"Anh đi đâu?"

"Không thể nói cho em biết."

"Vậy em có thể đi tìm anh không?"

"Không được."

"Vậy khi nào anh quay về?"

"Phải nhanh chóng trở về nhé..."

"Nhớ lớn lên thật tốt, cả đời bình an."

Trong mười một tháng Giang Nghiễn rời xa, hai mươi mấy ngày hôn mê, Cố An đã vô số lần muốn quay trở lại mùa hè năm mười tám tuổi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, dừng lại vào ngày 19 tháng 7 năm đó, cô sẽ không quấn quýt lấy anh đi công viên giải trí, sẽ không nhõng nhẽo đòi uống rượu đến say mèm.

Cô sẽ tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Khi đó, Giang Nghiễn, lạnh lùng cấm dục không thể chạm tới, là một cảnh sát mặt than nhưng lại cười dịu dàng với cô, lúm đồng tiền bên khóe miệng đẹp đến chói mắt.

Nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bị thương do đạn bắn, cả người kết nối với các thiết bị y tế tinh vi, yên tĩnh nằm trong phòng bệnh trắng toát, lông mi dài buông xuống, không thể thấy đôi mắt đẹp ấy.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu một mùa hè khác, ngoài hành lang bệnh viện tiếng bước chân vội vã, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, mọi ồn ào xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt anh rõ ràng trước mắt.

"Lại đây, anh lau nước mắt cho em."

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt như vừa trở về từ cõi chết, khe khẽ gần như không thể nghe thấy, từng chữ đau tận trong tim.

Người mà cô nhớ nhung suốt một năm qua, như xuyên qua tầng tầng giấc mơ, đứng ngay trước mặt cô.

Khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược lại vô tận, cảnh tượng thay đổi, cô vẫn là cô bé hay khóc chưa trưởng thành, vì chút chuyện nhỏ mà đã khóc, còn anh như thường lệ sau giờ làm việc trở về nhà, cảnh sát trẻ cao 1m87, cúi xuống ngang tầm mắt cô, dỗ dành cô như dỗ dành đứa trẻ.

Cố An không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn vào mắt anh, đầu óc trống rỗng, mọi cảm xúc dâng trào, trong chốc lát hoàn toàn câm lặng.

Cô muốn nói em sợ muốn chết.

Muốn nói em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Muốn nói em tưởng anh sẽ không trở về nữa.

Muốn nói em không nên uống rượu, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em đã không tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Nhưng trong lòng có một giọng nói, chậm rãi từng chữ:

Giang Nghiễn, em rất nhớ anh.

Cố An kéo khóe miệng, muốn cười lộ cả răng khểnh cho anh xem, nhưng chưa kịp cười thì khóe miệng đã mím lại, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt, chảy dài xuống má.

Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường anh, tóc dài gần đến eo, khuôn mặt baby càng thêm thanh tú.

Đó là Cố An hai mươi tuổi.

Nhưng khi cô đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, trông lại chẳng khác gì khi mười sáu tuổi, vẫn bé nhỏ, tủi thân, như đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt đợi cha mẹ đến đón, cuối cùng có người để dựa vào, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Cả người Giang Nghiễn đau đớn vô cùng, đau đến mức không thể xác định chính xác đâu là chỗ bị thương. Nhưng tất cả những điều đó cộng lại, vẫn không bằng nhìn thấy cô bé trước mặt khóc làm anh luống cuống hơn.

"Ngoan, đừng khóc nữa."

Giọng anh quen thuộc, lạnh lùng, mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tay anh chạm vào má cô, ngón tay dài mảnh, trắng bệch vì nhiều ngày hôn mê không thấy ánh nắng, gần như trong suốt, mạch máu xanh hiện rõ, muốn lau nước mắt cho cô nhưng không có sức lực.

Cố An gật đầu, cố gắng kìm nén tiếng nấc nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Như chú thỏ con mắt đỏ, chà xát mắt, không chớp mắt nhìn anh.

Giang Nghiễn môi mỏng khô khốc, trắng bệch, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong rất nhỏ.

Thật tốt.

Người đầu tiên anh thấy khi mở mắt.

Là cô bé anh thích.

Anh nâng tay, vô tình làm đau những vết thương chằng chịt trên người, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cố An, xoa nhẹ.

Tóc cô mềm mại, rũ xuống, hàng mi dài cong vút dính nước, trông thật đáng thương.

Đầu ngón tay thật sự chạm vào cô, không phải là giấc mơ mong manh của những đêm giữa cơn mưa đạn và súng.

Giang Nghiễn nhìn cô sâu sắc, trong lòng khẽ hỏi.

-- Sống sót trở về, em còn muốn anh không.

-

"Đúng là cảnh sát, thể chất này thật không tầm thường."

Ba ngày sau, bác sĩ trong nhóm chuyên gia đến kiểm tra phòng, không kìm được cảm thán về tốc độ lành của vết thương của Giang Nghiễn: "Vết thương lành rất tốt, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua hoàn toàn, đừng chủ quan."

Bốn năm rèn luyện thể lực không ngừng ở trường cảnh sát và sau khi trở thành cảnh sát đã giúp Giang Nghiễn có nền tảng thể chất vững chắc, vượt qua đau đớn. Cố An đứng bên cạnh cười hì hì ngây ngô, tự hào như vừa nhận được bông hoa đỏ nhỏ, vừa vui sướng, mắt lại đỏ hoe.

Giang Nghiễn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào mũi cô, giọng nói mang theo âm cười: "Nhóc mít ướt."

Cố An mím môi, nhìn anh rồi ngẩng mặt lên cười vui vẻ, lộ ra răng khểnh, đôi mắt cong cong lấp lánh nước mắt.

Anh nằm viện, cô chẳng đi đâu, như một cái đuôi nhỏ bám dính không rời.

Chỉ cần Giang Nghiễn tỉnh táo, cô liến thoắng nói chuyện không ngừng, muốn kể hết mọi chuyện xảy ra trong năm qua, hận không thể tăng tốc độ nói nhanh gấp mấy lần.

Nếu Giang Nghiễn nghỉ ngơi, cô sẽ thay anh, tận tâm tiêu diệt hết các loại trái cây và đồ ăn vặt do đội điều tra hình sự gửi đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng tốc độ cung cấp lại cao hơn tốc độ tiêu thụ của cô rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh của cô vốn gầy đi, cuối cùng lại tròn lên rõ rệt.

Giang Nghiễn từng trong trạng thái mơ màng, nghe thấy cô mở gói đồ ăn mới.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Giang Nghiễn, anh không thích món này đúng không?"

Ngay sau đó, cô lại bắt chước giọng điệu lạnh lùng của anh, tự hỏi tự trả lời: "Ừ, không thích, Cố An ăn đi."

Rồi, bên tai vang lên âm thanh "tách tách", giống như con koala nhỏ đang nhai lá cây, trong trẻo và dễ nghe.

Anh lén mở mắt, thấy má cô phồng lên như con chuột hamster nhỏ, đôi vai nhỏ thẳng thớm đáng yêu: "Ngon quá, ngon quá..."

Giang Nghiễn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không thành tiếng.

Không biết bao nhiêu lần Cố Trinh muốn lôi Cố An về nhà như lôi con gà con.

" />

Truyện Chỉ Muốn Hôn Anh

Ngoại Hạng Anh 2025-03-28 23:25:13 68371
"Cố An,ệnChỉMuốnHôxe scoopy anh bị điều động công tác, sau này có thể không gặp lại nhau nữa."

"Anh đi đâu?"

"Không thể nói cho em biết."

"Vậy em có thể đi tìm anh không?"

"Không được."

"Vậy khi nào anh quay về?"

"Phải nhanh chóng trở về nhé..."

"Nhớ lớn lên thật tốt, cả đời bình an."

Trong mười một tháng Giang Nghiễn rời xa, hai mươi mấy ngày hôn mê, Cố An đã vô số lần muốn quay trở lại mùa hè năm mười tám tuổi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, dừng lại vào ngày 19 tháng 7 năm đó, cô sẽ không quấn quýt lấy anh đi công viên giải trí, sẽ không nhõng nhẽo đòi uống rượu đến say mèm.

Cô sẽ tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Khi đó, Giang Nghiễn, lạnh lùng cấm dục không thể chạm tới, là một cảnh sát mặt than nhưng lại cười dịu dàng với cô, lúm đồng tiền bên khóe miệng đẹp đến chói mắt.

Nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cô lần nữa, bị thương do đạn bắn, cả người kết nối với các thiết bị y tế tinh vi, yên tĩnh nằm trong phòng bệnh trắng toát, lông mi dài buông xuống, không thể thấy đôi mắt đẹp ấy.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu inh ỏi báo hiệu một mùa hè khác, ngoài hành lang bệnh viện tiếng bước chân vội vã, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, mọi ồn ào xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại khuôn mặt anh rõ ràng trước mắt.

"Lại đây, anh lau nước mắt cho em."

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt như vừa trở về từ cõi chết, khe khẽ gần như không thể nghe thấy, từng chữ đau tận trong tim.

Người mà cô nhớ nhung suốt một năm qua, như xuyên qua tầng tầng giấc mơ, đứng ngay trước mặt cô.

Khoảnh khắc đó, thời gian như quay ngược lại vô tận, cảnh tượng thay đổi, cô vẫn là cô bé hay khóc chưa trưởng thành, vì chút chuyện nhỏ mà đã khóc, còn anh như thường lệ sau giờ làm việc trở về nhà, cảnh sát trẻ cao 1m87, cúi xuống ngang tầm mắt cô, dỗ dành cô như dỗ dành đứa trẻ.

Cố An không biết nên nói gì, làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn vào mắt anh, đầu óc trống rỗng, mọi cảm xúc dâng trào, trong chốc lát hoàn toàn câm lặng.

Cô muốn nói em sợ muốn chết.

Muốn nói em tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Muốn nói em tưởng anh sẽ không trở về nữa.

Muốn nói em không nên uống rượu, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em đã không tạm biệt anh một cách đàng hoàng.

Nhưng trong lòng có một giọng nói, chậm rãi từng chữ:

Giang Nghiễn, em rất nhớ anh.

Cố An kéo khóe miệng, muốn cười lộ cả răng khểnh cho anh xem, nhưng chưa kịp cười thì khóe miệng đã mím lại, nước mắt ngưng tụ nơi khóe mắt, chảy dài xuống má.

Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường anh, tóc dài gần đến eo, khuôn mặt baby càng thêm thanh tú.

Đó là Cố An hai mươi tuổi.

Nhưng khi cô đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, trông lại chẳng khác gì khi mười sáu tuổi, vẫn bé nhỏ, tủi thân, như đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt đợi cha mẹ đến đón, cuối cùng có người để dựa vào, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Cả người Giang Nghiễn đau đớn vô cùng, đau đến mức không thể xác định chính xác đâu là chỗ bị thương. Nhưng tất cả những điều đó cộng lại, vẫn không bằng nhìn thấy cô bé trước mặt khóc làm anh luống cuống hơn.

"Ngoan, đừng khóc nữa."

Giọng anh quen thuộc, lạnh lùng, mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên bên tai. Tay anh chạm vào má cô, ngón tay dài mảnh, trắng bệch vì nhiều ngày hôn mê không thấy ánh nắng, gần như trong suốt, mạch máu xanh hiện rõ, muốn lau nước mắt cho cô nhưng không có sức lực.

Cố An gật đầu, cố gắng kìm nén tiếng nấc nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Như chú thỏ con mắt đỏ, chà xát mắt, không chớp mắt nhìn anh.

Giang Nghiễn môi mỏng khô khốc, trắng bệch, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong rất nhỏ.

Thật tốt.

Người đầu tiên anh thấy khi mở mắt.

Là cô bé anh thích.

Anh nâng tay, vô tình làm đau những vết thương chằng chịt trên người, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cố An, xoa nhẹ.

Tóc cô mềm mại, rũ xuống, hàng mi dài cong vút dính nước, trông thật đáng thương.

Đầu ngón tay thật sự chạm vào cô, không phải là giấc mơ mong manh của những đêm giữa cơn mưa đạn và súng.

Giang Nghiễn nhìn cô sâu sắc, trong lòng khẽ hỏi.

-- Sống sót trở về, em còn muốn anh không.

-

"Đúng là cảnh sát, thể chất này thật không tầm thường."

Ba ngày sau, bác sĩ trong nhóm chuyên gia đến kiểm tra phòng, không kìm được cảm thán về tốc độ lành của vết thương của Giang Nghiễn: "Vết thương lành rất tốt, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua hoàn toàn, đừng chủ quan."

Bốn năm rèn luyện thể lực không ngừng ở trường cảnh sát và sau khi trở thành cảnh sát đã giúp Giang Nghiễn có nền tảng thể chất vững chắc, vượt qua đau đớn. Cố An đứng bên cạnh cười hì hì ngây ngô, tự hào như vừa nhận được bông hoa đỏ nhỏ, vừa vui sướng, mắt lại đỏ hoe.

Giang Nghiễn cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào mũi cô, giọng nói mang theo âm cười: "Nhóc mít ướt."

Cố An mím môi, nhìn anh rồi ngẩng mặt lên cười vui vẻ, lộ ra răng khểnh, đôi mắt cong cong lấp lánh nước mắt.

Anh nằm viện, cô chẳng đi đâu, như một cái đuôi nhỏ bám dính không rời.

Chỉ cần Giang Nghiễn tỉnh táo, cô liến thoắng nói chuyện không ngừng, muốn kể hết mọi chuyện xảy ra trong năm qua, hận không thể tăng tốc độ nói nhanh gấp mấy lần.

Nếu Giang Nghiễn nghỉ ngơi, cô sẽ thay anh, tận tâm tiêu diệt hết các loại trái cây và đồ ăn vặt do đội điều tra hình sự gửi đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng tốc độ cung cấp lại cao hơn tốc độ tiêu thụ của cô rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh của cô vốn gầy đi, cuối cùng lại tròn lên rõ rệt.

Giang Nghiễn từng trong trạng thái mơ màng, nghe thấy cô mở gói đồ ăn mới.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Giang Nghiễn, anh không thích món này đúng không?"

Ngay sau đó, cô lại bắt chước giọng điệu lạnh lùng của anh, tự hỏi tự trả lời: "Ừ, không thích, Cố An ăn đi."

Rồi, bên tai vang lên âm thanh "tách tách", giống như con koala nhỏ đang nhai lá cây, trong trẻo và dễ nghe.

Anh lén mở mắt, thấy má cô phồng lên như con chuột hamster nhỏ, đôi vai nhỏ thẳng thớm đáng yêu: "Ngon quá, ngon quá..."

Giang Nghiễn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên không thành tiếng.

Không biết bao nhiêu lần Cố Trinh muốn lôi Cố An về nhà như lôi con gà con.

本文地址:http://mobile.tour-time.com/news/135d399822.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Kèo vàng bóng đá Bosnia vs Cyprus, 02h45 ngày 25/3: Khách gây thất vọng

kientruc.jpg
Poster tuyển sinh của Trường đại học Kiến trúc TP.HCM. Ảnh: Fanpage trường

Các phương thức tuyển sinh của nhà trường như sau:

Phương thức 1 - Xét tuyển thẳng theo Quy chế tuyển sinh của Bộ GD-ĐT: 1% chỉ tiêu ngành.

Phương thức 2 - Xét tuyển đối với các thí sinh đoạt giải trong các kỳ thi học sinh giỏi các cấp (từ cấp tỉnh/thành phố trực thuộc trung ương trở lên: 9% chỉ tiêu ngành.

Phương thức 3 - xét tuyển đối với các thí sinh tốt nghiệp THPT tại các trường THPT chuyên, năng khiếu trong cả nước: 15% chỉ tiêu ngành.

Phương thức 4 - Xét tuyển dựa vào kết quả kỳ thi đánh giá năng lực năm 2024 tại ĐH Quốc gia TP.HCM: 25% chỉ tiêu ngành.

Phương thức 5 - Xét tuyển theo kết quả kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2024: với 50% chỉ tiêu ngành.

Chỉ tiêu cụ thể của các ngành như sau:

kien-truc-1-1.jpg
kien-truc-2-1.jpg

Nhà trường cũng cho biết học phí năm học 2023-2024 hiện được thu như sau:

hoc-phi.jpg

Thí sinh có thể xem thông tin chi tiết tại đây

Trường y dược đầu tiên xét tuyển ĐH bằng kết quả kỳ thi của trường Sư phạm Hà Nội

Trường y dược đầu tiên xét tuyển ĐH bằng kết quả kỳ thi của trường Sư phạm Hà Nội

Năm 2024, Trường ĐH Y Dược Thái Bình sẽ là 1 trong 9 trường công nhận và sử dụng kết quả kỳ thi đánh giá năng lực của Trường ĐH Sư phạm Hà Nội tổ chức để xét tuyển đại học.">

Poster tuyển sinh của Trường ĐH Kiến trúc TP.HCM gây xôn xao

Nhận định, soi kèo Liverpool Montevideo vs Nacional, 02h30 ngày 27/3: Cửa dưới ‘ghi điểm’

Baifern Pimchanok lên tiếng về tin chia tay bạn trai:

Nữ diễn viên cho biết cặp đôi bàn bạc một thời gian mới quyết định chia tay. Về những thông tin sai sự thật, Baifern Pimchanok không bận tâm. Cô nói: "Chuyện này không liên quan đến người khác, tôi xác nhận đây là vấn đề mà cả hai đã thảo luận và cùng đưa ra quyết định".

Thấy Nine Naphat rơi nước mắt tại họp báo, Baifern Pimchanok lo lắng và đau lòng. Sau chia tay, cặp đôi vẫn làm bạn, thường xuyên hỏi thăm, trò chuyện. Nữ diễn viên hy vọng khán giả cho cô thời gian để cân bằng cuộc sống, công việc sau đổ vỡ tình cảm. Cuối họp báo, mỹ nhân Chiếc lá cuốn bayrun rẩy, nghẹn ngào bật khóc, cảm ơn khán giả và truyền thông đã quan tâm cô trong thời gian qua.

IMG_2180.JPG

Trước đó, ngày 4/7, theo tờ Pptvhd36, diễn viên Nine Naphat tổ chức họp báo xác nhận chia tay mỹ nhân Chiếc lá cuốn bayBaifern Pimchanok. Anh cảm ơn khán giả đã yêu thương ủng hộ cặp đôi suốt thời gian qua. Họ quyết định trở lại làm bạn bè sau 1 năm hẹn hò. 

Nam diễn viên chia sẻ: “Hiện tại, chúng tôi quay lại làm bạn bè. Chúng tôi không tức giận, không ghét bất cứ điều gì, chỉ hy vọng đối phương sẽ luôn nhận được những điều tốt đẹp, sự chân thành". Nine Naphat khẳng định mẹ anh không phải lý do khiến cả hai chấm dứt mối quan hệ yêu đương. 

Nine Naphat bật khóc sau tuyên bố chia tay bạn gái:

Tháng 11/2022, cũng theo tờ Thairath, Nine Naphat lần đầu lên tiếng về tin đồn hẹn hò với Baifern Pimchanok tại một sự kiện. Nam diễn viên thừa nhận cả hai đã vượt qua ranh giới tình bạn để tìm hiểu, yêu đương. Cặp đôi phim Yêu nhầm bạn thâncòn bị khán giả bắt gặp hẹn hò lãng mạn tại Chinatown, Thái Lan khi đang đứng xếp hàng mua bánh mì nướng.

Baifern Pimchanok sinh năm 1992, đã tham gia nhiều bộ phim nổi tiếng như Tình yêu đầu tiên, Chiếc lá cuốn bay, Yêu nhầm bạn thân, Ngọn lửa đam mê, Đấu trường ước mơ...

Nine Naphat sinh năm 1996, cao 1m85, tên thật là Naphat Siangsomboon từng là người mẫu quảng cáo, sau đó theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật và đã ký hợp đồng độc quyền với Đài CH3 (Channel 3). Anh là con của diễn viên nổi tiếng Pimpaka Siangsomboon, người từng đoạt Á hậu 2 cuộc thi Miss World Thailand 1988.

Ảnh, clip: Bangkokbiznews, Tư liệu

Nine Naphat bật khóc sau chia tay mỹ nhân 'Chiếc lá cuốn bay'Sau 1 năm hẹn hò, bạn trai kém 4 tuổi Nine Naphat chính thức xác nhận đã chia tay mỹ nhân 'Chiếc lá cuốn bay' Baifern Pimchanok.">

Mỹ nhân ‘Chiếc lá cuốn bay’ run rẩy, bật khóc sau chia tay bạn trai kém tuổi

model at 88 2.jpeg
Trang phục năng động của Sylvia Ezer khi ở nhà. Ảnh: Andrew Crowley.

White Stuff đăng những ảnh này trên Instagram. Đây là một phần trong chương trình giới thiệu phong cách thời trang đường phố của khách hàng. Vào thời điểm đó, Sylvia không dùng Instagram. Một cháu gái cho bà xem những bức ảnh và bình luận bên dưới. Với những phản hồi tích cực, thương hiệu thời trang White Stuff mời Ezer tham gia chiến dịch quảng cáo chính thức.

Buổi chụp hình diễn ra tại Fulham Palace Meadows Allotments, cách nhà Ezer 1 giờ đi xe. Mọi lo lắng của bà về việc phải đi khắp London tan biến khi “một người lái xe rất thông minh trong bộ vest và cà vạt” đến đón. “Cậu ấy bước ra khỏi xe và mở cửa. Tôi cảm thấy hơi giống một ngôi sao điện ảnh. Tôi ngồi xuống và thư giãn”.

model at 88 1.jpeg
Sylvia Ezer đã trở thành ngôi sao trong chiến dịch quảng bá thời trang thu đông của White Stuff. Ảnh: Telegraph.

Ezer dành cả buổi sáng để thay đổi ngoại hình và tạo dáng cùng các vật dụng. Bà diện 5 bộ trang phục, bao gồm quần yếm jean với áo sơ mi trắng, áo len sọc ôm gọn trong quần jean rộng, áo khoác màu mận và hồng phối váy in hoa. 

Trong những bức ảnh, bà trông rất hoạt bát, vui vẻ và luôn mỉm cười. "Tôi thích mọi thứ. Toàn bộ buổi chụp ảnh là một trải nghiệm tuyệt vời và mới mẻ. Tôi cảm thấy thoải mái như ở nhà", Ezer chia sẻ cảm xúc.

Thành công bất ngờ

sylvia ezer 20231103215546.jpg

Chính Ezer cũng ngạc nhiên trước sức ảnh hưởng của mình khi trở thành người mẫu thời trang ở tuổi 88. Rất nhiều người nhắn tin, gọi điện nói rằng đã thấy bà ở nhiều nơi khác nhau. Những người không quen biết cũng khen ngợi trang phục và phong cách lạc quan, vui vẻ của Ezer.

Julia Monro, Giám đốc thương hiệu của White Stuff cho biết, phản hồi đối với chiến dịch thật “tuyệt vời”. “Sylvia là quảng cáo hoàn hảo cho phong cách trẻ mãi không già và chúng tôi sẽ giới thiệu nhiều khách hàng hơn (ở mọi lứa tuổi) trong các chiến dịch tương lai”, bà cho biết thêm.

Ezer là con út trong gia đình có 4 người con, sống tại một ngôi làng nhỏ ở Western Cape, Nam Phi. Từ khi lên 8 tuổi, bà bắt đầu quan tâm đến thời trang. Tuy nhiên, lớn lên Ezer lại theo học ngành kịch và biểu diễn tại Đại học Cape Town, sau đó kết hôn và chuyển đến London vào năm 1958.

model at 88 3.jpeg
Ảnh Sylvia Ezer năm 23 tuổi. Ảnh: Telegraph.

Trải qua 2 cuộc hôn nhân và nuôi 3 người con, phần lớn thời gian bà làm việc trong lĩnh vực kịch nghệ và giảng dạy. Việc xuất hiện như một gương mặt đại diện cho thương hiệu thời trang nước Anh ở tuổi 88 là một điều ngạc nhiên đối với bà.

“Bạn không thấy nhiều phụ nữ trưởng thành trong lĩnh vực thời trang. Nếu có, họ thường được trang điểm rất nhiều. Tôi nghĩ các thương hiệu nên có một vài người mẫu lớn tuổi với vẻ ngoài phù hợp, thay vì cố gắng khiến họ trông trẻ hơn”, Ezer nói.

Tại White Stuff, bà không phải là người mẫu lớn tuổi duy nhất. “Maggie Smith bằng tuổi tôi”, Ezer nói khi lướt qua hình ảnh của những người mẫu cùng tham gia vào chiến dịch quảng cáo Loewe. 

model at 88 4.jpeg
Maggie Smith cũng là một người mẫu lớn tuổi. Ảnh: Telegraph. 

Ngoài ra, trong câu lạc bộ người mẫu 80+ còn có Dame Mary Berry - gương mặt nổi bật của chương trình truyền hình thực tế Bake Offvừa làm mẫu ảnh cho thương hiệu Burberry, Vanessa Redgrave - khách mời thường xuất hiện ở hàng ghế đầu tại các buổi trình diễn LFW của Roksanda và Sir Ian McKellen, người mẫu trong buổi trình diễn SS Daley diễn ra hồi tháng 2.

model at 88 5.jpeg
Ezer có cuộc sống năng động bên cạnh công việc người mẫu thời trang. Ảnh: Telegraph. 

Cùng với việc sẵn sàng tham gia vào hoạt động thời trang trong tương lai, Ezer có cuộc sống vui vẻ với nhiều hoạt động mỗi ngày. Bà tham gia lớp học Pilates, hát trong dàn hợp xướng giáo đường Do Thái và đi xem các buổi biểu diễn ở West End. Thỉnh thoảng người mẫu 88 tuổi dành thời gian đi dạo ở các cửa hàng và mua sắm những gì mình thích.

Người mẫu Winnie Harlow khỏa thân khoe làn da bạch biếnNgười mẫu Winnie Harlow là một gương mặt nổi tiếng trong làng mẫu thế giới. Cô mắc bệnh bạch biến. Winnie Harlow đã vượt qua rất nhiều khó khăn để trở thành nhân vật truyền cảm hứng như hiện tại.">

Giáo viên về hưu bất ngờ trở thành người mẫu thời trang ở tuổi 88

Cuộc sống gia đình tôi về cơ bản là ổn. Chỉ có điều chúng tôi sinh hai cô con gái và vợ tôi không hề có ý định sinh thêm, dù rằng tôi là con trai một và là cháu đích tôn trong nhà.

Tôi đã nhiều lần tỉ tê bàn với vợ cố gắng sinh thêm một thằng cu, trước hết là "có nếp có tẻ", sau nữa là đông con cho vui cửa vui nhà. Nhưng lần nào bàn tới chuyện này, vợ tôi cũng gạt đi, nói rằng "dù gái hay trai, chỉ hai là đủ".

Vợ tôi hai lần sinh con đều bị tiểu đường thai kỳ, lần sau nặng hơn lần trước. Trong suốt quá trình mang thai, có những thời điểm phải nằm viện hàng tháng liền để kiểm soát tình trạng bệnh.

Cô ấy phải ăn uống theo chỉ định của bác sĩ với thực đơn rất khắt khe. Vì không thể ăn uống và bổ sung dinh dưỡng thoải mái, đầy đủ như những thai phụ bình thường nên cô ấy hầu như không tăng cân và con rất nhẹ cân. Song cả hai lần sinh nở đều an toàn, thuận lợi.

Không muốn sinh thêm con, vợ còn đòi ly hôn sau câu nói của chồng - 1
Vợ tôi không muốn sinh thêm con, còn đòi ly hôn nếu tôi cố ép (Ảnh minh họa: KBS).

Sau khi sinh con gái thứ hai, vợ tôi nói rằng sẽ không sinh thêm nữa. Nhưng vợ tôi nói là một chuyện, có cần sinh thêm hay không lại là chuyện khác.

Bố tôi là con cả trong nhà nên tôi là cháu đích tôn. Bố mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi là con trai, sau khi đã sinh ba cô con gái.

Dù thời đại có tiến bộ, chuyện trai gái không còn quá quan trọng như xưa. Nhưng ấy là người ta cứ nói thế thôi, thâm tâm ai chẳng muốn nhà "có nếp có tẻ".

Huống hồ ở quê tôi, chuyện phải có "thằng chống gậy" còn khá nặng nề, nhất là tư tưởng của các bậc ông bà, cha mẹ lớn tuổi.

Lần nào về quê, bố mẹ tôi cũng hỏi định lúc nào thì sinh nữa? Mẹ tôi nói, vợ tôi nhiều tuổi rồi, càng để muộn càng khó khăn.

Mà thời đại bây giờ muốn sinh con trai đâu khó khăn như xưa, nếu cần hỗ trợ từ những phương pháp tiến bộ của y học, bố mẹ sẵn sàng bán đất để cho vợ chồng tôi tiền kiếm người nối dõi.

Thấy bố mẹ tôi già rồi, lại còn mong mỏi cháu trai như vậy, phận làm con, tôi thật sự day dứt khi chưa làm cho các cụ yên lòng khi tuổi đã xế chiều.

Vài hôm trước, sau khi đi ăn đầy tháng con của một người bạn thân về, tôi nói với vợ rằng, chúng tôi nên có kế hoạch sinh con. Nếu cần, có thể tìm bác sĩ giỏi, theo bác sĩ để sinh con như ý muốn.

Nhưng vợ tôi vừa nghe đến chuyện này liền như "đỉa phải vôi". Cô ấy nói, nhà có hai đứa con gái thông minh, ngoan ngoãn thế kia là được rồi.

Với lại, mỗi lần mang thai, cô ấy đều bị tiểu đường thai kỳ, có thể nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Cô ấy không muốn mạo hiểm tính mạng mình chỉ để khiến người khác vui lòng.

Vợ tôi càng nói càng gay gắt, khó nghe khiến tôi nổi cáu:

- Em chỉ nghĩ đến mình, không nghĩ gì cho anh, cho bố mẹ, cho gia đình dòng họ anh à?

- Hai lần em sinh nở, hai lần em đều phải nhập viện, vất vả, khổ sở và lo sợ thế nào anh cũng thấy rồi. Tiểu đường thai kỳ có nhiều biến chứng nguy hiểm.

Anh xem, nếu em mang thai rồi chẳng may có mệnh hệ gì thì anh một mình nuôi con được không hay lại lấy vợ khác? Rồi cuối cùng ai là người khổ?

- Nếu sinh, em có mệnh hệ gì hay không thì chưa chắc. Nhưng nếu em không sinh thì nhà anh chắc chắn "tuyệt tông tuyệt tự". Hơn nữa sống chết có số cả rồi, không phải cứ sợ chết là sẽ chết đâu.

Tôi vừa dứt lời, vợ tôi liền đỏ mặt rồi òa lên khóc. Cô ấy nói, tôi vô tâm vô tình, coi nhẹ sức khỏe và tính mạng của vợ.

Cô ấy cho rằng, tôi chỉ nghĩ đến việc phải có một đứa con trai chứ không hề lo lắng vợ mình có thể sẽ nguy hiểm, con mình có thể sẽ mồ côi.

Cuối cùng, cô ấy vừa khóc vừa hét lên: "Em đã bảo không đẻ là không đẻ nữa. Em cũng biết em quan trọng như thế nào với anh rồi.

Chúng ta ly hôn đi. Ly hôn rồi anh có thể tìm một người đẻ con theo ý muốn của anh. Em sẽ nuôi hai đứa con gái của em thành người".

Những lời nói của vợ khiến tôi giận càng thêm giận. Tại sao cô ấy cứ làm quá mọi chuyện lên rồi sau đó lại cho rằng tôi độc ác, nhẫn tâm?

Tôi không phải không lo lắng, không quan tâm. Tôi đã tìm hiểu rồi, người ta thống kê ở Việt Nam cứ trung bình 7 phụ nữ mang thai thì có một người mắc tiểu đường thai kỳ.

Các bà mẹ mang thai hoàn toàn có thể kiểm soát được tình trạng này bằng cách quản lý thai kỳ chặt chẽ, khám thai định kỳ, sàng lọc trước sinh đầy đủ.

Còn những tai biến gặp khi sinh nở là rủi ro, ai cũng có thể gặp, đâu riêng gì tiểu đường thai kỳ. Vậy mà vợ tôi cứ làm như thể tôi xui cô ấy đi vào cửa tử không chút xót thương.

Mấy hôm nay, vợ tôi không nói chuyện với tôi, chỉ trả lời khi tôi hỏi, ngoài ra không có ý muốn tương tác với chồng. Thậm chí, cô ấy còn nhắc đi nhắc lại việc tôi viết đơn ly hôn để cô ấy ký, hay là để cô ấy chủ động viết đơn.

Vợ chồng chúng tôi bên nhau đã 8 năm, cùng nhau vượt qua bao vất vả, đồng sức đồng lòng để vun vén, xây dựng gia đình như ngày hôm nay.

Bây giờ, tôi đang mắc kẹt ở giữa, một bên là bố mẹ, một bên là vợ. Ở vai trò là con hay là chồng, tôi đều rất khổ tâm.

Làm thế nào để có thể vừa là người con có hiếu, vừa là người chồng, người cha tốt?

Theo Dân trí

Mất điện, hàng nghìn người ở Hà Nội 'chui' vào trung tâm thương mại trốn nóng

Mất điện, hàng nghìn người ở Hà Nội 'chui' vào trung tâm thương mại trốn nóng

Chung cư gia đình chị Thanh Tâm ở phường Vĩnh Hưng (quận Hoàng Mai) bị cắt điện từ 11h ngày 3/6. Hai vợ chồng phải đưa con vào ăn trưa và tránh nóng ở một TTTM quận Long Biên, đợi đến khi có điện mới về.">

Không muốn sinh thêm con, vợ còn đòi ly hôn sau câu nói của chồng

友情链接