấn Thần quát khẽ một tiếng, tay đấm chân đá mạnh mẽ như núi động biển cồn, thoăn thoắt như chớp giật sao rơi, thế nhưng bất kể nhanh mạnh thế nào, gặp phải kình lực của Linh đạo nhân đều như một hòn đá tảng rớt xuống mặt hồ mênh mông, dù cho có khơi dậy chút bọt sóng thì kết cuộc vẫn bị làn nước nuốt chửng.
Thích Ấn Thần sinh lòng hoảng sợ, chỉ thấy mấy kẻ địch bình thời hiếm gặp so với Linh đạo nhân thực chỉ như trẻ lên ba. Đáng sợ hơn chính là, lão rõ ràng cảm giác cho đến tận giờ phút này Linh đạo nhân vẫn chưa tung ra hết sức. Đạo nhân giơ tay nhấc chân ung dung nhàn nhã đều ngấm ngầm kết hợp một loại tiết tấu hết sức kỳ diệu, loại tiết tấu này tựa như một tấm lưới, bằng một cách vô tình nào đó đã khiến Thích Ấn Thần lạc bước vào trong, mặc cho Linh đạo nhân tùy ý ra tay. Kỳ lạ hơn nữa, cái cảm giác bị kẻ khác dẫn dắt này chẳng những không gây khó chịu mà ngược lại còn mang đến một sự khoan khoái khó tả.
Thích Ấn Thần vỡ lẽ rồi liền tìm mọi cách làm theo hướng ngược lại, cố sức thoát ra khỏi tiết tấu của Linh đạo nhân. Giằng co nhau mấy chiêu, Thích Ấn Thần cảm thấy vướng chân vướng tay, đã không thể thoát khỏi tình cảnh khốn khó này thì chớ, lại còn bị lọt sâu hơn vào trong mành lưới. Linh đạo nhân thừa thế xông lên, cùng lúc tung ra chỉ chưởng, một trận gió mạnh quét qua gò má Thích Ấn Thần, nửa gương mặt lão trở nên cứng đơ gần như mất đi tri giác.
Cứ thế này sẽ cầm chắc thất bại, Thích Ấn Thần hít sâu vào một hơi, xoay người xuất quyền. Linh đạo nhân phát hiện sơ hở, sấn người lên tung chưởng về phía hậu tâm Thích Ấn Thần, mắt thấy sắp sửa đắc thủ đột nhiên một trận gió mạnh sắc nhọn như thép từ đâu phóng đến, đâm trúng vào cổ tay mình.
Linh đạo nhân nhẹ nhàng lùi về sau, đáp xuống mặt đất cách đó một trượng, quan sát cổ tay với vẻ kinh ngạc không ngớt:
- Thích tiên sinh, đây là võ công gì vậy?
- Vô tướng thần châm! - Thích Ấn Thần cười mỉm: - Ba năm trước, Thích mỗ ngẫu nhiên ngộ ra môn võ công này, có điều trước nay vẫn chưa xài thử với ai.
Linh đạo nhân ngầm ngâm một thoáng, gật gù khen:
- Ngài ép chân khí ra khỏi huyệt đạo quả là có sáng tạo, như vậy toàn bộ cơ thể của ngài đều có thể đả thương người khác giống như loài nhím, khiến người ta chả biết nên đánh vào đâu.
Thích Ấn Thần cười bảo:
- Đạo trưởng hiểu biết rộng thật, chớp mắt đã nhìn thấu nội tình của Thích mỗ.
- “Hư thất sinh bạch, vô trung sinh hữu”(*) vốn là đạo lý từ ngàn xưa truyền lại. Cái gọi là “Đại đạo chí giản”, thực chất nhiều chuyện xét cho cùng, đạo lý bên trong cũng chẳng khác là bao.
(ND chú:
- “Hư thất sinh bạch” là thành ngữ của Trang Tử, ý chỉ tấm lòng không có tạp niệm thì sẽ ngộ ra đạo, sinh ra trí tuệ.
- “Vô trung sinh hữu” trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử, giới đạo cho rằng sự được mất của vạn vật có quan hệ tương hổ song hành cùng nhau, vật chất trong giới tự nhiên đến từ một không gian thấy mà không thấy được. Ngoài ra, “Vô trung sinh hữu” còn chỉ kế thứ 7 trong 36 kế dù không liên quan ở đây.
- “Đại đạo chí giản” là một khái niệm quan trọng trong triết học trung quốc, không những được chư tử bách gia coi trọng mà còn được Đạo giáo sử dụng, nó ám chỉ những đạo lý lớn thường cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức hai ba câu là có thể giải thích rõ, nên có câu nói “chân truyền một câu nói, giả truyền vạn sách thư”)
- Nói hay lắm! - Thích Ấn Thần phá ra cười: - Chỉ không biết võ công của đạo trưởng liệu có tuyệt diệu như đạo lý trên hay không?
Dứt lời, lão tiến lên một bước, tay không nhấc, chân không động, từ không khí rộ lên những tiếng động rào rào, chân khí hóa thành ngàn vạn sợi tơ thoát ra từ hàng trăm huyệt đạo trên khắp cơ thể, sợi thô sợi mảnh hư hư thực thực, có cái như kim như gai phá vỡ chưởng lực của Linh đạo nhân, có cái tựa thể dây thừng, tung lên cao biến thành tấm lưới sầm sầm phủ xuống.
Kình khí trải ngập khắp gian phòng, Linh đạo nhân biết không thể tránh khỏi liền đứng nguyên ra tại chỗ chẳng hề cử động, vẻ mặt tĩnh tại như nước đọng, ánh mắt lặng lẽ như đầm sâu. Tay áo của ông đong đưa chấp chới, dáng hình chẳng khác một cánh chim cao ngạo bất phàm, đối mặt với màn kình khí ngập trời, từ miệng thốt ra hai chữ:
- Linh phi!
Thanh âm còn chưa tan hết, cuồng phong đã ầm ầm nổi dậy, hai luồng đại lực tuyệt thế va ập vào nhau cuốn theo lớp bụi trần bốc lên mờ mịt. Trong màn khói bụi ấy, hai bóng người càng lúc càng nhòa đi, hóa thành ảo ảnh thời gian, mãi cho đến khi hoàn toàn tiêu tán.
Hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, Tống - Liêu - Kim - Nguyên, thoáng chốc đã trôi qua hết cả. Triều đại thịnh suy, muôn dân sinh tử, trải mấy trăm năm thời gian xoay chuyển, thấm thoát đã là năm Hồng Vũ thứ hai mươi bảy triều đại nhà Minh.
Cuộc chiến tại quán Thừa Hoàng năm nào đã sớm thành tro bụi, thiện hạ đổi chủ, chỉ có dòng Trường Giang chảy xiết là vẫn như xưa, sóng nước cuồn cuộn nối nhánh vào sông Tần Hoài, uốn lượn vòng quanh chân kinh thành, nước sông lặng lờ dường bất động hệt như một phiến ngọc màu xanh biếc.
Chợt đâu phía ven sông ngân lên một giọng ca ai oán:
Liễu mềm phơ phất bến Uyên Ương
Gọi thuyền sang, ngỡ Đào Diệp thuở miên trường
Ôi mắt buồn tiễn gió xuân u uẩn
Tựa mạn thuyền, ngơ ngẩn đợi buồm giương
Nào hay đâu thuyền lại ghé ven đường
Phố Kim Lăng, chừ oanh ca yến lượn
Tại con nước vô tình hay do lòng sầu muộn?
Dọc bãi bồi hương cỏ ngát bốn phương
Hợp Phì kia về lại khuất nẻo đường
Chiều tàn nhanh, dong thuyền ta xuôi ngược
Nhưng bến nào mới là bến quê hương...?
(ND chú: khúc từ trong bài “Hạnh Hoa Thiên Ảnh – Lục Ti Đê Phất Uyên Ương Phổ của Khương Quỳ, bài từ viết về nỗi nhớ nhung tình nhân mà thời trai trẻ tác giả đã từng trải qua tại Hợp Phì với hai chị em ca nữ. Bài từ nguyên văn khá khó hiểu, độc giả có thể xem nguyên văn tại: baike.baidu.com/view/2836137.htm, lưu ý tôi chỉ phổ tạm từ phần Dịch Nghĩa, kể cả các bài về sau trong truyện)
Hai người hát dạo một già một trẻ, ông lão vừa xướng ước chừng hơn sáu mươi, dáng vẻ khẳng khiu; vị thiếu niên thổi sáo chỉ vừa độ mười lăm mười sáu, mắt trong mũi cao, làn da như ngọc, đôi hàng mi dài rậm vắt cao, đầu mày khóe mắt tràn ngập sức sống.
Leng ca leng keng! Vài đồng lẻ rớt vào khay đựng tiền. Đám người rỗi việc cười vang rồi tản mác đi. Ông lão nhặt tiền hí hoáy đếm rồi lắc lắc đầu, nhìn về phía trời xa đăm chiêu nghĩ ngợi. Gã thiếu niên hạ sáo, thắc mắc hỏi:
- Cha, người nhìn gì vậy?
Ông lão trầm ngâm không đáp, thiếu niên trông theo hướng mắt ông. Tít trời tây xa xăm, một rặng mây dài đỏ tía trông như cục máu hon hỏn đọng giữa ngọn lửa. Gã chột dạ khẽ thốt:
- Màu mây sao quái lạ thế nhỉ?
- Trời vẫn còn oi ả! - Ông lão thở dài đứng dậy: - Hôm nay giải tán thôi!
- Mấy đồng này... - Thiếu niên nhíu mày: - ...Chả đủ ăn cơm!
- Ta mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi. - Ông lão khàn khàn nói, xoay lưng đi: - Mấy đồng này con cứ cầm lấy!
Thiếu niên nhận tiền, đưa mắt dõi theo bóng ông đi xa rồi phát ra tiếng reo khẽ, đôi mắt nhìn ngang liếc dọc.
Chợt, gã nghe có người gọi: "Nhạc Chi Dương!", một thiếu niên nhảy ra từ góc tường, cằm thon thon, mày chữ bát, mắt láo liên, vừa thấy mặt thì đã ầm ĩ:
- Nhạc Chi Dương, ta đợi ngươi hơn nửa ngày trời, thấy ngươi cứ thổi hoen hoét mãi không dứt, làm ta sốt ruột muốn chết!
Nhạc Chi Dương cười bảo:
- Giang Tiểu Lưu, ngươi gấp làm gì, trời còn chưa tối mà! Đêm nay tính sao, đến miếu Phu Tử xem kịch hay lên lầu Huyền Hà nghe kể chuyện?
Giang Tiểu Lưu đằng hắng một tiếng, bảo:
- Tối nay có tuồng Đơn Đao Hội, đại đao của Quan lão gia múa rất sướng mắt!
Nhạc Chi Dương hất hất mớ tiền trên tay cân nhắc:
- Xem kịch không đủ tiền, hay là nghe kể chuyện đi.
- Con mẹ nhà ngươi! - Giang Tiểu Lưu hai tay chống hông, lớn tiếng huênh hoang: - Ai nói xem kịch phải cần đến tiền, ngươi cứ hỏi người bên sông mà coi có kẻ nào dám thu tiền của Giang gia không?
- Thật à? - Nhạc Chi Dương chồm đầu lên hét oang oang: - Giang gia, mẹ ngươi tới kìa!
Giang Tiểu Lưu nghe tiếng phát run, không thèm quay đầu đã muốn guồng chân bỏ chạy, chạy được mấy bước liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của Nhạc Chi Dương, lúc này mới tỉnh ngộ, quay ra nổi đóa:
- Nhạc Chi Dương, thằng chó lường gạt...
- Ta gạt ngươi làm gì? - Nhạc Chi Dương tủm tỉm: - Mẹ ngươi mới rồi còn ở đây, sao chớp mắt đã mất tiêu nhỉ? Thôi chết, có lẽ là người rớt xuống sông rồi đó. Giang Tiểu Lưu, ngươi mau mau nhảy theo đi kẻo bá mẫu gọi rùa đến cõng đi mất bây giờ!
Cha của Giang Tiểu Lưu làm tạp vụ tại một thanh lâu ở ven sông, là hạng cùng đinh trong tầng đáy xã hội, đại danh là "Quy Công", tiểu danh là "Vương Bát"(*), cho nên vừa nghe đến đây hắn liền nhe nanh múa vuốt nhảy chồm đến. Dè đâu Nhạc Chi Dương thân thể nhanh nhẹn, lách người né khỏi cú vồ, cẳng chân gạt nhẹ, tiện tay xô một phát, Giang Tiểu Lưu ngã dúi dụi như một que pháo, đầu bổ rầm vào tường, lập tức hoa đầu váng mắt. Hắn đang định quay lại, bất giác cảm thấy da đầu tê rần, chỏm tóc đã nằm trong tay Lạc Chi Dương. Hắn lật tay muốn đánh trả nhưng Nhạc Chi Dương đã nhẹ nhàng tránh khỏi rồi rút sáo trúc bên hông ra, quất bồm bộp vào mông hắn.
(ND chú: tên cha của Tiểu Lưu có nghĩa là rùa, nên câu trên Nhạc Chi Dương có ý móc mỉa cả cha lẫn mẹ Tiểu Lưu)
Giang Tiểu Lưu chẳng còn cách nào thoát, đau đến giậm chân thình thịch:
- Ối ối, đừng có nắm tóc! Ối, nhẹ tay một chút, đừng vỗ mạnh nữa...
Nhạc Chi Dương gõ thêm mấy cái mới buông hắn ra. Giang Tiêu Lưu tay trái xoa đầu, tay phải vuốt mông, trong lòng nửa giận nửa sợ, hét toáng lên:
- Nhạc Chi Dương, cha ngươi cũng là phường xướng ca vô loài, chúng ta đều là cùng đinh đáy chợ, chả ai hơn ai cả!
Nhạc Chi Dương lắc đầu nói:
- Ta không có cha!
Giang Tiểu Lưu nổi giận:
- Gạt con mẹ nhà ngươi à! Nhạc lão đầu không phải cha ngươi chẳng lẽ con của ngươi!
Nhạc Chi Dương hờ hững đáp:
- Ông ấy là cha nuôi của ta, ta được ông ấy nhặt về!
Giang Tiểu Lưu ngây ra, từ lúc hai người quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nghe được. Hắn trợn mắt nhìn Nhạc Chi Dương, thầm nghĩ mình xuất thân bần tiện, dù sao cũng còn có cha có mẹ, thằng láo cá ấy lại là đứa mồ côi, thật làm người ta không ngờ được.
Lúc này mặt trời đã khuất núi, sông Tần Hoài rộn rịp hẳn lên. Một chiếc thuyền con rẽ màn sương mỏng lướt qua bên cạnh hai người, một gã văn sĩ áo trắng đang đứng nơi đầu thuyền, mày mặt như ngọc, râu tóc đen nhánh, eo giắt một miếng ngọc bội phỉ thúy, trên bề mặt có khảm viên minh châu to cỡ trứng bồ câu.
- Chu choa! - Giang Tiểu Lưu ra chiều sành sõi: - Miếng ngọc và viên châu ấy bán đi cũng mua đứt một nửa viện Quần Phương rồi!
Lời vừa dứt, văn sĩ áo trắng kia đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt như điện quét qua mặt hắn. Giang Tiểu Lưu chỉ thấy da mặt tê tê, toàn thân ớn lạnh. Văn sĩ lúc này lại ngoảnh mặt đi như đang thưởng thức phong cảnh hai bên bờ.
Giang Tiểu Lưu sực tỉnh, nhẹ giọng bảo:
- Tên thư sinh ấy trừng ta làm gì nhỉ?
Nhạc Chi Dương cười giễu:
- Nhà ngươi mặt gian lồ lộ, ai nhìn cũng biết ngươi có ý đồ sâu bọ.
- Rắm thối! - Giang Tiểu Lưu tức tối: - Thiếu gia ta không phải phường đồng tính!
Nhạc Chi Dương tủm tỉm:
- Ngươi có tám bàn tay, cũng chả kém cạnh Na Tra có tám cánh tay ở Nguyên Dương quán!
Giang Tiểu Lưu nghe gã ví mình với Na Tra, thoạt tiên vui sướng, sau lại nổi đóa:
- Nhạc Chi Dương, ngươi mới là đồ tám tay, mẹ nhà ngươi mới là con cua ấy!
Đến miếu Phu Tử thì trời đã tối mịt, bóng trăng nhập nhoạng nhô khỏi núi đông, cong như lưỡi liềm. Phường hát giăng đèn kết hoa, giọng một lão già văng vẳng truyền lại, nỉ nỉ non non, thê lương vô kể:
Sông dài ngàn sóng cuộn về đông,
Dẫn chục người đi hướng tây phong,
Cưỡi trên thuyền nhỏ...
Trước cửa rạp, người người nô nức ra vào, áo quần sặc sỡ. Hai gã vào trong rồi cảm thấy ngài ngại, bèn không đi đường chính nữa mà luồn qua ngõ Ô Y, vòng sang một hẻm nhỏ khác sau lưng phường hát. Trong hẻm có một cây đại thụ lâu năm, táng phủ ngợp sân, hẳn rằng năm đó đã từng che bóng mát cho Tạ An Thạch, che sới bạc cho Lưu Kí Nô.(*)
(ND chú:
- Ngõ Ô Y là một địa danh nổi tiếng ở miếu Phu Tử, Nam Kinh, từng xuất hiện trong bài thơ Ô Y Hạng của Lưu Vũ Tích.
- Tạ An hay Tạ An Thạch, danh nhân thời Đông Tấn. Chi tiết xin xem tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tạ_An
- Lưu Kí Nô: hay Lưu Tống Vũ Đế, Lưu Dụ. Xem rõ hơn tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/LÆ°...C4ế )
Hai gã chân tay thoÄn thoắt leo lên chạc cây ngá»i vắt vẻo, sân khấu trÆ°á»c mắt hiá»n ra rõ má»n má»t.
Nhìn Äầu ngÆ°á»i lá» nhá» Äen Äặc bên dÆ°á»i tà ng cây, Giang Tiá»u LÆ°u thÃch thú cÆ°á»i khẽ:
- Bá»n chó, tÆ°á»ng có tiá»n xem hát là ngon há»? Hừ, ông mà ngá»i dáºy tháo vòi Äái là chúng bây chết chìm cả lÅ©!
Nhạc Chi DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i phụ há»a:
- Giá»i cho Giang Tiá»u LÆ°u - Thủy Yá»m Thất Quân! (*)
(责任编辑:Thời sự)
下一篇:Nhận định, soi kèo Arsenal vs Tottenham, 3h00 ngày 16/1: Nhọc nhằn vượt ải
- Đây là hiện tượng nhận thức méo mó do nhìn nhận mọi thứ chỉ có hai thái cực, như là người chỉ có tốt hoặc xấu, vật chỉ có lợi hoặc hại. Tôi thấy lối nghĩ này cũng xảy ra với bài tập về nhà ở cấp tiểu học: Hoặc là giao thật nhiều để trẻ oằn lưng thức đêm học bài, hoặc là yêu cầu không giao.
Đứng từ góc độ sư phạm, bài tập về nhà là một hoạt động cần thiết, giúp trẻ luyện tập rất nhiều kỹ năng quan trọng hàng đầu như kỹ năng chuẩn bị, kỹ năng quản lý thời gian... Ôn luyện tại nhà cũng giúp học tập hiệu quả do việc nhắc lại kịp thời theo đường cong học tập (learning curve). Thêm vào đó, không giao bài tập về nhà có thể làm trẻ sợ đến trường. Do ở trường thì phải học tập vất vả, còn về nhà trẻ chỉ chơi điện tử và xem tivi. Khi con gái tôi vào lớp tiền tiểu học ở một trường tư thục, thầy hiệu trưởng đứng ra cam đoan cháu sẽ có ít nhất 15 phút bài tập về nhà mỗi tuần.
Năm 2012, Liên hiệp các trường Los Angeles cho rằng học sinh lớp 1 cần 20 phút bài tập về nhà. Năm 2015, Hiệp hội Giáo dục Mỹ (NEA) đã gợi ý lượng bài tập về nhà tăng mười phút cho mỗi khối lớp. Tức là lớp một có 10 phút bài tập về nhà, lớp 12 có 120 phút. Như vậy việc không giao bài tập sẽ gây rất nhiều khó khăn và áp lực cho công tác giảng dạy ở trường. Mặc dù vậy vẫn có một số trường ở Australia chủ trương không giao bài tập về nhà cho riêng trẻ lớp một. Thay vào đó, họ có một số hướng dẫn cho các hoạt động ở gia đình. Điều này giúp trẻ khám phá năng lực, sở thích của bản thân và có sức khỏe tốt.
Thúy Diễm, Tuấn Việt hứng đòn thật của Hương Tươi. Phân đoạn cặp đôi Mỹ Đình và Nam bị bà Mến đánh khá khó và tốn nhiều công sức của đoàn phim. Tuấn Việt và Thúy Diễm chia sẻ đây là cảnh mấu chốt để Nam và Mỹ Đình có chuyển biến mới trong việc bày tỏ tình cảm trên phim. "Cảnh quay khó vì nhiều thoại và hành động. Đặc biệt nhân vật Mỹ Đình và mẹ Mến lại nói rất nhanh nên ê-kíp mất cả nửa ngày để tập", Thúy Diễm nói.
Nữ diễn viên cũng chia sẻ, cảnh cô và Tuấn Việt cãi nhau trong studio sau đêm đi tìm Ngân Hà đã xảy ra sự cố khiến Thúy Diễm bị trẹo chân, dẫn tới việc cô phải đi nạng trong ngày ra mắt phim. Đây cũng là cảnh quay đáng nhớ với cả hai diễn viên.
Sau một thời gian đóng chung, Thúy Diễm và Tuấn Việt ngày càng tung hứng ăn ý hơn. Nữ diễn viên nói khi diễn các cảnh tình tứ cô hơi ngại nhưng cũng như hai nhân vật trong phim, Thúy Diễm và Tuấn Việt từ những người xa lạ trở nên thân thiết hơn.
Quỳnh An
Hậu trường cảnh hôn của cặp đôi được yêu thích nhất 'Trạm cứu hộ trái tim'VTV vừa chia sẻ clip hậu trường cảnh hôn bất ngờ của Mỹ Đình (Thúy Diễm) và Nam (Tuấn Việt) ở 'Trạm cứu hộ trái tim'." alt="Cặp đôi được thích nhất 'Trạm cứu hộ trái tim' lộ nhiều cảnh tình cảm lẫn ăn đòn" />
Clip: VTVTại Hội thảo, các diễn giả cùng điểm lại gợi mở, những đóng góp của Tủ sách. ThS Phạm Thị Bích Hồng, Giám đốc - Tổng biên tập NXB Tri thức xúc động bày tỏ: “Trong suốt chặng đường phát triển của NXB Tri thức, sự phát triển của Tủ sách Cánh Buồm đã chiếm tới hơn nửa thời gian. Có thể nói, tủ sách đã góp phần làm nên tên tuổi của NXB Tri thức ngày hôm nay.
10 năm - 10 tác phẩm, tính trung bình mỗi năm chúng tôi lại cho ra mắt một cuốn sách, nghe có vẻ rất ít nhưng thực tế, để những tác phẩm này được ra đời, là công sức không hề nhỏ của cả một tập thể - đội ngũ dịch giả cùng nhóm Cánh Buồm đã theo sát, hỗ trợ để tiếp tục kế thừa tinh thần của những người thầy thực hiện tủ sách”.
Nói về cuốn sách mới, ThS Phạm Thị Bích Hồng nhấn mạnh, điều làm nên sự đặc biệt của cuốn sách thứ 11 chính là phần nội dung tập trung nhiều hơn về phương pháp, sau rất nhiều những cuốn sách xoay quanh lý thuyết về học tập cho trẻ thơ, nhà trường.
Chia sẻ quãng thời gian đầu thực hiện tủ sách, nhà thơ, dịch giả Hoàng Hưng tự nhận mình là một người ngoại đạo với mảng sách tâm lý học giáo dục.
“Tôi vốn là một người ngoại đạo nhưng vì công việc của nhóm Cánh Buồm và nhà giáo Phạm Toàn, tôi mới sẵn sàng liều mình vừa dịch vừa học suốt một năm trời. Ngoài ra, trong quá trình thực hiện, nhóm chúng tôi thống nhất lấy một số tác giả làm cái gốc để mọi người cùng biết như Jean Piaget, Howard Gardner…”, dịch giả Hoàng Hưng tâm sự.
Đặc biệt, nhà thơ Hoàng Hưng tiết lộ trong quá trình dịch tác phẩm đầu tiên của Jean Piaget, ông đã trao đổi cùng đại diện NXB Tri thức không chỉ thực hiện 2-3 cuốn sách mà còn đề xuất cái tên Tủ sách Tâm lý học Giáo dục Cánh Buồm để biến những ý tưởng ban đầu trở thành một dự án dài hơi.
Kết thúc hội thảo, NXB Tri thức mong muốn thời gian tới tiếp tục cho ra đời những tác phẩm có ích cho giáo dục nước nhà, đồng hành cùng bạn đọc yêu tri thức, để xây dựng Tủ sách Tâm lý học Giáo dục Cánh Buồm ngày càng dày dặn, có được vị trí trong giáo dục đương đại của Việt Nam.
Hành trình biến điều không thể thành có thể của Hoàng Hữu Thắng'Hành trình biến những điều tưởng như không thể thành có thể' là cuốn sách đầu tay, cũng là tâm huyết tác giả muốn gửi tới bạn đọc những kiến thức và giá trị thực chiến, với kỳ vọng sẽ truyền cảm hứng đến cộng đồng." alt="Tủ sách Tâm lý học Giáo dục Cánh Buồm" />Tính đến tháng 11/2023, Tủ sách Tâm lý học Giáo dục Cánh Buồm đã có 11 tác phẩm:
1. Sự ra đời trí khôn ở trẻ em - Jean Piaget (Hoàng Hưng dịch).
2. Sự hình thành biểu tượng ở trẻ em - Jean Piaget (Nguyễn Xuân Khánh, Hoàng Hưng dịch).
3. Sự xây dựng cái thực ở trẻ - Jean Piaget (Hoàng Hưng dịch).
4. Cơ cấu trí khôn - Howard Gardner (Phạm Toàn dịch).
5. Trí khôn phi học đường - Howard Gardner (Phạm Anh Tuấn dịch).
6. Trí khôn sáng tạo - Howard Gardner (Hoàng Hưng dịch)
7. Chân, Thiện, Mỹ trong tầm nhìn đương đại - Howard Gardner (Hiếu Tân dịch).
8. Các lý thuyết về học tập cho tuổi thơ- Colette Gray, Sean McBlain (Hiếu Tân dịch).
9. Những thế giới trong tâm trí- Jerome Bruner (Hoàng Hưng dịch).
10. Sổ tay dịch thuật Tâm lý học - Hoàng Hưng chủ biên.
11. Luyện trí năng cho học sinh - Mike Gershon (Nguyễn Thị Phương, Lê Hà Mai Trang dịch).
Amy Osmun, Mike Gilberstadt gặp nhau lần đầu vào 2006. Ảnh: CNN Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ngày 23/3/2006 là dấu mốc không thể quên đối với Amy Osmun. Cô gái (khi đó 24 tuổi) có chuyến bay từ Los Angeles, Mỹ tới Scotland để đi du lịch. Trên máy bay, cô ngồi ở ghế giữa. Cô hy vọng người ở ghế bên cạnh không xuất hiện để cô có thể thoải mái trong chuyến bay dài 10 tiếng.
Tuy nhiên, mong muốn của Amy không thành hiện thực. Mike Gilberstadt, người cuối cùng lên máy bay, đã bước đến và ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Thấy Amy đang khá thoải mái, chuẩn bị cả bịt mắt và gối quàng sau cổ để ngủ, Mike cảm thấy như có lỗi vì sự xuất hiện của mình. Anh khẽ nói xin lỗi với Amy và nửa đùa nửa thật rằng cô có thể dựa vào bờ vai của anh để ngủ cho thoải mái.
Khi tiếp viên đưa đồ ăn đến, thấy Amy không ăn được món trong khay đồ của mình, Mike đề nghị đổi đồ ăn trong suất của anh cho cô. Từ đó, hai người bắt đầu cởi mở hơn, trò chuyện với nhau nhiều hơn. Họ bằng tuổi nhau và cùng sống ở miền Nam California, chung sở thích du lịch.
Khi máy bay hạ cánh xuống Amsterdam, Hà Lan để đợi nối chuyến, Mike mời Amy đi uống cà phê. Hai người đã trò chuyện rất vui vẻ, thoải mái. Vì Amy đến Scotland, còn Mike đến Hy Lạp nên Amy nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Mike nữa. Cô tỏ ra mạnh dạn hơn.
Lúc Mike hôn má tạm biệt, cô mỉm cười hỏi: "Đó là tất cả những gì em sẽ nhận được sao?". Sau đó, họ đã đứng hôn nhau ngay giữa sân bay. "Anh ấy đã trao cho tôi một nụ hôn. Điều đó thực sự rất tuyệt vời. Đây là khoảnh khắc tôi nhớ mãi", cô chia sẻ.
Sau khi chia tay, Amy cố gắng giải thích những gì đã xảy ra. Cô chưa bao giờ nói chuyện nhiều với người lạ khi đi du lịch, chứ đừng nói đến việc hôn thân mật. Đây là trải nghiệm chưa từng có với cô. Cô cố gắng thoát khỏi sự mơ mộng và xóa bỏ hình ảnh Mike khỏi tâm trí.
Về phía Mike, anh đã thích Amy ngay từ lần đầu gặp mặt. Trong suốt thời gian ở Hy Lạp, anh thường xuyên nhớ đến nụ hôn ở sân bay và hy vọng gặp lại cô lần nữa.
Hôn nhân hạnh phúc
Sau chuyến đi Scotland, Amy chia tay bạn trai lâu năm. Cô cho biết quyết định này không liên quan đến Mike. Trở lại California, cô lao vào học tập. Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc buồn bã vì chia tay bạn trai. Nên khi nhận được điện thoại mời đi chơi của Mike, cô đã từ chối.
Mike kiên trì gọi điện thoại cho Amy thêm nhiều lần nữa. Cuối cùng, anh đã hẹn được cô đi chơi. "Mike vẫn quyến rũ như khi ở trên máy bay và tại sân bay. Vì vậy, cuối cùng tôi đã đồng ý đi chơi cùng anh ấy. Tôi thích nói chuyện với anh ấy", cô nói.
Những cuộc hẹn của họ sau đó cứ thế nối tiếp nhau và tình cảm cũng từ đó trở nên khăng khít.
Tháng 11/2007, trong chuyến đi tới Venice, Italia, Mike đã cầu hôn Amy. Amy không ngờ tới tình huống này nhưng cô rất vui mừng và đã đồng ý ngay lập tức. Đám cưới của họ diễn ra vài tháng sau đó trong niềm hạnh phúc và những lời chúc mừng của gia đình hai bên và bạn bè.
Những chia sẻ của bạn bè và người thân trong ngày cưới cũng gợi nhớ đến cuộc gặp gỡ định mệnh trên chuyến bay năm nào.
Hiện tại, cặp vợ chồng đã có 2 người con. Họ dành nhiều thời gian để đi du lịch. Tháng 4/2024, họ đến Alaska để ngắm cực quang và tới Vermont xem nhật thực toàn phần. Cuối năm, họ dự định đưa các con đi du lịch ở Nhật Bản.
Và trong các chuyến đi, họ vẫn giữ thói quen như lần đầu ngồi cạnh nhau trên máy bay: Amy dựa vào vai Mike để ngủ.
Giáo sư độc thân suốt 60 năm, bất ngờ tìm thấy tình yêu trong chuyến công tác
MỸ - Suốt 60 năm, người đàn ông tập trung cho sự nghiệp của mình. Tình yêu đã bất ngờ đến với ông sau một chuyến đi nước ngoài." alt="Làm điều chưa từng có ở sân bay, cô gái đón hạnh phúc ngọt ngào" />Tranh truyện "Tam Quốc". Chia sẻ với VietNamNet, hoạ sĩ, nhà nghiên cứu mỹ thuật dân gian Phan Ngọc Khuê cho biết, tranh Hàng Trống là một trong những dòng tranh dân gian độc đáo, mang đậm dấu ấn văn hiến của Thăng Long - Hà Nội, là vốn di sản quý báu của dân tộc Việt Nam.
Sau khi tranh được in ván gỗ, nghệ nhân sẽ tiếp tục bồi giấy nhằm giúp bức tranh nổi bật với những nét vẽ đậm và rõ ràng hơn. Tất cả các công đoạn đều được thực hiện cẩn thận, tỉ mỉ và khéo léo nhằm tạo ra những sản phẩm chất lượng cao.
Những nét khắc của tranh Hàng Trống từ lâu đã được đánh giá cao về chất lượng. Đường nét của tranh thường mềm mại, tinh vi và rất mảnh mai.
"Tranh Hàng Trống được chia thành nhiều loại như tranh thờ, tranh sinh hoạt, thiên nhiên, tranh truyện, tranh Tết. Trong đó, tranh thờ nổi tiếng và phát triển nhất, được dùng trong sinh hoạt tín ngưỡng dân gian. Riêng tranh truyện được vẽ theo các tích truyện cổ như Chiến quốc, Sơn hậu, Tam quốc, Hán Sở tranh hùng, Chiêu Quân cống Hồ...", hoạ sĩ Phan Ngọc Khuê chia sẻ.
Ông chia sẻ đã rất lâu công chúng mới có cơ hội tiếp xúc với dòng tranh truyện Hàng Trống dù nó đã tồn tại cách đây cả 100 năm. Do những biến chuyển của đời sống, chiến tranh, dòng tranh này gần như không được in từ năm 1954.
"Muốn có một bức tranh ở dòng này, phải đầu tư rất lớn, từ ván in, gia công thợ mộc, vẽ, khắc... Mà từ vẽ tới khắc thực sự là công trình đầu tư tiền tài, không phải thợ nào cũng có thể làm được, sau đó mới tới công đoạn in tranh, rồi lại dùng bút vẽ... chứ không in như tranh Đông Hồ. Thực sự, một bức tranh truyện Hàng Trống được làm rất công phu", hoạ sĩ Phan Ngọc Khuê chia sẻ.
Vì kỳ công và tốn kém nên rất lâu dòng tranh này mới xuất hiện trở lại khiến nhà nghiên cứu Phan Ngọc Khuê bày tỏ niềm vui vì công chúng biết thêm dòng tranh quý của Hàng Trống.
Trong khuôn khổ triển lãm, đại diện Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam đã tiếp nhận bộ tranh Chiêu Quân cống Hồtừ nhà nghiên cứu Phan Ngọc Khuê trao tặng. Bộ tranh này nằm trong bộ sưu tập tranh được giới thiệu trong triển lãm Tranh truyện Hàng Trống.
Về lý do trao tặng, hoạ sĩ Phan Ngọc Khuê chia sẻ: “Bộ tranh Chiêu Quân cống Hồlà một trong những tác phẩm có giá trị xã hội rất lớn. Các nhân vật nữ được thể hiện trong bộ tranh đều là những bậc nữ nhi - anh kiệt, chuyển tải được tình thần của truyện và ý tưởng của tác giả. Đó là ca ngợi những tấm gương trung, hiếu, tiết, nghĩa, nhằm đề cao giáo dục về những nhân cách đẹp, xã hội nào cũng cần bồi đắp, xây dựng cho người đương đại. Chúng ta có dịp nhìn lại những tấm gương cao đẹp của người xưa trong di sản văn hoá dân tộc cũng là một điều cần thiết và bổ ích".
Tác giả đoạt giải B sách quốc gia ra mắt 'Dòng tranh dân gian Hàng Trống'Bằng việc xuất bản cuốn sách 'Dòng tranh dân gian Hàng Trống', tác giả Nguyễn Thị Thu Hoà mong muốn bắc thêm một một cây cầu để nối tranh dân gian Hàng Trống với hiện đại.
" alt="Dòng tranh truyện Hàng Trống có tuổi đời cả trăm năm tái xuất" />Ca sĩ Tăng Ngân Hà 10 năm sau cuộc thi Vietnam Idol, Tăng Ngân Hà ra mắt sản phẩm đầu tiên nhân dịp Valentine. Cô chia sẻ bí quyết giúp các bạn trai ghi điểm với người thương qua ca khúc mới.
Ca khúc phát hành nhân dịp Valentine năm nay là một món quà âm nhạc cặp vợ chồng Tăng Ngân Hà và nhạc sĩ Lưu Quang Minh dành tặng cho các cặp đôi đang yêu. Bài hát được phát nhân dịp đầu Xuân “nhả vía” cho các cặp đôi tín hiệu sớm về chung một nhà, trong bài hát mô tả hình tượng một cô gái luôn được yêu thương, chiều chuộng.Tăng Ngân Hà chia sẻ mong muốn lan toả sự tích cực đáng yêu của ca khúc Bí mật của hạnh phúcdo chính mình sáng tác tới khán giả yêu âm nhạc. Đây cũng là sản phẩm âm nhạc được chồng cô là nhạc sĩ Lưu Quang Minh sản xuất tặng vợ khi Tăng Ngân Hà bắt đầu quay trở lại sân khấu cuối năm vừa qua.
Trước đó, Lưu Quang Minh gây ấn tượng khi có thể tạo ra nhiều chất liệu âm nhạc thành những sản phẩm mới lạ với công thức hấp dẫn. Điển hình như việc anh thực hiện hit Bên trên tầng lầubản giao hưởng hồi giữa tháng 7/2023.
Ngoài ra, anh còn từng phối lại bài hát hiện đại như Sống như những đoá hoa, Đi theo bóng mặt trời(Đen Vâu),Có em chờ(Min) và đặc biệt là hòa âm bài kinh Chú Đại Bi với dàn giao hưởng, lan toả sự yêu thương từ bi trong âm nhạc tới mọi người.
Lưu Quang Minh sinh năm 1985, cùng với nghệ sĩ Nguyễn Hùng Cường (Màu Nước Band) thành lập Dàn nhạc Maius xuất thân ban đầu là dàn nhạc sinh viên với tên sơ khai là Rhapsody Philharmonic sau này được đổi tên thành Maius Philharmonic và phát triển con đường chuyên nghiệp với danh xưng Maius.
Bên cạnh đó, Dàn nhạc do Lưu Quang Minh chỉ huy từng tham gia nhiều chương trình lớn như Monsoon Music Festival (2015), LiveshowĐam mê - Tuấn Hưng (2016), liveshow Fragile - Hà Anh Tuấn (2017)... Năm 2021, cùng với nhạc sĩ Nguyễn Hữu Vượng, Lưu Quang Minh đã ghi dấu ấn khi phối khí đĩa Humancho ca sĩ Tùng Dương và giúp anh giành 3 giải Cống Hiến. Mới đây nhất anh gây ấn tượng khi làm nhạc cho show diễn thời trang của nhà thiết kế Hà Duy.
Lê Đỗ
Có vợ là ca sĩ Tăng Ngân Hà, nhạc sĩ Lưu Quang Minh 'nhỏ mà có võ'Thấp hơn vợ - ca sĩ Tăng Ngân Hà nhưng Lưu Quang Minh ''nhỏ mà có võ'' bởi sự hóm hỉnh, đáng yêu và hơn hết anh thực sự là người nhạc sĩ tài năng khi có nhiều sự sáng tạo trong việc phối khí." alt="Tăng Ngân Hà tiết lộ bí mật hạnh phúc của mình qua ca khúc dịp Valentine" />
- ·Nhận định, soi kèo Bình Dương vs Bình Định, 18h00 ngày 17/1: Cửa dưới ‘ghi điểm’
- ·Đen Vâu được vinh danh Nghệ sĩ vì cộng đồng tại Mai Vàng 2023
- ·Giáo án chạy 5km cho người mới bắt đầu
- ·Người đàn ông cưới 53 vợ, có cuộc hôn nhân chỉ dài một đêm
- ·Nhận định, soi kèo Al Jabalain vs Al Batin, 19h45 ngày 16/1: Cửa trên ‘tạch’
- ·Người phụ nữ làm dự án về nữ quyền, kêu gọi bình đẳng giới
- ·Nhạc sĩ Đỗ Hiếu giảm 18kg, lần đầu chụp gợi cảm
- ·Cách làm mặt nạ cà chua giúp da trắng mịn trong mùa đông
- ·Soi kèo góc Nottingham vs Liverpool, 3h00 ngày 15/1
- ·Cô gái bị bố mẹ kiện vì từ chối mua nhà cho em trai ở Trung Quốc
Nguyên liệu
Một muỗng cà phê bột matcha
Một quả chuối
Nửa quả bơ
115 g xoài (đông lạnh)
Nửa quả chanh (lấy nước cốt)
2 muỗng canh mật hoa cây thùa
150 ml sữa hạnh nhân
Kiwi
Hạnh nhân
Chuối
Cacao ngòi
Chanh dây
Hạt chia
Lá bạc hà
Cách làm
Bước 1:
Cắt đôi quả bơ, loại bỏ hạt, cho bơ vào máy xay.
Bóc vỏ và cho chuối vào máy xay cùng xoài đông lạnh, nước cốt chanh, mật hoa cây thùa, sữa hạnh nhân và bột matcha.
Xay các thành phần trên đến khi mịn.
Bước 2:
Đổ sinh tố đã xay vào bát.
Đặt kiwi thái lát, hạnh nhân nướng, chuối, cacao ngòi, chanh dây, hạt chia và lá bạc hà tươi lên trên rồi thưởng thức.
Smoothie bowl quả acai
Acai là loại quả mọng, vỏ màu tím đậm, thịt màu vàng, có kích thước nhỏ và hình dáng gần giống với quả nho hoặc quả việt quất.
Quả có vị đắng và hơi gắt như chocolate đen.
Nguyên liệu
3 quả chuối (đã chia)
Một quả kiwi
20 g hạnh nhân200 g acai nhuyễn
Một muỗng canh syrup lá phong (maple syrup)
100 ml sữa hạnh nhân
20 g quả việt quất
Một muỗng canh hạt chia
Cách làm
Bước 1:
Cắt chuối thành từng khoanh và kiwi thành từng miếng vừa ăn.
Cắt nhỏ hạnh nhân.
Bước 2:
Cho acai nhuyễn, phần còn lại của chuối, syrup cây phong và sữa hạnh nhân vào máy xay sinh tố, xay ở tốc độ cao khoảng 1-2 phút đến khi đạt độ sánh mịn.
Bước 3:
Đổ hỗn hợp vừa xay ra bát.
Trang trí với chuối, kiwi, việt quất, hạnh nhân và hạt chia rồi thưởng thức.
Theo Zing
Cách nấu canh cá thơm nức, nước trong veo đẹp mắt
"Những ngày mưa gió rét mướt này mẹ tôi hay làm món canh cá nấu dấm ăn với cơm nóng rất ấm áp, ngon miệng, màu bát canh rất đẹp khiến anh em tôi ăn liền mấy bát cơm".
" alt="Công thức làm Smoothie bowl chỉ 10 phút" />Toyota Zace Surf 2005. Ảnh: Phạm Giang Nam
Ưu điểm: Không gian rộng rãi, phụ tùng thay thế nhiều, ít hỏng vặt, động cơ bền bỉ và tiết kiệm nhiên liệu. Khoảng sáng gầm xe ở mức 180mm đủ để vượt chỗ ngập khoảng nửa mét.Nhược điểm: Không có phanh ABS, chỉ có 1 túi khí, sắp qua 20 tuổi nên chỉ còn 1 năm đăng kiểm. Xe sau 21 tuổi sẽ phải đăng kiểm 6 tháng/lần.
Hyundai Getz 1.4AT 2009
Trên thị trường ô tô cũ, mẫu Hyundai Getz trở thành hiện tượng đặc biệt khi có giá đắt hơn so với các xe khác cùng đời như KIA Morning, Hyundai i10. Cụ thể, phiên bản số tự động của Hyundai Getz 2009 đang rao bán từ 180-190 triệu đồng, trong khi cùng đời này, KIA Morning 1.0 số tự động giá từ 140-150 triệu đồng, Hyundai i10 1.2AT giá 160-170 triệu đồng, Daewoo Matiz Groove 1.0 AT giá 150 triệu đồng.
Tại Việt Nam, dù là xe hatchback cỡ B nhưng vì có giá bán tiệm cận với các mẫu xe hatchback cỡ A nên Hyundai Getz thường được xếp "chung mâm" với KIA Morning/Picanto hay Daewoo Matiz Groove cùng đời. Theo nhiều người, Hyundai Getz bản số tự động giá cao vì không có nhiều xe tồn tại và đa số là dân dùng thay vì chạy taxi nhan nhản như bản số sàn.
Ở thời điểm năm 2008-2010, Hyundai Getz đều được nhập khẩu, bán với 2 phiên bản gồm 1.1 MT có giá 16.900 USD (quy đổi khoảng 285 triệu đồng, tỷ giá 17.961 VND/1 USD) và 1.4 AT có giá 18.900 USD (quy đổi khoảng 319 triệu đồng). Đến năm 2011, mẫu xe này ngừng sản xuất và được thay thế bằng Hyundai i20.
Như vậy, sau 15 năm sử dụng, Hyundai Getz 1.4AT 2009 chỉ mất khoảng 44% giá trị so với lúc mới mua. Đây là con số quá ấn tượng bởi nếu tính vo mỗi năm mất 10% giá trị của ô tô mới mua thì thường sau 10 năm, một chiếc xe sẽ gần như hết khấu hao và giá trị thường chỉ còn khoảng 20-30% (chưa tính số tiền sửa chữa, bảo dưỡng).
Hyundai Getz 1.4AT 2009 dùng động cơ 1.4L với công suất lớn nhất 96 mã lực, mô-men xoắn 126 Nm đi kèm số tự động 4 cấp. Trang bị an toàn của xe có 2 túi khí, phanh ABS, trợ lực lái.
Hyundai Getz 1.4AT 2009. Ảnh: Võ Minh Chính Ưu điểm: Sau 15 năm, Hyundai Getz vẫn không cho thấy cảm giác bị lỗi thời nhờ thiết kế theo phong cách châu Âu. Ngoài ra, Hyundai Getz vốn là dòng xe hatchback cỡ B nên có lợi thế về kích thước so với các mẫu xe như KIA Morning hay Chevrolet Spark cùng đời. Nhờ đó, không gian bên trong của Hyundai Getz đem lại cảm giác rộng rãi và thoải mái hơn.
Động cơ 1.4L khá mạnh so với các xe cỡ A cùng đời, xe đầm chắc nhờ hệ thống treo đánh giá tốt hơn dòng cỡ A. Chi phí bảo dưỡng, phụ tùng rẻ và dễ kiếm.
Nhược điểm: Do là dòng xe giá rẻ nên các trang bị của Hyundai Getz chỉ ở mức trung bình như đèn pha halogen, điều hòa chỉnh cơ, hệ thống giải trí CD..., cơ bản là đủ dùng nên sẽ cần nâng cấp thêm như màn hình Android. Xe có khả năng cách âm ở mức trung bình, khi di chuyển xa hoặc chạy trên đường xấu trong thời gian dài sẽ gây cho người ngồi trong cảm giác mệt mỏi do tiếng ồn.
Toyota Vios 1.5G 2014
Tháng 4/2014, Toyota Vios thế hệ thứ 3 bán ra tại thị trường Việt Nam đã khởi đầu cho chuỗi thành công kéo dài gần một thập kỷ. Suốt từ năm 2014 - 2020, Toyota Vios chưa từng một lần để các đối thủ vượt qua. Đến nay, Toyota Vios từ đời 2014 đến 2017 vẫn cực kỳ giữ giá.
Điển hình như Toyota Vios 2014 khi ra mắt có 3 phiên bản, bao gồm 1.5G (giá 612 triệu đồng) và 1.5E (giá 561 triệu đồng) sử dụng động cơ 1.5L, bản 1.3J (giá 538 triệu đồng) sử dụng động cơ 1.3L. Riêng bản 1.5G lắp hộp số tự động 4 cấp. Hai bản 1.5E và 1.5J lắp hộp số sàn 5 cấp. Đến nay, phiên bản Vios 1.5G 2014 đang có giá từ 330-360 triệu đồng, tương đương với việc mất giá trị từ 41-46% sau 10 năm.
Trong khi đó, đối thủ Honda City 1.5AT 2014 hiện đang bán từ 290-320 triệu đồng. So với lúc mới ra mắt giá 599 triệu đồng, sau 10 năm Honda City 1.5AT mất giá trị từ 46,5-51,6%. Nissan Sunny XV 2014 hiện giá khoảng 250 triệu đồng, mất giá trị 57,5% so với lúc mới mua (giá 588 triệu đồng).
Toyota Vios 1.5G 2014. Ảnh: Trần Tuấn Nam, Nguyễn Hữu Thắng Ưu điểm:Nhiều người dùng vẫn đánh giá thiết kế của Toyota Vios thế hệ thứ 3 vẫn là đẹp nhất trong số 4 thế hệ hiện hành. Kiểu dáng xe khá thuần mắt, nhất là cụm đầu xe là sự phá cách theo xu hướng trẻ trung, lịch sự. Hộp số tự động 4 cấp vận hành êm ái, tiết kiệm nhiên liệu với mức tiêu hao trung bình chỉ 7 lít/100km. Tổng thể nội thất gọn mắt, nhiều chi tiết tạo hình ấn tượng, gần như ít phải nâng cấp. Xe có sẵn bộ neo ghế trẻ em ở hàng ghế sau.
Nhược điểm:Dù nội thất ít điểm trừ nhưng riêng ánh sáng trên bảng điều khiển lại cho cảm giác tối, khiến cho người lái có cảm giác khó chịu trong điều kiện ban đêm. Nếu là xe nguyên bản thì màn hình DVD khá lỗi thời, sẽ cần nâng cấp. Trang bị an toàn đủ dùng, không nổi trội so với đối thủ cùng đời.
Bạn có bình luận thế nào về góc nhìn giá xe trên? Hãy để lại bình luận bên dưới hoặc chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Ba mẫu xe cỡ B nhưng giá bán cao hơn cả phân khúc cỡ C
Nhiều mẫu xe gầm cao đa dụng (SUV/Crossver) hoặc sedan dù được định vị ở phân khúc cỡ B nhưng lại có giá bán còn cao hơn nhiều mẫu xe ở phân khúc cao hơn cỡ C." alt="3 mẫu ô tô cũ giữ giá kỳ lạ trên thị trường Việt Nam" />- Morgan Housel là đối tác tại công ty đầu tư mạo hiểm The Collaborative Fund, đồng thời là tác giả của hai cuốn sách bán chạy của New York Times. Ông nhận định, nhiều tiền không liên quan nhiều đến trí thông minh mà phần lớn do cách bạn hành xử - vốn lại là điều rất khó uốn nắn ngay cả với những người thực sự thông minh.
Một thiên tài không kiểm soát được cảm xúc có thể dẫn tới thảm họa tài chính. Ngược lại, một người bình thường vẫn có thể trở nên giàu có nếu có nhiều kỹ năng hành xử, thói quen tốt về tiền bạc.
Dưới đây là một vài nhận định của Houssel, được rút ra từ quyển sách "Tâm lý học về tiền" nổi tiếng của ông.
Ban Chỉ đạo hè xã Phước Hậu (huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An) tổ chức Lễ phát động chiến dịch phòng, chống đuối nước và tai nạn thương tích cho trẻ em. Ông Dũng cho biết, có nhiều nguyên nhân dẫn đến tai nạn đuối nước ở trẻ em. Tuy nhiên, nguyên nhân phổ biến hơn cả là trẻ không biết bơi và chưa có kỹ năng an toàn trong môi trường nước.
Tại buổi lễ phát động, anh Lê Minh Thuận, Bí thư Đoàn TNCS Hồ Chí Minh xã cũng tuyên truyền những nội dung liên quan đến đuối nước đến các em nhỏ như: các trường hợp có thể xảy ra đuối nước, cách phòng tránh tai nạn đuối nước, cách xử lý khi gặp tại nạn đuối nước, những nguyên tắc an toàn khi bơi.
Anh Thuận cho biết, thời gian vừa qua, tại tỉnh Long An nói chung và huyện Cần Giuộc nói riêng có xảy ra tình trạng học sinh đuối nước. Do đó, tai nạn đuối nước đã và đang trở thành vấn đề cấp thiết được dư luận quan tâm.
“Nguyên nhân đuối nước ở trẻ em thường gặp nhất là do bản tính hiếu động, tò mò của trẻ hoặc do sự bất cẩn của gia đình.
Ngoài ra, môi trường xung quanh chúng ta cũng chứa đựng những yếu tố, nguy cơ gây ra tai nạn đuối nước cho trẻ như: Lu nước không có nắp đậy an toàn; kênh, mương, ao hồ không được rào chắn, không có biển báo nguy hiểm”, anh Thuận nhấn mạnh.
Anh Thuận lưu ý các em nhỏ không được đi tắm, đi bơi lội ngoài sông, kênh, rạch, ao, hồ… mà không có người lớn đi kèm. Đặc biệt, các em không được phép đi bơi khi chưa xin phép và có sự đồng ý của bố mẹ.
Các em cũng được khuyến cáo không nên chơi đùa xung quanh ao, hồ, hố sâu để tránh bị ngã, rơi xuống hố.
Buổi lễ phát động cũng kêu gọi mỗi người dân không chỉ tích cực tập luyện môn bơi và tìm hiểu kiến thức, kỹ năng phòng, chống đuối nước mà còn là tuyên truyền viên tích cực trong vận động gia đình, người thân của mình cùng tham gia.
Sau buổi phát động, hơn 50 em học sinh, đoàn viên thanh niên được hướng dẫn các kỹ thuật bơi; các kỹ năng phòng, chống đuối nước; tham gia các trò chơi vận động dưới nước.
Cháu trai 1 tuổi đuối nước trong xô, bà nội đi qua tìm 10 lần mà không biết
Đi vòng quanh trong sân để tìm đứa cháu trai 1 tuổi, bà nội không ngờ cháu bị đuối nước trong chiếc xô mà mình đã đi qua ít nhất 10 lần." alt="Trẻ em Long An được hướng dẫn kỹ năng phòng, chống đuối nước" />
- ·Nhận định, soi kèo Varnsdorf vs Hradec Kralove, 19h00 ngày 15/1: Khó có bất ngờ
- ·Cô gái Bình Phước ngồi xe lăn vào lễ đường, nhiều người rơi nước mắt
- ·4 cô gái bốc lửa của BOND tổ chức show diễn lớn nhất thế giới tại Việt Nam
- ·Nhà văn Uông Triều: “Nhu cầu được thể hiện bản thân qua thơ văn nhiều vô kể”
- ·Nhận định, soi kèo Nữ Sydney FC vs Nữ Canberra United, 15h00 ngày 15/1: Tiếp tục trôi xa
- ·Quang Hào, Vũ Thắng Lợi vừa được phong tặng danh hiệu NSƯT
- ·Quỹ phụ huynh toàn tiền phong bì: Mệt mỏi với "hiếu hỉ" ở trường học
- ·Cách phân biệt giò chả thật
- ·Soi kèo phạt góc Atalanta vs Juventus, 2h45 ngày 15/1
- ·Lời cảm ơn Điều còn mãi 2017