Câu chuyện xoay quanh hành trình tìm người bố không xác định danh tính của Kanon,Điểmquanhữngchuyệntìnhloạnluângâysốctrongthếgiớitruyệlịch thi dau ngoại hạng anh một cô gái chơi vĩ cầm thiên tài. Trước khi qua đời, mẹ Kanon để lại lời trăn trối rằng bố cô là một nghệ sĩ chơi đàn nổi tiếng, xuất thân trong gia đình danh giá.
Vợ chồng bà Nguyễn Thị Thành là chủ của Khu lưu trú văn hóa số 1 với tổng số phòng là 110, khoảng 250 khách đang thuê trọ.
Vợ chồng bà có 6 người con, 5 trai, 1 gái. Cả 6 người đều hiền lành, thật thà, học hành đầy đủ. Hiện tại, họ đều là công chức nhà nước, có người làm ở xã, có người làm ở huyện, quận. Từ nhỏ đến lớn, 6 người con luôn là niềm tự hào của bà. Để có được thành tựu vững vàng của các con là sự góp sức không nhỏ của vợ chồng bà.
Bà Thành cho biết, bà học hỏi phương châm dạy con từ người xưa: 'Học trường là một, học đời là hai. Cha mẹ dạy một, ra đời học hai'.
Bà thường nói, các con, anh chị em trong gia đình phải luôn nhường nhịn, yêu thương nhau.
Từ nhỏ tới lớn, 6 người con của bà chưa bao giờ lớn tiếng. Chỉ cần có một trong 6 người không đồng lòng, bà sẽ răn dạy: 'Tất cả đều là anh em trong nhà chứ không phải người ngoài'. Vì vậy, có thời điểm 3 người con trai của bà có gia đình riêng, vẫn ở chung nhà với cha mẹ. Đông người nhiều ý, nhưng chưa bao giờ trong nhà có điều tiếng xấu.
Căn nhà đang xây dở là của con trai bà. Sau khi căn nhà hoàn thành, bãi đất trống này sẽ được bà dùng để làm sân chơi cho trẻ em trong khu.
'Bản thân tôi không được đi học, tôi phải học từ trường đời. Học được gì tốt đẹp, tôi sẽ dùng để giáo dục con của mình. Ví như, tôi thường nói với các con: Cha mẹ không có học, chỉ biết cực khổ làm ăn mong nuôi nấng các con, cho các con được học hành tử tế. Vì vậy, các con sống phải có đạo đức. Chỉ khi sống có đạo đức mới có thể tồn tại. Tuyệt đối không được lừa gạt, khinh rẻ ai', bà Thành chia sẻ.
Không chỉ là những lời nói suông, bà nhận định, suốt gần một đời của bà, để con cái 'nên người', bản thân bà phải làm một tấm gương tốt. 'Nếu cha mẹ không chịu khó làm lụng, chỉ biết ăn chơi đua đòi thì con cái sẽ dễ sa ngã, mà một khi đã lầm đường thì khó quay lại lắm'. Vì vậy, từ ngày xây nhà trọ, bà luôn cố gắng hết mình để giúp đỡ về vật chất lẫn tinh thần cho khách mướn phòng. Việc làm đó, vừa là xuất phát từ lòng từ bi của mình, vừa muốn con cái học được tinh thần cảm thông và giúp đỡ mọi người.
Bà Nguyễn Thị Thành luôn ấp ủ nhiều dự định để giúp đời sống của những người đang ở trọ được nâng cao hơn.
Người mẹ 6 con luôn cố gắng để gia đình trở thành cái nôi tốt cho con cái lớn lên.
Hồi còn buôn bán, công việc bận rộn, vất vả cả ngày đêm, nhưng bà vẫn gắng theo sát bước chân trưởng thành của các con.
Có thời điểm, bà thấy người con trai thứ 3 thường xuyên đi ra ngoài. Lo lắng con theo bạn xấu chơi bời, bà phải ngưng bán hàng để đi tìm con. Chỉ khi biết con trai đang tích cực tham gia các hoạt động của Đoàn Thanh niên, bà mới bớt bận lòng. Về sau, con trai bà phụ trách Bí thư Đoàn của ấp, của xã rồi lên Quận 12. 5 người con khác của bà cũng học được sự nhiệt tình, tích cực từ cha mẹ, tự giác phấn đấu, gây dựng sự nghiệp.
Bà còn tiết lộ, 20 năm trước, vợ chồng bà bán đất được một số tiền lớn. Nhưng cả 6 người con không ai nảy sinh lòng tham, đòi hỏi một đồng. Năm 2002, bà xây nhà trọ cho thuê.
Đến nay, bao nhiêu vốn liếng, gia đình bà đều đưa vào việc mở rộng phòng trọ để giúp đỡ hàng trăm công nhân xa quê. Sự trưởng thành, tự lập của 6 người con, bà Thành đều đã mãn nguyện. Hiện tại, bà chỉ mong còn sức khỏe, để giúp đỡ cho những phận đời tha phương.
'Người ta có nhiều con thường lo lắng con sẽ hư hỏng, nhưng tôi có may mắn là cả 6 con đều ngoan hiền. Tôi cũng luôn răn dạy các con, phải giữ vững được lòng thanh bạch của mình', bà Thành chia sẻ.
Kỳ 1: Bà chủ 110 phòng trọ ở Sài Gòn được nhiều khách thuê quý, coi như ân nhân
Vừa chỉ dạy những điều hay lẽ phải, vừa giúp đỡ về vật chất tinh thần, bà Nguyễn Thị Thành, chủ của 110 phòng trọ tại TP.HCM được nhiều khách trọ quý mến.
Mọi người chắc hẳn nghĩ tôi ngoại tình hay có lý do gì to tát nhưng nguyên nhân khiến tôi muốn chia tay lại là do chồng mắc bệnh lười và ở bẩn.
Tôi là người cầu toàn, thích mọi thứ phải ngăn nắp, sạch sẽ. Tâm hồn có phần lãng mạn, ưa sự tinh tế.
Ngày xưa, khi nhận lời lấy anh, bạn bè ai cũng can ngăn vì tính cách 2 người quá khác biệt. Tuy nhiên, lúc đó tôi đang chới với vì chia tay mối tình 4 năm, gia đình lại giục cưới nên gật đầu đồng ý. Về cơ bản, anh hiền lành, tử tế. Tôi hi vọng, khi sống chung, sẽ thay đổi anh dần dần.
Bản thân anh cũng hứa hẹn, sửa đổi tính tùy tiện, bừa bãi của mình. Anh nói, do còn độc thân nên sinh bệnh lười, sau này có vợ con, sẽ khác. Ai ngờ, 5 năm hôn nhân là thời gian tôi khủng hoảng, ngột ngạt.
Trong nhà tôi, tất cả đồ đạc đều được cất gọn trong các ngăn tủ. Giường chiếu ngủ dậy phải gấp vuông vức.
Vậy mà chồng luộm thuộm, chìa khóa xe, tài liệu quăng khắp nơi. Tàn thuốc lá bay đầy đệm ghế. Tất đi 5 ngày, anh không thay. Càng ngày, bệnh lười biếng của anh càng tồi tệ.
Việc nhà cửa, chúng tôi phân chia rõ ràng, anh dọn khu nhà vệ sinh và bếp, tôi dọn phòng khách, phòng ngủ. Lịch dọn là hàng ngày.
Vậy mà, nhà vệ sinh anh luôn để bốc mùi, ố vàng. Vợ nhắc nhở, anh bảo: “Tí anh dọn” rồi cắm cúi vào trận game trên điện thoại. Tôi sợ ảnh hưởng đến sức khỏe các con, đêm khuya lụi cụi cọ rửa.
Hôm nào tôi bận, nhờ anh nấu cơm, chắc chắn mâm cơm sẽ có thịt luộc, dưa chuột chẻ cho nhanh gọn. Quần áo tắm xong, anh vứt chỏng chơ dưới nền nhà tắm, bát đĩa để qua đêm không rửa. Nước chè uống còn thừa, anh hất thẳng ra sàn bếp.
Sàn nhà có rác, anh nhìn thấy cũng không thèm dọn. Nhiều lần, tôi cố tình vứt 1 tờ giấy ngay cửa ra vào, xem anh có nhặt bỏ vào thùng rác hay không? Cuối cùng 10 ngày trôi qua, tờ giấy vẫn yên vị dưới đất.
Lâu dần, ức chế trong lòng không được giải tỏa, tôi cảm thấy bí bách, sinh ra cáu kỉnh, hay quát tháo các con. Gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm.
Những lúc ốm đau, mệt mỏi, tôi vẫn phải cố dậy nấu cơm cho cả nhà. Tôi chỉ mong nhận được lời hỏi han, động viên của chồng: “Em có mệt không?" nhưng cũng khó. Chồng tôi vô tâm, vùi đầu vào ăn, ăn xong ra xem thời sự rồi đi ngủ. Con cái học hành, làm bài tập anh cũng mặc kệ.
Tôi trao đổi với chồng, phân công anh kèm con học nhưng anh dạy được 1 ngày, bố con đánh vật với nhau, gào thét ầm nhà.
Tôi góp ý từ nhẹ nhàng đến nặng lời nhưng chồng càng ì ra. Cả đời phải sống với người chồng như vậy, tôi không thể chịu được, rất căng thẳng.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Ngoại tình 5 năm, chồng đòi đền bù tuổi xuân trước khi ly hôn
Mặc dù hai vợ chồng ly thân vì chồng ngoại tình nhưng khi tôi đơn phương ly hôn, anh một mực đòi vợ phải "đền bù tuổi xuân" cho mình.
" alt="Tâm sự của người vợ muốn ly hôn vì chồng mắc bệnh lười và bẩn"/>
Ni sư Thích Diệu Nhân tâm sự, để nuôi dạy những đứa trẻ có quá khứ đặc biệt thành người, bà phải dùng nhiều biện pháp cảm hóa chúng. Bà còn giả điên, tìm cách đưa trẻ bụi đời dưới gầm cầu về chùa cưu mang, dạy dỗ.
Theo dòng ký ức, năm 1995 ni sư Diệu Nhân được bổ nhiệm về chùa Yên Ninh. Trước đó, ngôi chùa không có sư trụ trì, đang xuống cấp, hỏng hóc nghiêm trọng.
Ni sư Diệu Nhân kể, thập niên 90, Ninh Bình còn nghèo, cuộc sống người dân quanh chùa cũng chẳng khấm khá. Hàng ngày, bà phải đi khất thực khắp nơi, vừa xin ăn, vừa tìm hiểu cuộc sống bên ngoài.
Đến khu vực gầm cầu, nơi trẻ bụi đời hay tụ tập, bà chứng kiến nhiều đứa trẻ đói rách, tranh nhau từng mẩu bánh mì.
Những đứa trẻ mới 7 tuổi còn ngô nghê cũng bị quăng vào đời một cách tàn nhẫn. Ở tuổi đó, lẽ ra chúng được chăm sóc, yêu thương nhưng lại trở thành những kẻ hiếu chiến, giẫm đạp lên nhau để tồn tại.
Lòng trắc ẩn khiến ni sư ứa nước mắt. Ni sư nung nấu ý định, đưa các em về nuôi. Bà bàn bạc với một số Phật tử tâm nguyện của mình và được mọi người ủng hộ.
Khoảnh khắc bình yên của vị trụ trì bên những đứa trẻ ở chùa.
Thế nhưng, tiếp cận các em bằng cách nào? Vì các em thấy người lạ đến gần sẽ lảng tránh. Cuối cùng, ni sư lấy nhọ nồi quệt lên mặt, đội tóc giả, mặc bộ quần áo rách rưới, giả làm ăn mày ra gầm cầu ngồi.
Ni sư quan sát, nghe ngóng tình hình 2 ngày. Ngày thứ 3, bà cầm chiếc bánh mì nóng hổi, bẻ 1 miếng nhai, còn đâu đưa các em. Dần dần, chúng quen thân với người phụ nữ nửa khôn, nửa dại, sẵn sàng chia thức ăn kiếm được cho mình.
Khi tạo được lòng tin với lũ trẻ bụi đời, ni sư nói, sẽ có cách xin ăn ở chùa. Điều kiện bà đưa ra là, chúng không được móc túi, ăn trộm nữa. Bà quyết định rủ chúng về chùa Yên Ninh với lời khẳng định: “Trụ trì đã đồng ý cho mọi người có nơi ở, có cơm ăn”.
3 năm đầu, ni sư sống cảnh “một cuộc đời, 2 số phận”. Ban ngày, bà trong vai người phụ nữ khùng, lang thang khắp nơi, thực chất đi xin ăn, nuôi lũ trẻ. Đêm đến, bà đợi các em nhỏ ngủ say, mới về chùa.
“Tôi vào các nhà hàng, xin họ thức ăn thừa. Ban đầu họ từ chối, còn đuổi đánh nhưng sau thấy mình đến nhiều, không phá phách nên tự động gói đồ cho”, ni sư 60 tuổi nhớ lại.
Thức ăn mang về, không có tủ lạnh, bà phân loại, gói vào trong các túi nilon, buộc dây thả xuống giếng chùa. Cách bảo quản này giữ cho thực phẩm khỏi bị ôi thiu, dùng được cả tuần.
Ni sư cho biết thêm, mỗi lần cải trang, bà đều bôi bẩn mặt mũi để không ai nhận ra. Khi cần giải quyết công việc ở chùa, ni sư cởi bỏ lớp hóa trang, xuất hiện trước mặt các em nhỏ trong bộ quần áo tu hành.
Thế rồi, một ngày, người phụ nữ điên bất ngờ rời đi, không quay trở lại. Lũ trẻ buồn bã mãi cũng nguôi ngoai.
"Lúc này, vai trò của người phụ nữ điên đã hoàn thành, tôi cần quay trở lại là mình để giải quyết các công việc chung", ni sư giải thích.
Giếng chùa - nơi ni sư Diệu Nhân bảo quản đồ ăn những ngày còn đi khất thực.
Các em không hề phát hiện được ni sư chính là chị "điên" dẫn dắt chúng về chùa. Ni sư Diệu Nhân chia sẻ, lý do khiến bà che giấu thân phận vì những đứa trẻ vốn có hoàn cảnh riêng.
Các em va vấp với đời từ sớm, đến đâu cũng bị xua đuổi nên lòng mang nhiều mặc cảm. Ai tỏ ý thương hại, muốn giúp đỡ, chúng càng phản ứng dữ dội. Bà không muốn các em cảm thấy bị tổn thương lòng tự tôn nên buộc phải làm như vậy.
Mười lăm năm sau, khi những đứa trẻ đó trưởng thành, ni sư mới tiết lộ sự thật. Chúng đón nhận trong sự ngỡ ngàng. Nước mắt tuôn rơi…
Tăng gia sản xuất
Sau thời gian khất thực, bà và phật tử cùng các nhà hảo tâm thành lập Hội tương thân, tương ái, kêu gọi mọi người giúp đỡ. Ai có điều kiện thì góp 1.000 đồng, ai không có thì góp 1 nắm gạo.
Số tiền ủng hộ, ni sư mua 20 cặp lợn giống, phát cho gia đình hội viên chăn nuôi. Các cặp lợn nuôi sinh sản, nhân giống rồi bán, dùng tiền tu bổ, xây chùa. Sau này, ni sư mua thêm 4 con bò cái nhân giống.
Ni sư dành cho những đứa trẻ tình yêu bao la.
Ngoài nuôi dưỡng trẻ, trụ trì chùa Yên Ninh còn dang tay đón nhận những trường hợp người khuyết tật, người cao tuổi, bệnh tật không nơi nương tựa. Khi số người được cưu mang ngày một đông, ni sư Thích Diệu Nhân xin chính quyền được thuê và khai khẩn ruộng bỏ hoang trước cửa chùa trồng lúa, cuốc đất trồng hoa màu. Lương thực mùa nào thức nấy, ngô, khoai, sắn đầy bồ, phục vụ bữa ăn.
Mỗi bữa cơm, sau tiếng kẻng, mọi người tập trung lại khu nhà ăn, chuẩn bị mâm bát. Bữa cơm là những sản vật nhà chùa trồng cấy được.
Mâm cơm chay là những sản vật nhà chùa trồng cấy.
Ông Thân - phật tử chia sẻ: "Tôi quê Thái Bình nhưng lên đây làm công quả từ năm 1996, chứng kiến ni sư Thích Diệu Nhân chịu khổ cực, nuôi trẻ từ những ngày đầu. Vất vả, gian nan nhưng lúc nào ni sư cũng lạc quan vui vẻ".
Ông Thân gõ kẻng, báo hiệu giờ ăn.
Ông Nguyễn Mạnh Hùng - CT UBND xã Ninh An thông tin: "Việc nuôi dạy trẻ mồ côi, không nơi nương tựa của ni sư Thích Diệu Nhân được địa phương rất ghi nhận. Đây là hành động thiện nguyện, chúng tôi luôn ủng hộ. Từ trước đến nay, phía nhà chùa không xảy ra tình trạng bất ổn, gây mất trật tự an ninh tại địa phương. Nhiều trẻ lớn lên ở chùa đã thành đạt.
Các trường hợp được tiếp nhận vào nuôi dưỡng đều được nhà chùa báo cáo lên chính quyền, đăng ký tạm vắng, tạm trú theo quy định pháp luật".
Chuyện về 'bà nội' của 26 đứa trẻ mồ côi ở miền Tây
Ở miền Tây, câu chuyện người bà cưu mang, nuôi nấng 26 đứa trẻ mồ côi, xem các em như cháu nội ruột của mình làm nhiều người xúc động, kính phục.
" alt="Ni sư giả điên, tìm cách đưa trẻ bụi đời về chùa cưu mang"/>
Gia đình gốc Á tổ chức sinh nhật ở nhà hàng Lucia.
Được biết, gia đình người gốc Á này đang tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà hàng vào buổi tối hôm đó.
Không rõ vì lý do gì mà Michael - CEO một công ty công nghệ có quy mô nhỏ - đã buông lời lẽ xúc phạm họ bằng những câu chửi bới. Anh ta nói rằng “Tổng thống Trump sẽ tống cổ các người”, “Hãy quay về quê hương chết tiệt của các người. Các người không thuộc về nơi này”…
Sau khi bị vị khách xúc phạm, một thành viên trong gia đình đã bật camera để ghi lại những diễn biến tiếp theo. Trong video, Gennica đã hét lên với vị khách bất nhã rằng: “Anh không được nói chuyện với khách của chúng tôi như thế. Tôi muốn anh đi ngay bây giờ”.
CEO công ty công nghệ - người đã có những lời lẽ phân biệt chủng tộc với gia đình gốc Á.
Gia đình này cũng cho biết, những gì mà video ghi lại chưa phải là toàn bộ những câu nói điên loạn mà Michael đã nói ra hôm đó.
Không lâu sau đó, Michael đã lên tiếng xin lỗi vì hành động đáng xấu hổ của mình. “Đây rõ ràng là một khoảnh khắc mà tôi đã mất kiểm soát và nói năng gây tổn thương”.
“Tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành tới gia đình các bạn. Tôi có thể tưởng tượng được những tổn thương mà các bạn đã phải chịu đựng”.
“Tôi đã được dạy cần phải tôn trọng mọi chủng tộc và tôi sẽ dành thời gian để suy ngẫm về hành động của mình, cũng như tìm hiểu kỹ hơn về sự bất công mà rất nhiều người xung quanh tôi đang phải đối mặt hằng ngày”.
Bồi bàn ‘choáng váng’ vì được tỷ phú boa 5.000 USD
Một nhân viên phục vụ bàn ở Salisbury, Massachusetts, Mỹ đã vô cùng ‘choáng váng’ khi nhận ra vị khách mình vừa phục vụ để lại tới 5.000 USD tiền boa sau khi rời đi.
" alt="Bồi bàn được tặng gần 2 tỷ đồng vì dám đuổi CEO công nghệ ra khỏi nhà hàng"/>
Anh về, tôi làm mâm cơm thịnh soạn, thêm cút rượu, chăm sóc, nâng giấc chu đáo. Tôi thương anh vất vả, lăn lội một thân, một mình nơi đất khách quê người, kiếm đồng tiền.
Bởi thế, mỗi tháng anh gửi về 2 triệu, tôi cũng không kêu ca. Tôi bươn chải, chạy chợ sáng nên mấy mẹ con vẫn đủ chi tiêu. Quần áo đứa lớn mặc chật, nhường lại đứa bé. Tiền học cho con lớn, tôi vay tiền quỹ phụ nữ, con nói, sau này ra trường, sẽ hỗ trợ mẹ trả nợ.
Một lần, lúc dọn nhà, tôi thấy rơi ra quyển sổ tiết kiệm 200 triệu đứng tên chồng. Tôi cất quyển sổ vào chỗ cũ. Nhân lúc chồng về làm giấy tờ nâng bằng lái xe, tôi hỏi, anh bảo đó là tiền dành dụm được sau mấy năm chạy xe, để sau này xây nhà.
Năm nay con gái lớn tôi chuẩn bị làm đề án tốt nghiệp đại học, phải đi thực tập và chạy nhiều nơi. Tôi thương con vất vả, hàng ngày phải đạp xe đến trường, liền gọi cho chồng, giục anh đi rút sổ, lấy 30 triệu đồng, mua cho con chiếc xe máy.
Anh không đồng ý, bảo tiền anh vất vả mãi mới tiết kiệm được, chi cho việc trọng đại, tôi thích mua xe thì đi vay tạm. Mỗi tháng anh gửi thêm 500 nghìn đồng, hỗ trợ trả nợ. Cuối cùng, tôi đành sang nhà ngoại, vay em trai 15 triệu đồng, mua trả góp.
Cho đến gần đây, căn nhà đang ở quá xuống cấp, tôi gom tiền bán lứa vịt, 4 con lợn, định bụng gọi chồng về, bảo anh đi rút sổ, xây sửa lại nhà. Bao năm nay, nhà tôi vốn tiếng nghèo nhất làng. Giờ các con dần trưởng thành, cũng cần cho chúng không gian sống thoải mái hơn. Thế nhưng, khi vào hòm lấy, quyển sổ không cánh mà bay.
Tôi hốt hoảng gọi cho anh, chồng chẳng ngạc nhiên, chỉ trả lời cụt lủn: ‘Anh rút, có việc cần giải quyết lâu rồi. Sau đó anh tắt máy. Kế hoạch xây nhà đổ bể, tôi chưng hửng, tâm trạng có chút buồn bực.
Cuối tuần, con gái tôi về, mặt mày ủ rũ, đêm bỏ ra ngoài sân ngồi khóc. Tôi gặng hỏi, con nức nở, nói trong nước mắt: ‘Bố có dì hai mẹ ạ. Con chứng kiến bố đưa bà ta đi mua sắm rồi vào nhà nghỉ. Bà ta phải già hơn mẹ nhiều tuổi’.
Thông tin con tiết lộ, khiến tôi bàng hoàng. Đầu óc rối bời, tôi vẫn phải gắng gượng động viên con. Hôm sau, con gái lên trường, tôi nhắn chồng về nói chuyện.
Anh vừa về đến nhà, có chuông điện thoại reo, anh chạy ra sau bếp nói chuyện.
Tôi đứng ở bờ tường, nghe rõ anh nói với người đàn bà nào đó: ‘Chiếc túi anh mua cho em tháng trước, phải rút sổ tiết kiệm mới đủ. Giờ anh chưa có tiền, đợi mấy hôm nữa anh về nhà lấy tiền, anh mua cho’.
Cuộc điện thoại của chồng thực sự làm tim tôi nhói đau. Tôi ở nông thôn, cả đời chưa đụng đến một chiếc túi xách thời trang, nói gì đến hàng hiệu nhưng tôi biết, món đồ chồng tôi mua cho người tình phải thuộc loại xa xỉ lắm. Vì nó mua bằng khoản tiền 200 triệu của chồng tôi.
Mặc dù biết chồng có người khác, tôi vẫn không có ý định ly hôn mà muốn níu kéo anh quay về với gia đình. Tôi hi vọng, mối tình đó chỉ là phút giây ngang qua đời anh.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Ám ảnh của nữ bác sĩ sau mỗi lần chồng đi công tác
Cuộc hôn nhân những tưởng hạnh phúc của tôi, hóa ra là địa ngục khi chồng mắc chứng ghen tuông thái quá.