"Thưa cô Du,ệnNgườiTôiYêuNayĐãBạcĐầltd cup c1 chúng tôi đã liên lạc được với Giang tiên sinh rồi, ông ấy sẽ tới đón cô nhanh thôi." Nhân viên công tác nở nụ cười chuyên nghiệp, bưng cốc nước đến cho Du Dao rồi nhìn cô như đang quan sát sinh vật lạ.
Du Dao nhận cốc, nói lời cảm ơn, cô vô thức nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường ở phía đối diện: 17 giờ 31 phút ngày 15 tháng 7 năm 2058.
Năm 2058.
Cô nâng cốc, uống một ngụm nước.
Ngày 15 tháng 7 năm 2018 là ngày kỉ niệm một năm kết hôn của cô và Giang Trọng Lâm. Hiếm khi nào cô lại tự tay chuẩn bị một bữa cơm, kết quả, vừa ra cửa mua thức ăn, trên đường về nhỡ té nhào một cái, lúc bò dậy thì phát hiện cảnh vật xung quanh bỗng trở nên xa lạ. Cho tới hiện tại, cô vẫn chưa thể tin được mình chỉ té một cái liền "té" đến bốn mươi năm sau, "xuyên" thẳng từ năm 2018 đến năm 2058.
Sau khi ngây người tại chỗ hồi lâu, một người tốt bụng chứng kiến cảnh cô đột nhiên xuất hiện giữa đường đã dẫn cô đến trung tâm phục vụ công dân của vùng này. Giải thích tình huống của bản thân xong, nhân viên công tác nhanh chóng giúp cô liên lạc với chồng mình là Giang Trọng Lâm.
Hiện tại Du Dao đang chờ anh tới đón, giống như của rơi đang chờ người tới nhận.
"Cô Du này, thực ra cô đã là trường hợp xuyên thời gian thứ năm được ghi nhận rồi đấy." Một vị nhân viên trẻ tuổi từng tiếp đón Du Dao ngồi lê đôi mách với cô, nhắc tới bốn trường hợp trước đây: Người thứ nhất là một ông cụ, người thứ hai là một đứa trẻ, người thứ ba bị ung thư phổi, người thứ tư thì ngồi xe lăn. Bốn vị "đàn anh" này có thể xem như một ví dụ điển hình của già, yếu, bệnh, tật, và cô chính là người thứ năm.
Thảo nào khi nhân viên công tác nghe cô nói mình là người xuyên không thì không trực tiếp đưa cô đến bệnh viện tâm thần, hóa ra là đã sớm có tiền lệ.
Kể từ khi được đưa tới đây, Du Dao đã ngồi ở trung tâm gần hai tiếng đồng hồ, cứ cách một thời gian là lại có người lấy lý do đưa nước tới gần để quan sát cô, cứ như thể đang nhìn ngắm người ngoài hành tinh.
Đến khi đã no nước, Du Dao đặt cốc xuống, buồn chán cúi đầu nhìn túi đồ dưới chân. Trong túi là thức ăn cô mua ở siêu thị, có trứng gà, cà chua, ớt, cà tím, cải thìa, đậu đũa, đậu hủ, tiết vịt, nấm, củ từ, một hộp thực phẩm đã được nấu chín to tướng và hai con cá quế. Bởi vì chưa biết nên nấu món gì cho bữa tối, cô bèn mua thật nhiều thứ, định bụng chờ Giang Trọng Lâm về rồi bàn bạc.
Khi Du Dao đang đếm xem trong túi có bao nhiêu quả ớt, cô chợt nhận thấy điều gì đó, ngẩng đầu nhìn qua.
Một người đẩy cửa bước vào, hiện tại đang là mùa hè, người nọ mặc áo sơ mi cùng quần dài, cặp kính gọng nhỏ treo trên sống mũi, tay cầm một chiếc ô màu đen - chẳng biết bên ngoài đã đổ mưa tự bao giờ.
Những giọt nước trên ô tí tách rơi xuống, người cầm ô đứng tại cửa trong chốc lát, đoạn đặt ô lên kệ tủ cạnh cửa rồi bước về phía Du Dao.
Du Dao nhìn chằm chằm vào hai bên tóc mai đã bạc trắng của người kia và khuôn mặt in hằn những vết tích của thời gian, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Giang tiểu tiên sinh quả nhiên đã trở thành Giang lão tiên sinh. Người chồng vừa kết hôn cùng cô tròn một năm đã trở thành một ông lão.
Đậu, má.
"Du Dao?" Ngừng cách Du Dao một mét, anh gọi tên cô, nom có vẻ rất bình tĩnh. Giọng anh đã chẳng còn trong trẻo êm tai như bốn mươi năm trước, nhưng lại vô cùng ôn hòa, ấm áp.
Mặc dù Du Dao đã bình tĩnh ngồi chờ lâu như vậy, nhưng ngay lúc này, cô vẫn không nhịn được mà thầm văng tục ở trong lòng, không biết lửa giận đột nhiên toát ra từ đâu.
"Là em." Cô đứng dậy, tùy ý cầm túi đồ trên mặt đất, "Chúng ta đi nhé?"
Cô thấy Giang Trọng Lâm duỗi tay đẩy kính, gật đầu với cô rồi kiên nhẫn giải thích: "Em chờ anh đi điền bản kê khai đã. Tình huống của em không giống với người khác, phải ký thỏa thuận bảo mật tạm thời, sau này còn phải đến bổ sung giấy tờ, ngồi đây chờ anh một chút nhé."
Du Dao bèn ngồi xuống chỗ cũ, cô thầm nghĩ, thái độ này, anh là ông nội tới đón cháu gái từ nhà trẻ về đấy à?
Dưa hồng tươi thường được dùng để nấu canh. Mỗi nơi sẽ nấu một kiểu khác nhau. Ở Bình Định quê tôi, người ta thường nấu canh với tôm tươi, cá mục hấp hoặc cá cơm mồm hấp. Người Bình Định nấu với gì cũng giã ra, có thể chỉ vì thói quen hoặc như vậy sẽ ngọt nước hơn. Dưa hồng rửa sạch, bào vỏ, bỏ hạt, bằm thành sợi nhỏ. Cá nục hấp lấy thịt giã nhuyễn, xào sơ rồi nêm nếm, cho nước vào đun sôi, thêm dưa vào, chờ nước sôi lại thì bắc xuống liền.
Nếu không thích xào cá, bạn có thể ướp với hành, ớt, tiêu, nước mắm, muối, bột ngọt hoặc bột nêm. Đun nồi nước sôi, cho cá và dưa vào, đợi nước sôi lại, bắc xuống bếp, nêm hành ngò. Dưa hồng nấu với tôm tươi hay cá cơm mờm cũng theo cách như vậy. Chỉ mất chừng mười phút, bạn sẽ có ngay nồi canh thanh mát, ngon lành.
Dưa hồng trộn nước mắm cũng đủ ngon
Chỉ với một chén nước mắm ớt tỏi thật ngon và vài trái dưa hồng muối chua cũng thành một món ăn gây… hao cơm. Dưa hồng muối chua xắt lát vừa ăn, vắt ráo nước, làm chén nước mắm pha với ớt, tỏi, đường, bột ngọt trộn vào, có thể ăn ngay hoặc chờ 20 phút đến nửa tiếng cho dưa ngấm gia vị, trở nên đậm đà hơn. Hôm nào lười trộn, bạn chỉ cần rửa sạch dưa, xắt lát, pha chén nước mắm cho ngon rồi cứ vậy mà ăn, cũng ngon ngang ngửa kiểu trộn nước mắm. Khi không có dưa hồng muối, cứ bào vỏ, bằm sợi trái dưa hồng tươi đem trộn với chén nước mắm ớt tỏi, ăn ngon không kém.
Dưa hồng trộn nước mắm
Những ngày chay, mẹ tôi còn lấy dưa chưa chín già, xắt lát chấm với muối đậu phộng hoặc muối mè. Món ăn có vị mát mát, ngọt ngọt, béo béo. Vị ngọt mát của dưa hồng khiến mẹ tôi mê hơn dưa hấu. Kể sơ sơ vài món cũng đủ thấy đây là thứ nguyên liệu tuyệt diệu từ thiên nhiên. Đây là một trong những loại trái mà ăn kiểu nào cũng ngon, rẻ tiền và không tốn nhiều thời gian chế biến.
Đứng trong bếp kho nồi cá mà tôi nhớ hồi còn nhỏ, mẹ bận chợ búa kiếm tiền nên mấy anh em đi học về lại tất tả chia nhau đứa ở nhà nhóm lửa bắc cơm, đứa đạp xe ra chợ mua đồ ăn, đứa chiên cá, đứa xắt dưa, đứa giã nước mắm... Đứa nào đứa nấy nhỏ xíu vậy mà hay, xoay xở chỉ hơn nửa tiếng đã có cơm ăn.
Các món ăn kể trên thường có trong mâm cơm nhà tôi vì nấu nhanh, để mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn như anh em tôi lúc đó nhanh có cơm bỏ vào bụng sau một buổi học đói meo. Mà nguyên liệu ngày đó sao ngon quá, con cá mắt tươi trong, nước mắm thơm ngon mùi cá cơm. Cho nên bây giờ nhiều khi nấu thì nấu vậy mà trong đầu vẫn cứ luẩn quẩn tìm kiếm mùi vị ngày xưa.
Tội nghiệp bà mẹ già ở quê, hễ tới mùa dưa hồng là lại mua gửi vô cho mấy đứa con sống ở thành phố, kèm theo vài con cá ghe mới vô và cả mớ cá hấp ngọt ngon. Tụi con cứ thèm ăn những món quê trớt như vậy đó, để nhớ quê, để má có cớ gửi vô và để anh em tụi con chạy qua chạy lại nhà nhau lấy đồ ăn, thăm hỏi, chọc ghẹo nhau.
评论专区