Việc duy trì một chiếc xe điện tại Nhật Bản được cho là vô cùng đắt đỏ. Một bộ sạc mới có giá tới vài triệu Yên, tương đương hàng trăm triệu đồng, cộng thêm 400.000 Yên, khoảng hơn 65 triệu đồng, mỗi năm cho chi phí bảo trì và kiểm tra.
Doanh nhân này chia sẻ: “Tôi muốn đóng góp vào cơ sở hạ tầng xã hội, nhưng chi phí quá cao”. Ông cũng khẳng định rằng việc tiếp tục vận hành các bộ sạc là “không có giá trị”.
Theo Gogo Labs, tính đến cuối tháng 8, tại các trạm sạc xe điện công cộng ở Nhật Bản, có khoảng 22.500 cổng sạc tiêu chuẩn và 9.700 cổng sạc tốc độ cao.
Số lượng trạm sạc đóng cửa và đình chỉ hoạt động bắt đầu gia tăng đáng kể vào khoảng năm 2020. Tổng cộng có 2.702 trạm sạc đã đóng cửa trong 8 tháng đầu năm nay, tăng khoảng 2,5 lần so với con số 1.098 được ghi nhận trong cả năm 2022.
Thông thường, một bộ sạc có tuổi thọ từ 8 đến 10 năm và sẽ hỏng nếu sử dụng lâu hơn. Trong năm 2014 và 2015, nhờ chương trình trợ cấp 100 tỷ Yên (tương đương hơn 16 nghìn tỷ đồng) của Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp, số lượng trạm sạc được lắp đặt gia tăng đáng kể. Thế nhưng, hiện tại, nhiều trạm sạc đã ngừng hoạt động.
Đồng thời, việc đơn hàng lắp đặt bộ sạc xe điện mới ngày càng ít phản ánh thị trường xe điện Nhật Bản đã không còn sôi động như trước. Theo dữ liệu do công ty bản đồ Nhật Bản Zenrin tổng hợp, số lượng trạm sạc tại quốc gia này bắt đầu sụt giảm từ năm 2020.
Xe điện chỉ chiếm 2% doanh số bán xe du lịch nội địa tại Nhật Bản, dẫn đến tình trạng nguồn cung bộ sạc bị dư thừa. Các nhà khai thác dịch vụ trả phí thu lợi từ chênh lệch giữa phí do tài xế trả và giá điện. Nếu ít người sử dụng bộ sạc, bên cung cấp dịch vụ sẽ gặp khó khăn trong việc trang trải chi phí vận hành và đầu tư ban đầu.
Ông Akiko Arai, nhà nghiên cứu tại Viện nghiên cứu Mitsubishi, cho biết: “Việc phát triển cơ sở hạ tầng và sự phổ biến của xe điện tại Nhật Bản là vấn đề con gà và quả trứng. Các quốc gia khác đã tăng tỷ lệ sử dụng bộ sạc bằng cách tăng lợi ích cho người dùng xe điện thông qua các biện pháp như giảm thuế và giảm phí đăng ký xe điện."
Nhật Bản tụt hậu xa so với châu Âu và Trung Quốc, nơi nhu cầu sử dụng xe điện và bộ sạc ngày càng tăng.
Tại Na Uy, vào tháng 12/2022, tổng doanh số bán ô tô điện, bao gồm cả xe chạy bằng pin nhiên liệu và xe plug-in hybrid (PHEV) mới đã đạt 84%, tăng từ mức 79% vào tháng 12/2021. Cùng với đó, theo dữ liệu do Nikkei tổng hợp từ MarkLines và Cơ quan Năng lượng Quốc tế và Ngân hàng Thế giới, số lượng cổng sạc công cộng tại quốc gia này tăng lên 44,2 trên 10.000 người, tăng từ mức 36,4.
Tại Trung Quốc, vào tháng 12/2022, xe điện chiếm 35% doanh số bán ô tô mới, tăng từ 22% vào một năm trước. Cũng tại thời điểm này, số lượng bộ sạc đã tăng từ 8,1 lên 12,5 trên 10.000 người. Trong khi đó, tại Nhật Bản, số bộ sạc trên 10.000 dân vẫn duy trì ở mức 2,3.
Hơn nữa, khoảng 60% bộ sạc tốc độ cao ở Nhật Bản có công suất dưới 50 kW, trong khi tại châu Âu và Mỹ, bộ sạc có công suất từ 250 đến 350 kW được sử dụng phổ biến hơn do tốc độ sạc nhanh hơn. Hầu hết các bộ sạc ở Nhật Bản chỉ có một cổng duy nhất, buộc tài xế phải xếp hàng chờ rất lâu ở các trạm sạc.
Chính phủ Nhật Bản hy vọng vào năm 2035, toàn bộ người dân sẽ sử dụng ô tô điện. Để đạt được mục tiêu đó, vào tháng 8, Bộ Kinh tế đã đề xuất nâng số lượng cổng sạc lên 300.000 vào năm 2030. Bộ cũng đã tăng trợ cấp cho nhiều cổng bộ sạc và nâng cao công suất đầu ra của bộ sạc.
Với việc các nhà sản xuất ô tô Nhật Bản bắt đầu quảng bá xe điện, cơ sở hạ tầng sạc lỗi thời có thể trở thành một bài toán khó, cần có sự nỗ lực chung của cả khu vực công và khu vực tư nhân.
Minh Nhật (Theo WSJ)
" alt=""/>Ngày càng có nhiều trạm sạc xe điện 'đình công' tại Nhật BảnNhiều năm trước, anh Jin ly hôn vợ đầu rồi sống cùng bố mẹ và con gái. Một lần đi chơi mạt chược, anh gặp được người vợ hiện tại họ Dun. Anh Jin cho biết, bản thân rất rõ việc vợ không yêu thương mình và chỉ quan tâm tới tiền bạc của gia đình anh. Nhưng vì quá thích người phụ nữ này nên anh chấp nhận, thậm chí còn sẵn sàng trả hết số tiền nợ cờ bạc trước đó cho Dun.
Thời gian đó, gia đình anh có 3 căn nhà tái định cư. Tất cả đều đăng kí dưới tên của bố mẹ anh và anh. Bố của Jin cho biết, dù con dâu hứa sẽ không cờ bạc nữa nhưng sau khi cưới, việc đó vẫn không dừng lại. Dun còn nợ nhiều hơn trước. Người nhà thường xuyên bị chủ nợ làm phiền vào ban đêm.
Sau đó, con dâu nói mình có bầu và năn nỉ bố mẹ chồng bán nhà để lấy tiền nuôi con. Để thuyết phục, con dâu thậm chí còn quỳ gối van xin. Cuối cùng, bố chồng vì thương xót mà chấp nhận bán 3 căn nhà, thu về được 6 triệu Nhân dân tệ. Ông trích ra hơn 2 triệu để trả nợ cờ bạc cho con dâu.
Sau đó con dâu lại nói bố mẹ chồng đưa cho mình hơn 3 triệu Nhân dân tệ để mua một căn nhà lớn, để 3 thế hệ về chung sống. Để được bố chồng đồng ý, con dâu Dun hứa hẹn sẽ không bao giờ đánh bạc nữa. Ngoài ra, Dun còn đưa toàn bộ giấy tờ gồm chứng minh nhân dân, thẻ ngân hàng, hộ khẩu cho bố chồng khiến ông cảm thấy yên tâm vì có thể kiểm soát được con dâu.
Không lâu sau, cô Dun nói sẽ về quê để sinh con. Nửa năm sau, Dun mang giấy khai sinh của đứa trẻ đến cho bố mẹ chồng xem nhưng không bế con đến. Cô nói rằng con đang bị ốm nên cô về trước. Cảm thấy có điều bất ổn, anh Jin đã tìm đến bệnh viện có ghi trong giấy khai sinh để hỏi thăm tình trạng của đứa bé. Nhưng bệnh viện cho biết, đó là giấy khai sinh giả.
Lúc này cả gia đình anh Jin mới ngớ người và cho rằng cô Dun đã lừa dối họ, chưa từng có đứa trẻ nào tồn tại. Để làm rõ mọi chuyện, anh Jin gọi điện cho vợ và Dun trả lời rằng mình đã tiêu hết số tiền 3 triệu Nhân dân tệ dùng để mua nhà. Dun cũng không nói rõ về tình trạng của đứa trẻ rồi cúp máy. Sau đó, anh Jin liên lạc lại nhưng Dun không trả lời.
Ngày 16/11/2023, gia đình anh Jin thuê luật sư đến đồn công an để trình báo vụ việc vì nghi ngờ cô Dun lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. Dun sau đó được công an triệu tập điều tra. Đối mặt với công an, Dun thừa nhận số tiền 3 triệu Nhân dân tệ thực sự đã được chuyển vào tài khoản của mình. Ngoài mục đích sử dụng để trả món nợ cờ bạc, số còn lại, hai vợ chồng Dun chia nhau.
Cô Dun tố cáo chồng cũng ăn chia số tiền đó của bố mẹ. Liên quan đến vấn đề giấy khai sinh, Dun nói rằng con bị sinh non và mất do thiếu oxy. Giấy khai sinh giả cũng là do chồng cô làm để lừa bố mẹ đẻ.
Trước lời khai của vợ, anh Jin kiên quyết phủ nhận. Anh cho rằng, giấy khai sinh có đóng dấu của bệnh viện An Huy thì việc anh làm giả là bất khả thi. Hai bên tranh cãi nảy lửa trước đồn công an, không ai chịu dừng lại.
Cuối cùng, công an phải vào cuộc điều tra rõ ngọn ngành sự việc sau lời cáo buộc của Dun dành cho chồng. Luật sư cho hay, nếu những lời Dun nói hoàn toàn là bịa đặt thì cô có thể bị kết tội lừa dối, chiếm đoạt tài sản. Tuy nhiên, tình tiết vụ việc vẫn phải chờ kết quả điều tra của công an.
Bất chấp việc chồng đã qua đời từ 6 năm trước, một người phụ nữ Trung Quốc vẫn nhận hộ lương hưu hàng tháng và chiếm đoạt 27 vạn Nhân dân Tệ.
" alt=""/>Bố chồng bán 3 căn nhà trả nợ giúp con dâu và cú lừa ngoạn mụcDuyên nợ
Một đêm muộn năm 2019, Đỗ Dương Trúc Lâm (28 tuổi) chở Ngô Đình Vân Khanh (25 tuổi, TP.HCM) về nhà sau giờ làm. Đi qua khu vực Lăng Ông Bà Chiểu, cả hai bắt gặp 4 con mèo hoang đói lả, lông xơ xác.
Thương con vật đói khát, Lâm và Khanh quyết định đem chúng về nuôi. Những ngày đầu, 4 con mèo hoang khiến cuộc sống của đôi bạn trẻ xáo trộn.
Cả hai mệt mỏi, cãi vã vì suốt ngày phải dọn phân, lo ăn, chữa bệnh cho mấy con mèo. Thế nhưng như có duyên nợ, cả hai vượt qua khó khăn, quyết định dành hết tình yêu thương cho những con vật bị bỏ rơi.
Không chỉ tận tình chăm sóc 4 con mèo nhặt được, Khanh và Lâm còn giải cứu, nhận nuôi những con mèo hoang ở nơi mình sống. Trong 2 năm dịch, phát hiện nhiều mèo bị chủ bỏ rơi, Khanh và Lâm bắt đầu giải cứu, tìm chủ mới cho chúng.
Sau 3 năm, cả hai giải cứu hơn 600 con mèo. Hiện, đôi trẻ đang nuôi dưỡng, chăm sóc trên 100 con mèo hoang cùng một số thú cưng khác bị bỏ rơi như: Thỏ, chó….
Do số lượng mèo hoang được giải cứu lớn, Khanh và Lâm buộc phải thuê căn nhà 2 tầng ở Quận 7 (TP.HCM) làm nơi chăm sóc. Đôi bạn trẻ chia căn nhà làm 3 phần với tầng trệt và hành lang là nơi ở của mèo khỏe, tầng trên là khu cách ly mèo đang ốm, phòng ngủ.
Tầng trên cùng, cả hai dành cho mèo mẹ đang mang bầu, cho con bú. Khanh, Lâm đặt tên cho căn nhà là "Vườn mèo lang thang", nơi cả hai dành hết thời gian trong ngày để chăm sóc những con mèo bị bỏ rơi.
Mỗi ngày, Khanh, Lâm thức dậy từ sớm để dọn dẹp vệ sinh nơi ở, đổ hạt ra cho mèo ăn. Sau đó, cả hai kiểm tra phân mèo để phát hiện bệnh. Nếu trong khả năng, đôi trẻ sẽ tự điều trị. Ngược lại, Lâm và Khanh đưa mèo vào cơ sở thú y.
Trúc Lâm chia sẻ: “Bây giờ, niềm vui của chúng tôi là chăm sóc những con mèo hoang. Đi đâu về mệt hay mỗi lúc buồn, chúng tôi lại ra giữa nhà ngồi, gọi chúng đến ôm. Ôm và trò chuyện với chúng một lúc là chúng tôi lại thấy vui, yêu đời”.
Cả Khanh và Lâm đều thừa nhận bản thân yêu động vật đến độ “như mắc nợ chúng từ kiếp trước”. Ngoài việc “đi ngoài đường thấy mèo hoang mà không giải cứu là không thể rời chân”, cả hai còn hi sinh công việc yêu thích, đám cưới chỉ để chăm sóc mèo vô chủ.
Bỏ công việc, hủy đám cưới để xây nhà cho mèo
Trước khi trở thành “bảo mẫu” của những con mèo hoang, Trúc Lâm đang có thu nhập cao, ổn định từ nghề làm phim. Tuy nhiên, khi thấy bạn gái vất vả với những con mèo hoang, Lâm quyết định từ bỏ công việc từng là ước mơ của đời mình để đến hỗ trợ.
Trong khi đó, Vân Khanh cũng phải bỏ công việc toàn thời gian của mình, chuyển sang làm tự do để có nhiều thời gian chăm sóc mèo. Cả hai yêu thương những con mèo mình giải cứu đến nỗi quyết định hủy đám cưới để có tiền thuê đất, xây nhà cho chúng ở.
Từ ngày quen biết, yêu Khanh, Lâm đã có ý định cưới cô gái đã thay đổi cả cuộc đời mình làm vợ. Anh đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu và tích góp được một số tiền khá lớn. Tuy vậy, năm 2021, Lâm bàn với Khanh việc sẽ không tổ chức đám cưới mà lấy số tiền này để xây trạm cứu hộ mèo hoang.
Lâm kể: “Tôi từng nghĩ, khi cưới Khanh, tôi sẽ tổ chức đám cưới thật chu đáo và đã chuẩn bị trước được một số tiền. Thế nhưng sau này, tôi thấy đây là lúc phù hợp để mở trạm cứu hộ mèo nên bàn với Khanh sẽ mở trạm trước.
Sau đó, hai đứa chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đi làm giấy đăng ký kết hôn là được. Bởi bây giờ, niềm hạnh phúc của chúng tôi là số mèo mình cưu mang có không gian sống thoải mái, được chăm sóc tốt nhất”.
Ý tưởng ấy của Lâm được Khanh đồng ý. Cả hai quyết định hủy đám cưới và lấy hết số tiền chuẩn bị cho việc kết hôn đi thuê đất. Hiện, Lâm và Khanh đã hoàn tất thủ tục thuê khu đất rộng 1.500m2 tại Lâm Đồng và đang xây dựng nhà làm nơi chăm sóc mèo hoang.
Vân Khanh chia sẻ: “Trước đây, tôi cũng như bao cô gái khác mong được mặc áo cô dâu, xuất hiện trong lễ cưới lung linh đèn nến, hoa tươi... Nhưng bây giờ, tôi thấy rằng đám cưới lớn hay nhỏ không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng nhất là chúng tôi cùng yêu thương và cảm thấy có trách nhiệm với những con mèo hoang. Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có, đang làm. Cả hai đều vui với quyết định dành cho những con mèo hoang ở đây một nơi ở thật thoải mái, tiện nghi”.