当前位置:首页 > Bóng đá > Nhận định, soi kèo Urawa Red Diamonds vs Fagiano Okayama, 12h00 ngày 8/3: Chưa thấy niềm vui 正文
标签:
责任编辑:Thời sự
Nhận định, soi kèo Hellas Verona vs Bologna, 18h30 ngày 9/3: Cửa trên thất thế
Phim của Hani đang gây tranh luận.
Hiện khán giả tranh luận về nội dung của phim. Họ cho rằng phim có quá nhiều cảnh nhạy cảm. Trong khi đó, số khác bất ngờ khi phim Hàn Quốc ngày càng cởi mở.
Hit the Spottập trung nhiều vào nội dung tình dục, vì vậy nó được gán nhãn NC-17 (không dành cho người dưới 17 tuổi). Đây là xếp hạng cao nhất trong hệ thống xếp hạng phim của Hiệp hội Điện ảnh (MPA) được sử dụng cho các phim phân phối tại Mỹ.
Phim được gán nhãn NC-17 hoàn toàn không dành cho khán giả dưới 17 tuổi, do có nhiều yếu tố tình dục, bạo lực… có thể gây ảnh hưởng xấu đến nhân cách, đạo đức, khuyến khích hành vi phạm tội.
Phim kể về cuộc sống của cô gái ấm áp, thân thiện và chu đáo Son Hee Jae (Hani đảm nhận). Son Hee Jae không hiểu bản thân cô muốn gì. Do đó, khi được giao phụ trách podcast về tình yêu, Hee Jae cảm thấy lạc lõng. Cô cũng chưa bao giờ trải qua một mối quan hệ thân mật.
Trong khi Hee Jae bắt đầu khám phá thế giới của tình yêu lãng mạn, người bạn thân nhất của cô là Mi Na (Woohee) thấy bản thân bị mắc kẹt trong mối quan hệ không có tình yêu. Mi Na rất muốn mọi thứ thay đổi. Mi Na và Hee Jae quyết định đã đến lúc cả hai phải tạo ra sự thay đổi lớn trong cuộc đời bằng cách cùng nhau mở dịch vụ tư vấn tình dục. Phim ra mắt từ cuối tháng 12/2022 tới giữa tháng 1.
(Theo Zing)
" alt="Phim Hàn Quốc gây sốc vì ngập cảnh nhạy cảm"/>Đây là nhận định của không ít độc giả khi chia sẻ bình luận trên VietNamNet sau loạt bài diễn đàn Vì sao người nổi tiếng lộng ngôn trên mạng xã hội?, Nghệ sĩ học nói, học viết... rồi hãy học 'hát'!và Trác Thúy Miêu nên xin lỗi trước khi bị xử phạt được đăng liên tiếp những ngày qua.
Độc giả V. Nam cho rằng người nổi tiếng tự cho mình quyền hành xử khác người cũng bởi sự dễ dãi từ công chúng: "Nói chung là sự dễ dãi của công chúng, của khán giá mới ra nông nỗi này. Lăng-xê quá nhiều gương mặt không có gì là xuất sắc, những người cả tiếng Việt không nói rõ cũng làm MC, hát hò thì như đấm vào lỗ tai cũng là ca sĩ".
Trong khi đó, độc giả Đoàn Hà chia sẻ một góc nhìn rất đáng suy ngẫm về sự lộng ngôn và cách hành xử của người nổi tiếng: "Vì họ có tiền, không bị ràng buộc bởi chuẩn mực xã hội và được tung hô như những người hùng. Nhưng thử hỏi họ đã có những đóng góp gì cho sự phát triển của xã hội? Đừng nghĩ trong thời gian vừa qua họ đứng ra quyên góp tiền của mọi người để ủng hộ nơi này nơi kia là họ có tấm lòng. Ghi nhận những tấm lòng hảo tâm nhưng cũng rất nhiều kẻ lợi dụng lòng tốt của mọi người để đánh bóng tên tuổi. Mong mọi người tỉnh táo để nhận diện những kẻ cơ hội, mưu cầu lợi ích cho cá nhân".
Bạn Hải Minh thì cho rằng văn hoá sống thấp, khó giữ sự nổi tiếng: "Người hát, người diễn đông người nghe, người xem là vì họ có thị trường. Có những người hát dở ẹt, diễn nhố nhăng nhưng được nhiều người ưa thích, nổi tiếng vì lượng khán, thính giả có thị hiếu thấp kém đông đảo. Vùng trũng văn hoá thì phần đông thích nghệ sĩ nhố nhăng, loè loẹt. Vùng văn hoá cao thì thích nghệ sĩ có giá trị. Dân trí nào thì có nghệ sĩ nấy. Bao giờ dân trí được nâng lên, đồng đều thì tự nhiên mấy chuyện nghệ sĩ ăn nói bậy bạ sẽ tự động giảm đi. Văn hoá sống thấp người ta coi thường, có thèm nghe, thèm coi đâu mà nổi tiếng".
Không giấu diếm nổi sự thất vọng trong từng suy nghĩ, độc giả Đoàn Hà chán ngán: "Một kẻ có học họ có thừa nhận thức thế nào là đúng, thế nào là sai. Cái họ thiếu là cách ứng xử có văn hóa. Tôi thất vọng vì những con người như thế này".
Còn độc giả Vũ Văn Xứng lại cho rằng nữ MC đang gây xôn xao dư luận cần xem lại cách làm người của công chúng: "Những ngôi sao tự xưng thường cho mình cái quyền phán quyết người khác một cách độc địa. Tôi nghĩ Trác Thuý Miêu không phải là con người như vậy nhưng qua những hành vi gần đây và phát ngôn về đoàn tình nguyện Đại học Y tế Hải Dương thì có lẽ trước khi trở thành người của công chúng và ngôi sao cần phải học thêm cách làm ngôi sao và cách làm người của công chúng".
![]() |
Trác Thúy Miêu khoan bàn có phải nghệ sĩ hay không thì vẫn là người nổi tiếng, thường xuất hiện trên truyền hình và có sức ảnh hưởng nhất định. |
Trong bài viết Trác Thuý Miêu nên xin lỗi trước khi bị xử phạtcủa độc giả Như Tuyết có đoạn "Ở nước ngoài, nhiều ngôi sao đang trên đà nổi tiếng đã tuột dốc không phanh, đánh mất sự nghiệp do những phát ngôn không đáng có" và sau đó rất ra nhiều ví dụ về các trường hợp bị khán giả phản ứng nặng nề tại showbiz thế giới.
Bạn Trần Bí nhận định, ngoài năng khiếu, tất cả đều cần học nói, học viết chỉn chu: "Nghệ sĩ học nói, học viết... rồi hãy học "hát", hay! Ngoài lĩnh vực này cũng cần mở rộng ra lĩnh vực thể dục thể thao, khi đào tạo các em cần cho các em học ít nhất THPT kể cả những em xuất chúng có năng khiếu lấy vào thi đấu ngay cũng rất cần giáo dục các em nên người".
Bach Duong là một trong những độc giả mạnh mẽ cho rằng nên có chế tài xử phạt để tránh những phát ngô bữa bãi, thiếu văn hoá từ các cá nhân được phong "người của công chúng": "Một cá thể bình thường trong xã hội khi phát ngôn cũng cần phải suy nghĩ, cha ông thường răn "Uốn lưỡi 3 lần trước lúc nói". Những người của công chúng khi nói cần suy nghĩ uốn lưỡi 5 lần. Những phát ngôn trước hết phải cân nhắc ở góc độ văn hóa. Nên có hình thức xử phạt nghiêm minh, để trong xã hội không có những phát ngôn bừa bãi, thiếu văn hóa".
Trong khi đó, bạn Văn Mạnh lại khẳng định các cơ quan quản lý văn hóa không thể né tránh trách nhiệm: "Để những ca sĩ rởm như vậy là lỗi của quản lý văn hoá. Đồng tình với tác giả và nhấn mạnh việc chế tài. Khi mọi giải pháp khác ít tác dụng thì chế tài cực kỳ quan trọng. "Mọi sự tự giác đều bắt nguồn từ không tự giác", hãy xây dựng các quy định, chế tài thật mạnh, thậm chí cả cấm vĩnh viễn hoạt động nghệ thuật. Còn phạt 5 triệu, 10 triệu hay 100 triệu không là gì so với ảnh hưởng đến công chúng và môi trường văn hóa!".
Theo độc giả Vien Nguyen Van, các nhà quản lý ngành văn hoá cần phải có chế tài sớm: "Nghệ sĩ hay người hoạt động văn hóa có ảnh hưởng rất lớn đến lối sống của lớp trẻ. Chính vì vậy, các nhà quản lý ngành văn hoá cần phải có chế tài và quy định sao cho xã hội gìn giữ và phát huy những giá trị văn hoá riêng của dân tộc Việt Nam là điều rất cần lúc này".
![]() |
Lê Dương Bảo Lâm nổi tiếng từ cuộc thi truyền hình rồi lấy danh tiếng để bán hàng online. Anh "thiên biến vạn hóa" trong mỗi livestream. |
Tán đồng quan điểm này, bạn Nguyễn Hoàng chia sẻ về chuyện ai cũng có thể khoác lên mình danh xưng nghệ sĩ khi không biết tài năng cao rộng tới đâu: "Đã tới lúc các cơ quan quản lý nhà nước cần ban hành quy định rõ việc ai là người đủ điều kiện được khoác lên mình danh xưng "nghệ sĩ" để tránh việc lạm dụng, tự vơ vào mình danh xưng này một cách vô tội vạ như hiện nay. Trong khi, bản thân người đó chưa hoặc có rất ít sự đóng góp cho ngành nghệ thuật nước nhà.
Phải chấm dứt ngay tình trạng một cô chuyên cởi đồ khoe thân, hình ảnh luôn gắn với các bộ đồ lót, ái tình thì "ông - con" cũng nghiễm nhiên là nghệ sĩ; thánh chửi tục, nói xàm xí trên mạng xã hội hàng ngày cũng là nghệ sĩ; không khó bắt gặp các cô, cậu choai choai nhăng nhít trên một vài gameshow, đóng vài ba tiểu phẩm hài phải tự thọc lét vẫn cười không nổi, hát bài hát người nghe chẳng thể nào hiểu nổi lời bài hát nói gì... cùng vô vàn trường hợp cá biệt khác. Tất cả ngang nhiên khoác lên mình danh xưng nghệ sĩ".
Bạn Hữu Diên Đỗ cũng cho rằng nên sàng lọc giới nghệ sĩ: "Các "nghệ sĩ" họ đã bị danh xưng mỹ miều được tụng ca coi là thật nên đôi khi nói 'tục' cho ra dáng. Đấy không phải là nghệ sĩ chân chính mà chỉ là nghệ sĩ rởm mà thôi. Cái gì cũng cần phải sàng, lọc. Ngọc, ngà còn phải mài dũa nữa là con người. Lâu nay ta quên công cụ đấu tranh giáo dục con người ngày xưa rồi!".
Người hâm mộ và công chúng luôn mong muốn hình ảnh người nghệ sĩ mình yêu mến hoàn hảo và đẹp đẽ nhất. Nhưng để tình yêu ấy không thay đổi, chính người nghệ sĩ - người nổi tiếng cũng phải biết sống trọn vẹn với người hâm mộ.
Hoa Bằng(tổng hợp)
Sau những lời nói gây tổn thương kia, Trác Thúy Miêu nên đăng đàn xin lỗi, như một cách hành xử văn minh mà một người bình thường cần có.
" alt="Không thể tuỳ tiện gán mác Nghệ sĩ để lộng ngôn trên mạng xã hội"/>Không thể tuỳ tiện gán mác Nghệ sĩ để lộng ngôn trên mạng xã hội
Đến lớp học khuyết tật và thiểu năng trí tuệ của Trường Tiểu học Sơn Lạc (huyện Yên Sơn, tỉnh Tuyên Quang), khi cô giáo đang giảng bài, ở dưới, em gục đầu trên bàn ngủ, em khác chốc chốc đứng lên ngồi xuống hò hét nháo nhác, em thì bắt cả 2 chân lên ghế ngồi. Lớp 12 học sinh mỗi em một tật, thế nhưng, cô Nguyễn Thị Hội vẫn tỉ mẩn, kiên nhẫn liên chân đi từng bàn để ổn định trật tự và dạy học.
Lớp học 12 học sinh thì mỗi trẻ một tật. Trong ảnh, một trẻ đang ngủ ngay trong giờ học của cô giáo Hội. |
Cô Hội tâm sự, việc dạy học sinh khuyết tật, thiểu năng rất vất vả vì không phải chỉ dạy chữ mà phải dạy các em biết cách tự phục vụ.
Trong lớp mỗi em một dạng khuyết tật, em thì câm điếc, em bị hội chứng Down, tim bẩm sinh,... Có em 11 tuổi nhưng bị liệt 2 chân, không có cơ vòng hậu môn, đường tiêu hóa rất kém nên không làm chủ được việc đại tiện. Chân em lại bị liệt nên việc vệ sinh thường xuyên là rất khó. Vì vậy, cô Hội đã trích tiền túi của mình mua bỉm hàng tháng cho em, để giảm bớt gánh nặng với gia đình.
“Có em bị nhũn lão bẩm sinh kết hợp câm, điếc không nghe ai, đến lớp thì đòi ngồi lòng cô giáo, em khác thì bị tăng động, thiểu năng trí tuệ nghịch ngợm, chạy nhảy khắp trong lớp, không ngồi yên một chỗ. Việc trông các em cũng rất vất vả”- cô tâm sự tuy vậy, những lúc bên các em vẫn thấy vui và yêu công việc mà nhiều người từ chối làm.
Dạy các học sinh bình thường từ lớp 1 đã khó, dạy trẻ khuyết tật còn khó khăn hơn nhiều lần. “Có cháu cả năm chỉ hoàn thiện được một chữ cái. Dạy chữ đã rất khó khăn chứ chưa nói đến tính toán”.
Cô Hội cho biết rào cản lớn nhất là khả năng giao tiếp, ngôn ngữ. “Nhiều khi không hiểu các em muốn gì để tìm cách giải quyết”.
Lớp học có trẻ từ 6 tuổi cho đến cao nhất là 14 tuổi. Độ tuổi đã không đồng đều mà mỗi một đối tượng lại phải dạy một kiểu khác nhau. Do đó cô phải tự biên soạn chương trình, theo nhận thức của từng em. “Có em cứ 15 phút đang học lại chạy ra ngoài chơi. Mình nói không khéo, học trò sẽ tự ái ngay và rất khó thuyết phục”.
Cô kể, làm công việc này phải làm quen với những căng thẳng. Thậm chí, có khi trò xông vào đánh hay cắn, cũng phải chịu đựng và đó cũng là chuyện thường. “Trước đây từng có học sinh bị Down, khi tôi đang đang dạy thì xông lên ôm cổ. Các cô giáo từ lớp khác phải sang hộ để gỡ ra vì học sinh lớn. Lúc đấy bản thân không biết làm thế nào, thật sự nghĩ đến vẫn sợ. Năm nào cũng có những trường hợp đó”
Hoàn cảnh gia đình khó khăn, chồng mất để lại con trai cùng mẹ già ốm nằm liệt một chỗ. Đồng lương ít ỏi nhưng cô Hội luôn tự nhủ có thể làm gì giúp được cho các em thì phải cố gắng hết sức và không hề nản lòng.
Cô Đinh Phú Hiền (Trung tâm Bảo trợ trẻ em mồ côi và tàn tật Việt Trì, tỉnh Phú Thọ) chia sẻ để dạy trẻ khuyết tật có hiệu quả đòi hỏi giáo viên phải thật kiên nhẫn, luôn nhẹ nhàng và kiềm chế hết sức.
Mỗi một đối tượng học sinh, cô phải có một phương pháp dạy học khác nhau. Có em phải mềm mỏng, phải dỗ dành, có em cần nghiêm nghị.
Cô Hiền sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để trao đổi với học sinh của mình. |
Kỷ niệm mà cô nhớ nhất cách đây 7 năm về một học sinh bị câm điếc nhưng tính rất ngang.
“Gia đình rất muốn cho em học một nghề gì đó nhưng trường mở nghề may nên ban đầu em đó cũng không thích học. Vì vậy nên đến trường em chỉ phá phách. Cô gọi lên học thì trốn vào trong nhà vệ sinh. Khi gọi ra thì em lấy chổi trong đó phi vào người cô”. Liên tục trong vòng 1 tháng, cứ đến trung tâm là học sinh này trốn trong nhà vệ sinh và phi chổi ra như vậy để chống đối.
Sau đó, cô Hiền phải tìm cách thuyết phục để em hiểu sự quan trọng của học nghề trước khi dạy rằng có được một nghề trong tay để sau này tự đi làm nuôi sống được bản thân, không phụ thuộc ai suốt đời. Sau đó cô Hiền thuyết phục em vượt qua mặc cảm về bản thân để trở thành người có ích cho xã hội. Hiện, em này đã được nhận vào làm công nhân trong một nhà máy ở miền Nam.
Gần 18 năm dạy học sinh khuyết tật, chị Hiền tâm sự rằng nếu không yêu nghề, không có tình yêu thương dành cho học sinh có lẽ chị không thể trụ lại được.
“Tình yêu thương của người giáo viên dạy trẻ khuyết tật đem đến cho các em không thể chữa lành khuyết điểm trên cơ thể nhưng nó sẽ giúp các em có thể sống hòa nhập cùng cộng đồng, xoa dịu phần nào sự thiệt thòi mà các em phải gánh chịu”, cô Hiền nói.
Cô Nguyễn Thị Ái Vân (Trung tâm Hỗ trợ phát triển Giáo dục hòa nhập trẻ khuyết tật tỉnh Yên Bái) chia sẻ vẫn nhớ như in cảm giác xấu hổ, ân hận khi trách nhầm một học sinh bị khuyết tật khi còn công tác tại một trường THCS và đó như một cơ duyên đưa cô đến với công việc này.
Cô Ái Vân bật khóc khi kể về kỷ niệm với những học trò khuyết tật. |
Lần đó, vừa bước lên bục giảng, cô Vân nghe tiếng một học sinh xin vào lớp do đến muộn. Nhìn ra cửa lớp, cô thấy một cậu học sinh có dáng đứng khệnh khạng, mặt đỏ bừng, cả lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Cho học sinh vào lớp, nhưng chợt nhìn vào bước đi của học sinh, một ý nghĩ nhanh thoáng qua đầu chị là học trò định bắt nạt giáo viên mới, nên đã yêu cầu em nghiêm túc, đi thẳng người lên.
“Cả lớp bỗng cười ồ lên, cậu học sinh mặt càng đỏ, mắt chớp dồn như muốn khóc. Bạn lớp trưởng khi đó mới đứng lên giải thích không phải do bạn cố ý mà chân bạn ấy bị tật như thế. Một cảm giác thật khó tả lúc đó, cổ họng nghèn nghẹn, tôi có chút xấu hổ và ân hận,…Một phút lặng đi, các em cũng im bặt, tôi vội xin lỗi”, cô Vân vừa kề vừa lấy tay lau nước mắt.
Cô Ái Vân bên học trò mắc chứng bệnh bạch tạng. |
Nhưng khi về Trung tâm, chị hiểu hơn khó khăn không chỉ có vậy khi hàng năm tiếp nhận học sinh vào học với đủ các loại tật.
“Khi rời bố mẹ hoặc người đỡ đầu là khóc lóc đòi về, nhiều em chỉ tìm cơ hội trốn. Chưa kể, chúng tôi luôn phải đối mặt với khó khăn chồng chất, học sinh ốm đau liên miên, nhiều em ốm nặng phải nằm viện. Cán bộ, giáo viên thay nhau trông nom và nhiều khi bỏ tiền túi ra để mua cơm cháo”.
Có học sinh khuyết tật về trí tuệ, khi mới đến trung tâm lầm lì, ngại tiếp xúc; có em hay cáu, có khi hất đổ cả mâm cơm;… “Chúng tôi phải tỉ mẩn từng tí giỗ dành, phân tích, giảng giải,...24 giờ trên ngày luôn phải trực để quản lí, hướng dẫn học sinh”.
Tuy vậy, nhiều khi hướng dẫn một đằng, các con làm một nẻo. “Có lúc các con trốn lên ngọn cây, chui vào bụi cây, các xó xỉnh chỉ vì lỡ tay đánh vỡ một tấm kính nhỏ, để rồi các cô và các bạn nháo nhác, vã mồ hôi đi tìm”.
Hạnh phúc bên các học trò nhỏ. |
Tuy nhiên, chị Vân cho hay việc dạy trẻ khuyết tật cũng có những hạnh phúc vô bờ. “Mỗi ngày nhìn thấy sự tiến bộ của các con dường như chúng tôi quên bớt đi sự mệt mỏi. Không chỉ là những thành quả lớn như các con đạt thành tích cao trong học tập, mà đã vui mừng khi các con biết tự mình làm được một công việc tưởng chừng đơn giản. Đó là khi các con biết thương yêu, chia sẻ những khó khăn của bạn, cõng bạn lên lớp, đỡ bạn dậy khi ngã; các con biết chào hỏi, biết tự làm những việc đơn giản để chăm sóc chính bản thân; nói được một từ; viết được tên, chịu ngồi yên. Hay các con biết cười khi vui, biết gật đầu, cười khi gặp thầy cô, thậm chí biết đẩy các cô ngã nhào khi vui mừng…”.
Những tiến bộ của học trò chính là nguồn động lực để chị Vân và các đồng nghiệp cố gắng hết mình. “Ngọn nến thẳng hay ngọn nến cong, khi được thắp lên thì đều cháy sáng lung linh” - chị Vân tin rằng như thế và muốn các học trò của mình hiểu rằng dẫu đường đời còn nhiều khó khăn, nhưng được sinh ra đã là điều hạnh phúc và cần sống thật ý nghĩa.
Năm 2018, TƯ Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam phối hợp với Bộ GD-ĐT và Tập đoàn Thiên Long tổ chức Chương trình Chia sẻ cùng thầy cô nhằm tuyên dương 63 thầy, cô giáo đang dạy học sinh khuyết tật trong cơ sở giáo dục chuyên biệt, cơ sở giáo dục nghề nghiệp, trung tâm bảo trợ xã hội và hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập. Với những đóng góp của mình, các cô giáo trên là 3 trong 63 giáo viên được vinh danh.
|
Thanh Hùng
Ngày 25/7, TƯ Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam phối hợp với Bộ GD-ĐT, Bộ LĐ – TB&XH, Tập đoàn Thiên Long tổ chức họp báo giới thiệu chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô” năm 2018.
" alt="Những cô giáo quen với việc học sinh cắn, phi chổi vào người"/>Những cô giáo quen với việc học sinh cắn, phi chổi vào người
Jobs và Gates có mối quan hệ phức tạp. Ai trong số họ cũng nghĩ rằng mình thông minh hơn đối phương. Nguồn: inet.detik.
Trong lĩnh vực thiên văn học, hiện tượng hệ nhị nguyên xảy ra khi hai ngôi sao có chung một quỹ đạo do sự tương tác của lực hấp dẫn. Lịch sử loài người cũng từng chứng kiến những tình huống tương tự, những mối quan hệ hợp tác và đối đầu của những cặp đôi siêu sao như Albert Einstein và Niels Bohr trong lĩnh vực vật lý học thế kỷ XX, hay Thomas Jefferson và Alexander Hamilton trong thời kỳ đầu chính trường Mỹ.
Bắt đầu vào cuối những năm 1970, thời kỳ ba mươi năm đầu của kỷ nguyên máy tính cá nhân, chúng ta lại có cơ hội chứng kiến hai ngôi sao công nghệ đầy nhiệt huyết, cùng bỏ dở học đại học, cùng sinh năm 1955 “quay cùng một quỹ đạo”. Mặc dù có chung một tham vọng với công nghệ và kinh doanh nhưng Bill Gates và Steve Jobs lại có nền tảng và tính cách khác nhau.
Cha của Gates là một luật sư danh tiếng ở Seattle, còn mẹ ông là một nhà lãnh đạo cộng đồng uy tín. Ông trở thành người đam mê công nghệ khi theo học một trường tư tốt nhất trong khu vực, trường Lakeside High. Tuy nhiên, Gates chưa bao giờ tỏ ra là một người nổi loạn, lập dị, theo đuổi tâm linh hay một thành viên của phong trào phản văn hóa.
Thay vì chế tạo ra chiếc hộp quay số điện thoại Blue Box để chơi khăm công ty viễn thông như Jobs, Gates thiết kế một chương trình lập thời gian biểu các lớp học của trường, một phi vụ đã giúp ông có thể gặp mặt được đúng những cô bạn gái mà ông nhắm tới; hay viết chương trình đếm lưu lượng xe ôtô cho các kỹ sư giao thông ở địa phương.
Ông từng theo học Đại học Harvard và đã quyết định bỏ dở việc học của mình, nhưng không phải để tìm kiếm sự giác ngộ với một đấng tối cao ở Ấn Độ, mà để khởi nghiệp một công ty sản xuất phần mềm máy tính.
Không giống Jobs, Gates có khả năng lập trình tốt và suy nghĩ của ông thực tế, nguyên tắc hơn Jobs. Hơn nữa, Gates có khả năng phân tích dữ liệu. Jobs thì ngược lại, hành động theo cảm tính, lãng mạn hơn và có bản năng nhạy cảm với quyết định sáng tạo ra những công nghệ dễ sử dụng và thiết kế tinh tế cùng giao diện thân thiện với người dùng.
Jobs có niềm đam mê với sự hoàn hảo, điều khiến ông luôn đòi hỏi một cách nghiêm khắc và ông quản lý dựa trên khả năng thuyết phục cũng như sự tùy tiện và thất thường của cảm xúc. Gates thì làm việc có hệ thống, ông duy trì các cuộc họp đánh giá sản phẩm được ghi trong lịch trình một cách chặt chẽ.
Tại các cuộc họp này, ông sẽ mổ xẻ trúng các vấn đề với kỹ năng sắc bén. Cả Jobs và Gates đều thô lỗ nhưng với Gates, người đã sớm bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách một kẻ đam mê công nghệ và có những dấu hiệu của hội chứng Asperger, thì hành động của ông bớt tính cá nhân và dựa trên suy nghĩ lý trí hơn là cảm tính. Jobs sẽ nhìn chằm chằm vào người khác với ánh mắt như thiêu đốt và có thể gây tổn thương, còn Gates đôi khi lại có người vấn đề với giao tiếp qua ánh mắt, nhưng ông căn bản vẫn là nhân ái.
Andy Hertzfeld kể: “Ai trong số họ cũng nghĩ rằng mình thông minh hơn đối phương. Steve luôn coi thường Bill vì cho rằng Bill gu thẩm mỹ kém hơn, còn Bill thì không coi trọng Jobs vì cho rằng Jobs không có kỹ năng lập trình”. Từ thời kỳ đầu của mối quan hệ giữa họ, Gates đã ấn tượng và đôi chút ghen tị với khả năng mê hoặc mọi người của Jobs. Nhưng ông nhận ra rằng Jobs là người “về cơ bản kỳ quặc” và “không hoàn mỹ trên phương diện một thực thể tồn tại”, ông cũng không thích sự thô lỗ ở Jobs, người có xu hướng “vừa muốn quát mắng lại vừa muốn cám dỗ người khác”.
Về phần Jobs, ông lại cho rằng Gates là người có suy nghĩ bó hẹp. Jobs có lần đã tuyên bố: “Ông ấy sẽ là một người suy nghĩ thoáng hơn nhiều nếu thử dùng chất kích thích một lần hay bước vào vùng đất thánh khi còn trẻ”.
Những khác biệt về tính cách và cách cư xử đã dẫn họ đến hai phía đối lập nhau trong cái gọi là ranh giới phân chia cơ bản của kỷ nguyên công nghệ. Jobs là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, luôn khao khát quyền kiểm soát và ấp ủ khí chất không thỏa hiệp của một nghệ sĩ.
Ông và Apple đã trở thành hình mẫu của một chiến lược công nghệ số mà tất cả phần cứng, phần mềm và nội dung liên quan đều được tích hợp thành một khối hoàn hảo. Gates là một người thông minh, cần trọng và là một nhà phân tích thực dụng trên cả lĩnh vực kinh doanh lẫn công nghệ.
Ông thậm chí còn cởi mở về việc cấp phép hệ thống vận hành và phần mềm của Microsoft cho rất nhiều nhà sản xuất khác. Sau ba mươi năm, Gates đã thể hiện sự thừa nhận dù vẫn còn miễn cưỡng với Jobs: “Ông ấy không bao giờ là người hiểu biết nhiều về công nghệ, nhưng ông ấy có khả năng thiên bẩm đáng kinh ngạc về cái gì nên làm và sẽ mang lại kết quả tốt”.
Tuy nhiên Jobs không bao giờ đáp lại sự thừa nhận đó bằng việc đánh giá đúng những thế mạnh thật sự của Gates. Jobs từng nói không công bằng, rằng “Bill thực chất là một người thiếu tính sáng tạo và ông ấy chẳng bao giờ phát minh ra được cái gì. Đó là lý do vì sao đến giờ ông ấy cảm thấy thoải mái với việc làm từ thiện hơn là tập trung vào công nghệ. Ông ấy chỉ đơn giản đánh cắp những ý tưởng một cách đáng xấu hổ từ người khác”.
Trong giai đoạn đầu phát triển Macintosh, Jobs đã đến thăm Gates tại văn phòng của ông gần Seattle. Microsoft trước đó đã viết một vài ứng dụng cho Apple II, trong đó có một chương trình bảng tính có tên là Multiplan. Jobs muốn kích Gates và công ty ông làm thêm nhiều thứ khác cho dòng máy Macintosh sắp ra mắt.
[…]
Sau một thời gian, mối quan hệ giữa Jobs và Gates trở nên “trắc trở” hơn. Kế hoạch ban đầu là sẽ có một vài ứng dụng của Microsoft như Excel, Biểu đồ (Chart) và File dán logo của Apple và bán kèm với máy tính Macintosh. Gates nói: “Chúng tôi dự kiến sẽ bán với mức giá 10 đôla cho một ứng dụng, một thiết bị”. Nhưng thỏa thuận này khiến các nhà sản xuất phần mềm cạnh tranh khác không hài lòng.
Thêm vào đó, một vài chương trình của Microsoft có thể bị chậm trễ. Vì vậy, Jobs viện dẫn một điều khoản trong hợp đồng với Microsoft và quyết định không đóng gói cùng phần mềm của họ. Microsoft phải tự phân phối phần mềm của họ như một sản phẩm riêng lẻ trực tiếp tới người dùng.
Gates thực hiện theo mà không một lời phàn nàn. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối diện với sự thật rằng Jobs có thể “thay đổi ý định và không đáng tin cậy”. Ông cũng hoài nghi về việc bán kèm theo máy tính Macintosh liệu có thể thật sự giúp Microsoft không.
Gates nói: “Chúng tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn với cách bán riêng phần mềm của mình. Ít nhất là theo cách bạn nghĩ rằng bạn sẽ chiếm được thị phần đáng kể”. Microsoft đã đi theo hướng tạo ra phần mềm chạy trên tất cả nền tảng công nghệ khác nhau, và họ ưu tiên sự khởi đầu với phiên bản Microsoft Word dành cho máy tính của IBM thay vì cho Macintosh.
Cuối cùng, quyết định của Jobs với việc hủy bỏ thương vụ bán kèm sản phẩm đã gây thiệt hại với Apple hơn là với Microsoft.
Khi phần mềm Excel cho máy tính Macintosh được phát hành, Jobs và Gates cùng giới thiệu nó tại một cuộc họp báo New York’s Tavern ở Green. Khi được hỏi là Microsoft sẽ thiết kế phiên bản Excel cho máy tính cá nhân của IBM không, Gates đã không tiết lộ thương vụ ông đã thỏa thuận với Jobs mà chỉ trả lời: Nó sẽ diễn ra “đúng thời điểm”. Jobs giành lấy micro và nói đùa: “Tôi chắc chắn rằng đúng lúc thì chúng ta sẽ cùng chết”.
" alt="Mối quan hệ bạn"/>