Anh gắn bó với Huế và giành trọn tình cảm cho Huế. Viết về những vùng đất khác, anh cũng có dấu ấn riêng, đặc biệt là Hà Nội. Bài "Hà Nội ơi Hà Nội" được nhạc sỹ Vũ Thành An phổ nhạc là một tromg những bài như thế. Nhạc và thơ hòa quyện tạo nên một Hà Nội, cổ kính, thanh lịch ẩn hiện nét rêu phong bóng dáng thủa xa xưa "Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo"...
Hai bài sau đây là trích trong tập "chảy qua đời tôi" của anh.
Con nợ mẹ
Con nợ mẹ gánh đời sương mưa nắng
Tiếng quê hương oằn bốn sợi tao nôi
Đi trăm ngã một hôm nghe quạnh vắng
Bến sông xưa bước mẹ vẫn đi về
Một đời người nếp nhăn hằn thế kỷ
Con sông quê vẫn chở nặng ân tình
Câu hát dặm thương "gừng cay muối mặn"
Mang cội nguồn theo mỗi bước đường đi
Con nợ mẹ dấu tích xưa dằng dặc
Hồn Thăng Long nối kết Cửu Long Giang
Giữa thinh không nghe hồi chuông Thiên Mụ
Đau đáu ánh nhìn lòng mẹ ngỗn ngang
Thương quê hương trải triền miên dâu bể
Nỗi đau đời mẹ khóc cạn nguồn sông
Con nợ mẹ gánh đời sương mưa nắng
Hồn quê hương mẹ nặng bước đi về
Ngày 13/01/2019
Tôi nợ tôi...
Tôi nợ tôi tuổi thơ buồn hiu hắt
Ngọn đèn dầu leo lét tiếng rao khuya
Từng con chữ nhập nhòe cơn đói khát
Chẳng mơ trăng phá cỗ rước chị Hằng
Tôi nợ tôi tuổi xuân gầy sương gió
Ngọn lửa bập bùng thăm thẳm rừng sâu
Đêm trực gác tim dồn theo nhịp thở
Bạn tôi nằm xác lạnh chốn hoang sơ
Tôi nợ tôi tuổi bạc màu phai sắc
Lăn giữa đời chưa trả hết nghĩa ân
Nghe giục giã thời gian dần đã cạn
Thương bến đời trong - đục vẫn đa mang
Tôi nợ tôi tuổi đá mòn hồn cũ
Mấy ngàn năm võng nặng gánh nợ Người
Trong tâm thức nghe tiếng đời vần vũ
Tôi tự ru mình khúc hát ngu ngơ
Tôi nợ tôi mặt trời lên khát vọng
Bước chân buồn trèo hun hút vực sâu
Tìm an nhiên giữa dòng đời biến động
Tôi khóc cho mình -
khô hạn những dòng sông!
Lê Viết Hòa(Lê Vân)
Cụ bà U80 chăm chồng tai biến, con tâm thần trong căn nhà chờ sập (Video: Thu Thảo - Minh Nhân).
Con đường mòn dẫn vào nhà bà Hoàng Thị Thắm (71 tuổi, ở thôn Kiên Cố, xã Minh Xuân, huyện Lục Yên, tỉnh Yên Bái) vẫn còn vết tích sạt lở từ đợt bão số 3 (Yagi). Lượng lớn đất đá đổ ập xuống đường đã được gạt tạm sang hai bên, chất thành đống lổn nhổn, để khơi lối đi lại cho gia đình.
Căn nhà sàn của bà Thắm lọt thỏm, thấp hơn mặt đường, nhìn từ xa đã thấy vẻ nhếch nhác, tuềnh toàng, xập xệ. Một thanh gỗ yếu ớt bên hông không đủ chống đỡ căn nhà của những con người khốn khổ.
Trong căn nhà ấy, đã nhiều năm qua, bà Thắm dẫu ốm đau, mệt nhọc vẫn phải gắng gượng để chăm lo miếng cơm, manh áo cho người chồng bị tai biến và con trai tâm thần.
Chồng bà Thắm là ông Hoàng Văn Phóng (71 tuổi) bị tai biến đã hơn 6 năm, mọi hoạt động đều rất khó khăn, phụ thuộc vào vợ. Con trai của ông bà là anh Hoàng Văn Thuật (40 tuổi) đang được hưởng trợ cấp khuyết tật thần kinh, tâm thần.