Siêu máy tính dự đoán Feyenoord vs Inter Milan, 0h45 ngày 6/3

Thế giới 2025-03-09 04:14:01 76926
êumáytínhdựđoánFeyenoordvsInterMilanhngàlich thi đấu bóng đá ngoại hạng anh   Hoàng Ngọc - 05/03/2025 03:20  Máy tính dự đoán
本文地址:http://mobile.tour-time.com/news/26b693398.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Inter Kashi vs Namdhari, 20h30 ngày 6/3: Cửa trên thất thế

40.000 USD mỗi đêm: Gái bán dâm ở Cannes, Hollywood hoạt động ra sao?

 – Yên Bái đang quyết tâm triển khai “bán trú” ởvùng sâu, vùng xa. Nhờ đó vừa “giữ chân” học sinh với nhà trường,vừa tạo điều kiện thuận lợi cho việc giảng dạy, quản lý học sinh.

>> Sáng tạo rớt nước mắt của thầy cô vùng cao

Không thầy cô nào nói về “cái khó, cái khổ, cái buồn”, họ chỉ nói đến một mục đích chung, đấy là làm sao để học sinh vùng cao được thụ hưởng những gì mà học sinh miền xuôi đã được thụ hưởng!

Đã có rất nhiều bữa cơm có thịt!

{keywords}
Những “bữa cơm có thịt” của học sinh vùng cao Trạm Tấu.

Chiều vùng cao se sắt lạnh. Dù ở điểm trường Pá Hu được chưa đầy 3 giờ đồng hồ, nhưng cảm giác gần gũi, thân quen như đã đến từ lâu...

Hỏi về cái khó, khổ, buồn của giáo viên vùng cao, cô Hiền thành thật: “Mấy năm gần đây, đời sống giáo viên vùng cao đã được cải thiện. Đường xá đã thuận lợi hơn rất nhiều, có phương tiện để đi lại, có cây xăng để mua khi hết xăng. Sóng điện thoại hầu hết đã phủ rộng, muốn liên lạc với gia đình thì đã có điện thoại di động; thông tin có thể tra cứu từ mạng 3G… Trước, từ Pá Hu để lên đến một điểm trường, phương tiện duy nhất là… đi bộ. Giờ, dẫu chưa phải đã hết hẳn những điểm như thế, nhưng đời sống đã thay da đổi thịt khác xưa rất nhiều…”.

{keywords}

Đời sống giáo viên được nâng lên, học sinh được chăm lo; các em được học, được nội trú trong những khu nhà xây dựng kiên cố chứ không còn tạm bợ, tranh tre vách đất như nhiều năm trước, dẫu chưa 100% các điểm trường tạm bợ đã được xóa sổ.

Bài ca “khó, khổ, buồn” của giáo dục vùng cao, đang sắp là câu chuyện của dĩ vãng.…

{keywords}
“Kho củi” dự trữ phục vụ nấu ăn của điểm trường Pá Hu

Vẫn theo cô Hiền, hiệu trưởng nhà trường: ở Pá Hú và nhiều điểm trường khác, các thầy cô giáo cũng ở lại trường, cùng chung bếp ăn, chỉ khác chỗ ngủ. Các thầy cô ăn sau, nhường các con ăn trước. Bữa ăn của các cháu, nói không ngoa, nếu ở nhà với bố mẹ, các cháu chỉ được ăn vào những dịp lễ tết, chứ ngày thường, cả nhà vẫn phải ăn cơm độn, nói gì đến thức ăn!?

Bữa cơm chiều của trẻ con vùng núi: những đứa trẻ lích chích như những con gà con vừa tách mẹ, ở dưới xuôi, có lẽ cha mẹ chúng phải hò như hò đò mới bắt chúng ăn xong bữa.

Ở đây, mỗi tốp ba, bốn cháu ngồi ăn chung mâm: một nồi cơm to đủ để các cháu ăn no bụng, một tô canh, một bát rau, một – hai đĩa thức ăn mặn được cải thiện (có thể là cá khô, hoặc thịt rim ba chỉ sốt cà chua). Các anh chị lớp lớn ăn sau, nhường các em lớp bé ăn trước, và sau cùng là các thầy cô.

Trong gian bếp chật hẹp nhưng được bày biện ngăn nắp và khoa học, một khu giá gỗ bày khẩu phần ăn của các em học sinh được phân chia theo lớp, mỗi lớp một ngăn riêng. Các em đã thành nếp, đến giờ, sẽ tự đến khu vực bày phần ăn dành cho mình lấy mang về. Bữa cơm chiều kết thúc, các em được xem tivi trong căn phòng tập thể chừng 30 phút, sau đó sẽ về lớp để học bài buổi tối, và sau đó mới về phòng nghỉ…

Khung cảnh này giờ không còn xa lạ ở rất nhiều điểm trường. Có lẽ, lên vùng núi phải khó khăn lắm mới tìm được những điểm các cháu học sinh tự trọ học trong những căn lều do cha mẹ xây cất bên rìa đường, 4 – 5 cháu cùng ở chung, tự lo nấu nướng, cơm nước… cho mình. Đó là những em không thuộc diện nội trú, phải tự túc 100%.

Ở Yên Bái, ở Trạm Tấu, những trường hợp này được đưa vào diện “bán trú”, trong đó có một phần chia sẻ từ những “kho thóc khuyến học”.

Dù đói "kho thóc khuyến học" vẫn đầy

{keywords}
“Kho thóc khuyến học” của thầy trò điểm trường xã Trạm Tấu (huyện Trạm Tấu, Yên Bái)

Đối diện xã Pá Hu là xã Trạm Tấu nằm bên kia con suối Nậm Tung, và là xã nằm trêntrục đường giao thông huyện. Một điều rất tình cờ, điểm trường Trạm Tấu cũng nằm đốidiện với điểm trường Pá Hu, tưởng như, chỉ cần cất một cây cầu, học sinh hai trườngsẽ “đi bộ” sang giao lưu với nhau chỉ một cánh tay với.

Nhìn vẻ bề ngoài, điểm trường Trạm Tấu có cơ sở vật chất khang trang hơn hẳn điểmtrường Pá Hu. Nhưng, theo thầy Nguyễn Duy Tiến, hiệu trưởng trường Trạm Tấu, đấy làxây cất manh mún không đồng bộ, phần lớn là chắp vá. Và, các thầy cô trong trườngcũng là những thợ nề, thợ hồ… trong các giai đoạn xây trường.

Tổng số học sinh của xã Trạm Tấu có 539 học sinh, gồm 28 lớp trong 6 điểm trườngtrải dài từ Km14 đến Km17, bao gồm các thôn: Tấu Trên, Tấu Giữa, Tấu Dưới, Mo Nhang…Trong đó, có 14 lớp học tại các điểm trường bán trú với 385 học sinh; 5 phòng ở nộitrú (190 học sinh), còn lại là bán trú.

Tháng 1/2013, 13 em học sinh (toàn nữ) đang theo học lớp 8 tại thôn Tấu Giữa cóchương trình chuyển về học tại điểm trường Trạm Tấu. Vì “sự cố” này, các em chưa đượcxét thuộc diện bán trú, không được hưởng trợ cấp một bữa ăn/ngày.

Linh động, “kho thóc khuyến học” của trường tiểu học và THCS bán trú Trạm Tấu đã“giải bài toán” trong lúc khó khăn.

Thầy Tiến chia sẻ: năm 2011, “tổng kho thóc” của Trạm Tấu được 4 tấn thóc; năm2012, con số này là 6 tấn và hơn 20 triệu tiền mặt. Nó đã cung cấp hàng ngàn bữa ăncho các học sinh không thuộc diện bán trú, và cả 13 trường hợp các em học sinh lớp 8từ điểm trường Tấu Giữa mới chuyển về.

Không giống như Pá Hu – kho thóc được “tận dụng” ở ngay nhà kho trong điểm trường,tại điểm trường Trạm Tấu, “Kho thóc khuyến học” được trưng dụng một gian hàng vật tư(đã bỏ không) của chợ trung tâm xã.

Đích thân phó chủ tịch xã Mùa A Páo dẫn tôi đến “Kho thóc khuyến học” của xã TrạmTấu.

Nhìn kho thóc Páo vừa mở, trước đó, thông tin từ thầy Tiến, tổng khối lượng của nólà hơn 6 tấn. Bất giác liên tưởng đến thông tin Páo vừa kể, tôi giật mình ngỡ ngàng:trong lúc cả xã vẫn còn đói, vẫn còn loay hoay với vụ giáp hạt, nhưng chẳng ai nề hàđóng góp thóc gạo để phục vụ mục đích “khuyến học” cho con em mình!

Kiên Trung">

Đừng nghĩ khó

Nhận định, soi kèo Otelul vs Politehnica Iasi, 22h00 ngày 7/3: Thất vọng cửa dưới

{keywords}

Nhìn vào hộp cơm trưa, người ta có thể đánh giá khả năng nuôi con của một bà mẹ Nhật

“Cuộc chiến hộp cơm trưa dễ thương” bắt đầu trở nên dữ dội khi con bạn vào mẫu giáo. Trận chiến này sẽ không dừng lại cho tới khi chúng tốt nghiệp đại học. Nếu bạn là một bà mẹ ở Nhật Bản, bạn sẽ bị người khác ngầm đánh giá về khả năng làm một hộp cơm trưa hấp dẫn mà vẫn phải đủ chất.

Bạn có thể lựa chọn không tham gia vào một “cuộc chiến” như thế này khi bạn phải nuôi con ở một đất nước khác. Giống như một người bạn Anh của tôi giải thích: “Tôi sẽ giả vờ là không hiểu những nghĩa vụ mà tôi không đồng tình”. Tuy nhiên, sau khi suy xét về việc người Nhật coi trọng tầm quan trọng của thực phẩm, tôi lịch sự đề nghị bạn nên đeo tạp dề và bước vào “cuộc chiến” này.

2. “Trường học thang cuốn” và “Kyōiku Mama”

Kyōiku Mama là cụm từ thường dùng để nói về những bà mẹ bị ám ảnh bởi giáo dục. Ở Nhật Bản, không có bà mẹ nào hoàn toàn miễn dịch với hội chứng “Kyōiku Mama”. Khi mà những người đàn ông Nhật phải đi làm suốt ngày thì trách nhiệm nuôi dạy con cái thường được giao hoàn toàn cho các bà mẹ. Một số người đã thực hiện trách nhiệm này với sự khắt khe của một samurai.

Vâng, nếu như những ông bố bà mẹ ở Mỹ hay Canada thường áp dụng các phương pháp nuôi dạy trong cuốn sổ tay Mensa cho đứa con 3 tuổi của mình hay cho chúng nghe Baby Einstein từ khi chúng mới chỉ nhỏ bằng hạt đậu trong bụng mẹ thì ở Nhật Bản, với hệ thống trường lớp không-có-cơ-hội-thứ-hai, những “bà mẹ phát điên lên vì giáo dục” là một khái niệm quen thuộc.

“Cơn điên loạn” này bắt đầu từ rất sớm khi mà mục tiêu cuối cùng của họ thường là những ngôi trường thang cuốn. “Trường học thang cuốn” (escalator school) là hệ thống trường có tất cả các cấp học từ mầm non tới đại học.

{keywords}

Những trường đại học danh tiếng luôn là mục tiêu của các bà mẹ được mệnh danh là “Kyōiku mama”

Hầu hết chúng tôi – những bà mẹ người nước ngoài ở Nhật Bản đều cố gắng cho con vào những trường có nói tiếng mẹ đẻ của chúng tôi và những hình thức học tại nhà lại trở thành một lựa chọn mà nhiều người trong số chúng tôi phải chọn.

Với tư cách là một giáo viên, tôi từ chối đưa ra bất cứ lời khuyên cụ thể nào về việc nuôi con và dạy con. Đơn giản là có quá nhiều cách làm đúng. Mỗi bà mẹ đều phải nghiên cứu, xem xét, cân nhắc và vật lộn với những lựa chọn cụ thể ở đất nước này.

Hãy nhớ rằng khi thiên thần bé nhỏ của bạn đã có thể bập bẹ được những từ có nghĩa, đó cũng là lúc bạn phải đưa ra những sự lựa chọn khó khăn về việc giáo dục và làm mẹ ở Nhật Bản – những lựa chọn dường như hoàn toàn xa lạ với cách mà bạn đã từng được nuôi dạy ở quê hương mình.

3. Lòng kiên nhẫn của các bà mẹ

Một trong những điều khó chấp nhận nhất với tôi là ý thức chung của người Nhật Bản về việc làm mẹ, đó là sự tin tưởng tuyệt đối vào tính kiên nhẫn. Tôi đã được đào tạo một cách kĩ lưỡng cách nuôi dạy con cái để chúng thích nghi với việc sống trong một đại gia đình, đầy những anh chị em họ ở Mỹ. Tôi được đào tạo để trở thành một vú em biết đưa lời khuyên cho việc thuê trại, cắm trại. Tôi là giáo viên dạy bơi cho bọn trẻ và sau đó cũng là người dạy chúng học. Nhưng chưa một lần nào tôi nhìn thấy một bà mẹ Mỹ điềm tĩnh chấp nhận những hành động quá khích của một đứa trẻ đang tức giận. Thế nhưng, đã nhiều lần trong suốt những năm nuôi con nhỏ ở Nhật Bản, tôi từng được chứng kiến nhiều cảnh tượng điển hình cho lòng kiên nhẫn của những bà mẹ ở đất nước này.

{keywords}

Đức tính kiên trì, nhẫn nại của người Nhật có lẽ xuất phát từ sự kiên nhẫn của chính các bà mẹ

Sự bất ngờ của tôi dần trở thành sự thấu hiểu, nếu không muốn nói là sự chấp nhận. Tôi nhận ra rằng sự chịu đựng và chấp nhận đó thể hiện sức mạnh của những bà mẹ nơi đây. Tôi học được cách không trừng phạt con khi chúng có những hành động quá khích nếu con còn nhỏ, mà hãy bình tĩnh nắm chặt tay chúng cho tới khi những cảm xúc đó qua đi, giống như tôi đã từng quan sát điều đó ở một bà mẹ Nhật. Tôi học được rằng nhẫn nại có thể là một đức tính của một bà mẹ, nhưng trên hết, tôi biết rằng không có ý thức chung nào về tình mẹ. Chỉ có cái gì là hiệu quả với bạn và với đứa trẻ của bạn.

4. Những quy định ngầm

Để làm một bà mẹ ở đây, bạn phải biết rằng luôn có những quy tắc dù không được nói ra nhưng bạn phải tuân theo khi làm một điều gì đó ở Nhật Bản. Đó có thể là việc đi giày trong nhà, việc phải may những chiếc túi đến trường theo đúng chuẩn chiều dài, chiều rộng, việc phải làm tình nguyện cho đội bóng của các bà mẹ hay cách mà các trường ở Nhật giải quyết chuyện bắt nạt lẫn nhau. Ngoài ra, còn có những quy định nghiêm khắc đối với các môn thể thao và các hoạt động ngoại khóa khác – những quy tắc mà nhiều người trong số chúng tôi không thể hiểu nổi.

{keywords}

Những quy định ngầm là thứ bạn cần biết nếu muốn làm mẹ ở đất nước này

Trước khi bạn bắt đầu cho con tham gia bất cứ khóa học hay ngôi trường nào ở Nhật Bản, hãy nghiên cứu tất cả những quy tắc ngầm ấy. Dự đoán những vấn đề trước khi chúng xảy ra và thảo luận với chồng bạn về cách giải quyết. Đừng đợi tới khi bạn gặp phải chúng trên đường đi. Hãy chuẩn bị cho những trở ngại chắc chắn sẽ đến và lên kế hoạch đề phòng chúng.

5. Xã hội trọng con hơn chồng

Người phương Tây quan niệm rằng mối quan hệ vợ chồng là nền tảng cho một gia đình. Một mối quan hệ hạnh phúc, lành mạnh giữa vợ và chồng sẽ nuôi dưỡng mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái và việc giữ lửa hôn nhân sau khi con cái rời khỏi vòng tay họ là một trong những điều quan trọng nhất. Sắp xếp thời gian dành cho một nửa của mình ngoài thời gian dành cho con cái được xem là một yếu tố cần thiết để giữ cho gia đình êm ấm, hạnh phúc.

Tuy vậy, một khi đã làm mẹ ở Nhật Bản, bạn không còn thực sự là một nửa của chồng mình. Bạn sẽ là mẹ của con mình nhiều hơn. Bạn sẽ giao lưu thường xuyên với mẹ của bạn con mình, còn chồng bạn sẽ “kết thân” với cơ quan. Hố ngăn cách giữa một cặp vợ chồng Nhật Bản lớn dần bởi vì xã hội khuyến khích sự tách biệt này.

{keywords}

Xã hội Nhật khuyến khích bạn làm mẹ tốt trước khi làm vợ tốt

Hãy tìm kiếm thứ hữu ích cho bản thân và chồng bạn để giữ gìn hạnh phúc gia đình bất chấp việc thiếu sự ủng hộ của xã hội. Không có sự hỗ trợ của vú em trong 8 năm đầu làm mẹ, tôi và chồng đã phải tìm ra những cách sáng tạo để làm mới quan hệ vợ chồng. Chúng tôi có những buổi hẹn hò riêng như xem phim tại nhà sau khi bọn trẻ đã đi ngủ hay đi dạo trên bãi biển vào sáng sớm. Ở bất cứ quốc gia nào, việc làm cha mẹ cũng gây ảnh hưởng tới mối quan hệ vợ chồng, nhưng ở Nhật Bản, bạn sẽ phải nỗ lực nhiều hơn để bảo vệ nó.

Dù mẹ bạn ở đâu – phương Đông hay phương tây, miền Bắc hay miền Nam, ở Nhật Bản hay ở một nơi nào khác, hãy nâng ly chúc mừng nhân ngày của những bà mẹ vào tháng Năm và nói lời cảm ơn về những nỗ lực và hi sinh không ngừng của họ.

Nguyễn Thảo(Theo Japan Times)

">

Chuyện nuôi con ở Nhật của mẹ Tây

Cách xã hội phản ứng lại hai sự kiện, bài phỏng vấn bé Đỗ Nhật Nam và clip "xé đề cương Sử", đã cho thấy nhiều vấn đề của giáo dục hiện nay.

LTS: Xung quanh bài phỏng vấn mới đây của cậu bé Đỗ Nhật Nam và clip "xé đề cương Sử" đã có rất nhiều luồng ý kiến khác nhau. Tuần Việt Nam giới thiệu bài viết của tác giả Lê Nguyễn Duy Hậu phân tích, kết nối 2 sự kiện trên từ góc nhìn giáo dục.

CÁC TIN LIÊN QUAN

Thiên tài sẽ không xuất hiện ở Việt Nam?

Từ phát ngôn của Đỗ Nhật Nam

Đoạn clip phỏng vấn Đỗ Nhật Nam đã gây"nổi sóng" dư luận với những luồng ý kiến trái chiều. Tuy nhiên, câuchuyện của Nam đã bị cả hai phía, chỉ trích và bảo vệ, làm cho sai lệchhoàn toàn.

Những người chỉ trích đã quá chăm chăm ýkiến cho rằng Nam khác người, Nam đánh mất tuổi thơ, v.v... Họ quên đirằng Nam có cái quyền được khác người đó và phát ngôn của cậu bé khôngxúc phạm trực tiếp đến ai, nên không vi phạm gì về pháp luật. Chínhhành vi chỉ trích Nam chỉ bởi cậu khác mọi người mới đáng lên án.

Tuy nhiên, ngay cả những người bảo vệ Namcũng đã quá sa đà vào tranh luận về tự do ngôn luận, hay tệ hơn, chỉđơn thuần đưa ra lý lẽ: Nam chỉ là một đứa trẻ. Cho rằng Nam là một đứatrẻ và không đáng bị chỉ trích bất chấp phát ngôn ra sao là nuôngchiều con nít, và còn có hại hơn cả những chỉ trích. Họ quên đi rằngvấn đề không phải là Nam bao nhiêu tuổi, hay Nam có khác người haykhông, mà nằm ở việc phát ngôn của Nam có đúng mực hay không.

{keywords}

Cậu bé 11 tuổi, Đỗ Nhật Nam

Câu chuyện còn đặt ra một câu hỏi cho mọingười khi thiếu đi sự tham gia bảo vệ Nam một cách công khai của bố mẹNam, những người duy nhất có khả năng, cũng như trách nhiệm đối vớiNam. Chắc chắn, việc bảo vệ cho con mình bằng cách nào là quyết địnhcủa ba mẹ Nam.

Có thể trong gia đình, ba và mẹ Nam đã cónhững lời động viên nhất định giúp cậu vượt qua những chỉ trích nhưhiện nay. Nhưng thiết nghĩ việc đứng ra bảo vệ cho con mình một cáchcông khai sẽ có ích hơn rất nhiều cho Nam về sau này.

Tất nhiên, trong một xã hội mà sự tôntrọng phát ngôn chưa hoàn chỉnh như Việt Nam, việc ba mẹ Nam lên tiếngcó thể sẽ lại là cái cớ để lặp lại hiện tượng Quỳnh Anh Talent nămngoái, nhưng về mặt bổn phận của mình, ba mẹ Nam nếu không thể bảo vệcon mình một hoàn toàn, thì phần nào cũng nên chia sẻ những áp lực màNam đang gánh phải.

Thiết nghĩ những ai muốn sửa luật để bảovệ cho Nam thì thay vì đặt trọng tâm xử lý lên xã hội, cần phải nghĩđến chuyện áp đặt chế tài nặng hơn cho gia đình của đứa bé bị tổnthương.

Theo Nam cho biết, mẹ Nam nói truyện tranhlà con sâu đục khoét tâm hồn. Vậy nên người viết rất băn khoăn khôngbiết phát ngôn này là do Nam tự nghĩ, hay chỉ là đồng tình, hoặc tệhơn, đơn thuần là nghe lời mẹ?

Đã có rất nhiều phân tích cho thấy phátngôn của Nam - hay của mẹ Nam - rất phiến diện, chủ quan và thiếu tôntrọng. Truyện tranh, cũng như bất kỳ một môn nghệ thuật nào, là mộtcách thức giúp con người bày tỏ tâm tư, nguyện vọng, suy nghĩ và ước mơcủa mình một cách dễ hiểu, gần gũi.

Trạc tuổi Nam, một "thần đồng" khác làNguyễn Bình trong bài phỏng vấn "Thần đồng là thằng đần" đã có một cáinhìn khách quan hơn nhiều về truyện tranh, khi cho rằng, thông quaDoraemon, cậu có thể hình dung một nước Nhật xa xôi và hy vọng về tươnglai của tác giả bộ sách.

Cũng như mọi điều khác trên đời, có thểnhiều cuốn truyện tranh rất nhảm nhí, thậm chí độc hại. Tuy nhiên,không thể vì những tiêu cực đó mà chụp mũ, đánh đồng tất cả truyệntranh là "con sâu đục khoét tâm hồn".

Trách nhiệm của người lớn không chỉ làgiúp trẻ chọn lọc những gì tốt, có ích, mà còn phải cho chúng tiếp xúcvới nhiều quan điểm, nhiều vấn đề khác nhau, ngay cả khi bản thân họkhông thích những thứ đó. Ba mẹ Nam đã không vì internet có nhiều trangweb độc hại mà cấm con dùng internet, không vì TV có nhiều bộ phimnhảm nhí mà không cho cậu xem TV. Vậy thì việc cấm cậu đọc truyệntranh, và "tiêm nhiễm" vào đầu cậu quan điểm cho rằng truyện tranh là"con sâu", là thứ độc hại, ghê gớm cho thấy cách dạy con của họ có vấnđề.

Vấn đề ở chỗ cách thức đó không dạy đượccho Nam biết tôn trọng thế giới xung quanh - trong đó bao gồm cả nhữngngười bạn Nam, mà rất có thể truyện tranh gần như là sách duy nhất cácem đọc. Nam sẽ đối xử với những người bạn này thế nào? Xem họ là nhữngngười có tâm hồn bị đục khoét chăng?

Mục đích của giáo dục không chỉ là truyềndạy kiến thức, kỹ năng, mà cao hơn là dạy cho trẻ biết và tôn trọng thếgiới xung quanh, cho chúng biết rằng tất cả những gì đang tồn tại tạonên thế giới chúng đang sống. Dạy chúng chỉ trích, lên án một hiệntượng mà thiếu quá trình  phân tích đầy đủ, đúng đắn, chỉ tập trung vàomặt xấu và chụp mũ toàn bộ là phản giáo dục và có hại cho trẻ.

Nam có quyền không đọc truyện tranh, nhưnglý do phải là vì cậu không thích (sau khi đã tự kiểm nghiệm), chứkhông phải vì cậu được dạy rằng nó độc hại. Cần có người cho Nam biếtnhững điều cậu nói đều được bảo vệ, rằng đó là quyền của cậu. Nhưngđồng thời cậu cũng phải được dạy để biết rằng phát ngôn của cậu cầnphải khiêm tốn và tôn trọng mọi thứ xung quanh, không chụp mũ và suynghĩ phiến diện. Chỉ trích chính là chỉ trích hành vi không đúng củaNam chứ không phải chỉ trích con người Nam. 

Ngượclại, lập luận rằng Nam còn nhỏ tuổi và những gì cậu nói là chưa thấuđáo lại là bao che và nuông chiều. Bởi vì nói như vậy chẳng khác nàochúng ta làm ngơ cho một đứa trẻ nói sai ngoài đường vì nghĩ chúng chưahiểu gì. Dạy con khó hay con còn nhỏ không phải là cái cớ cho ngườilớn thoái thác nghĩa vụ của mình.

Đến câu chuyện "tuyết rơi mùa hè"

Cư dân mạng gọi cảnh xé vụn đề cương Sử,thả xuống sân trường của học sinh một trường cấp 3 là "tuyết rơi mùahè". Đây là một lối ví von dí dỏm, vì tuy không nói ra, nhưng ai từngqua thời đi học đều biết hiện tượng học sinh xé bỏ sách vở khi học xonglà chuyện không hiếm.

Tuy nhiên, cách thể hiện thái độ vui mừng, "giải thoát" như trong clip thì lại hiếm có và rất đáng báo động.

Báo động không chỉ vì nhiều tờ đề cươngtrong số đó là của môn Lịch sử và hành động xé giấy bị quy kết là "xéLịch sử", mà còn bởi hành động này thể hiện sự thiếu tôn trọng của họcsinh với kiến thức mình đã học, cho dù là môn gì hay là giấy gì. Mộtlần nữa, bài học về sự tôn trọng những điều xung quanh mình lại đượcđặt ra, lần này là với những học sinh lớp 12, đã sang tuổi 18.

{keywords}

Ảnh cắt từ clip "xé đề cương môn sử"

Có rất nhiều cách để các học sinh này thểhiện sự vui mừng hay "giải thoát". Chọn cách xé vụn đề cương môn học,thả ra sân trường, nơi thầy cô có thể chứng kiến, là một cách làm vừathiếu văn minh, thiếu lịch sự và thiếu giáo dục.

Nó thiếu văn minh vì xả rác chưa bao giờlà hành vi lịch sự. Những học sinh này đã không nghĩ đến người lao côngsẽ vất vả thế nào để giải quyết vài giây ăn mừng của họ.

Nó thiếu lịch sự ở chỗ họ thể hiện sự coithường môn học, kiến thức của thầy cô mình dạy một cách trực tiếp,không tế nhị, và cố tình tạo ấn tượng. Câu chuyện sẽ dễ chấp nhận hơnnhiều nếu các em chọn cách đem bán, guyên góp sách vở không dùng nữa,(hay thậm chí kín đáo tiêu hủy).

Và cuối cùng, nó rất thiếu giáo dục khikhông tôn trọng Lịch sử đúng mức như một ngành khoa học. Các em đãkhông được giáo dục để nhận thức được rằng ngành khoa học hay nghệthuật nào cũng quan trọng như nhau. Khi thực hiện hành vi trên, một lầnnữa, các em đã thể hiện sự thiếu suy nghĩ, thiếu tôn trọng những ngườixung quanh.

Thay đổi căn bản nhất

Một xã hội văn minh cần bảo vệ người dânvà đảm bảo cho công dân thực hiện quyền tự do ngôn luận. Tuy nhiên, mộtxã hội văn minh cũng phải biết giáo dục cho thế hệ tương lai biếthướng hành vi mình đến việc tôn trọng con người, thế giới xung quanhmình, để tránh đưa ra những phát ngôn có thể bị xã hội lên án.

Phát ngôn của Đỗ Nhật Nam hay hành vi củacác học sinh lớp 12 trong clip phải được bảo vệ vì tuy hơi khó nghe vàphản cảm, nó cũng là những ngôn luận bình thường. Không ai được phépchỉ sử dụng những phát ngôn, hay hành vi đó để quy chụp, đánh giá xấuvề tính cách, con người Nam hay những học sinh lớp 12 đó, đó là việclàm bất nhẫn.

Điều quan trọng hơn rút ra trong câuchuyện này là người lớn phải giúp cho Nam hay những học sinh lớp 12nhận ra rằng phát ngôn và hành vi của họ là không đúng mực, gây ảnhhưởng đến người khác để từ đó suy nghĩ lại nhận thức của mình đối vớinhững điều xung quanh.

Phát ngôn của Đỗ Nhật Nam và hành động củacác hoc sinh lớp 12 phần nào phản ánh kết quả của cách thức giáo dụccủa chúng ta. Đó là một nền giáo dục trọng thành tích, nhồi nhét kiếnthức, mà quên đi sứ mệnh đào tạo Con người theo đầy đủ nghĩa của nó.

Chỉ trích truyện tranh là "con sâu đụckhoét tâm hồn" hay xé vụn đề cương Lịch sử nếu so sánh quá lên thì cũngkhông khác mấy so với hành vi đốt sách.  Có người đã nói, nếu chúng talàm ngơ cho họ đốt sách ngày hôm nay, ngày mai họ sẽ đốt chính conngười.

Dạy cho trẻ biết tôn trọng những điều xung quanh làcách duy nhất để ngăn chặn việc tiếp tục cho ra đời những sản phẩm giàukiến thức, giỏi kỹ năng, nhưng ngông cuồng, thiếu khiêm tốn và khôngcoi trọng người khác. Thay đổi cách giáo dục, chứ không phải là thayđổi luật pháp như ai đó đề nghị, mới là thay đổi căn bản, cấp thiếtnhất.

Lê Nguyễn Duy Hậu (từ Đức - lược trích)
">

Từ phát ngôn 'thần đồng' đến clip xé đề cương

友情链接