当前位置:首页 > Kinh doanh > Soi kèo góc Chelsea vs Leicester City, 21h00 ngày 9/3 正文
标签:
责任编辑:Thế giới
Nhận định, soi kèo Terengganu vs Sabah, 21h00 ngày 7/3: Khó cho cửa trên
TSMC đang sản xuất chip cho các đối thủ của Intel, trong đó có Nvidia.
CEO Pat Gelsinger bất ngờ từ chức trong bối cảnh Intel đang gặp nhiều khó khăn trên thị trường chip (Ảnh: Getty).
Mặc dù Gelsinger đã liên tục cam đoan với các nhà đầu tư về việc kế hoạch phục hồi Intel đang đi đúng hướng, nhưng việc ông từ chức cũng sẽ phần nào làm ảnh hưởng đến niềm tin của các nhà đầu tư của Intel.
"Mặc dù chúng tôi đã đạt được những tiến bộ đáng kể trong việc lấy lại năng lực cạnh tranh về sản xuất và xây dựng năng lực để trở thành một hãng đúc chip đẳng cấp thế giới, chúng tôi biết rằng Intel vẫn còn nhiều việc phải làm và cam kết khôi phục niềm tin từ các nhà đầu tư", Frank Yeary, Chủ tịch độc lập của hội đồng quản trị Intel, cho biết trong một thông cáo đưa ra sau khi Pat Gelsinger từ chức.
Giá trị cổ phiếu của Intel đã tăng thêm 5% sau khi thông tin Pat Gelsinger từ chức được đưa ra. Cổ phiếu của công ty này đã mất hơn một nửa giá trị trong năm 2024 và vào tháng trước, Intel đã bị đưa ra khỏi danh sách 30 công ty lớn và ổn định nhất trên thị trường chứng khoán Mỹ.
Pat Gelsinger sinh năm 1961 tại bang Pennsylvania, Mỹ. Ông có bằng cử nhân Kỹ thuật điện tại Đại học Santa Clara, trước khi nhận bằng thạc sĩ Kỹ thuật điện tại Đại học Stanford và sau đó là bằng thạc sĩ Quản trị Kinh doanh cũng tại trường này.
Pat Gelsinger bắt đầu sự nghiệp tại Intel khi gia nhập công ty vào năm 1979. Ông từng đảm nhiệm chức Giám đốc công nghệ tại Intel từ năm 2000 đến 2005, trước khi được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch Cao cấp.
Tuy nhiên, Pat Gelsinger sau đó rời khỏi Intel vào năm 2009, chuyển sang giữ chức Chủ tịch tập đoàn máy tính EMC, sau đó chuyển sang làm CEO tại hãng phần mềm VMware từ năm 2012 đến 2021.
Pat Gelsinger quay trở lại làm CEO của hãng chip Intel từ tháng 2/2021 cho đến khi từ chức.
Sau khi Pat Gelsinger từ chức, quyền điều hành Intel sẽ tạm trao lại cho Giám đốc tài chính (CFO) David Zinsner và Giám đốc điều hành (COO) Michelle Johnston Holthaus. Intel đang tích cực tìm kiếm một người có thể gắn bó lâu dài để nắm quyền điều hành và vượt qua các khó khăn hiện tại của công ty.
" alt="CEO hãng chip Intel bất ngờ từ chức"/>Chỉ còn một tuần nữa là năm học mới bắt đầu, mà tôi nhận ra là một số cơ quan chính quyền, nhà trường, các thầy cô và các cha mẹ học sinh hầu hết đều chưa thực sự sẵn sàng tâm thế để học sinh học trực tuyến như là một hình thức học nghiêm túc và dài hạn.
Trong lúc này, học online gần như là lựa chọn duy nhất với nhiều tỉnh, thành phố. Các thầy cô giáo than phiền rằng dạy online vất vả. Còn phụ huynh thì lo con mình học trực tuyến không hiệu quả và sẽ bị cận thị. Một số người còn sợ rằng, các học sinh nghèo sẽ không có thiết bị công nghệ để có thể tiếp cận các lớp học trực tuyến. Phần lớn đều không tha thiết với việc học online và mong rằng, học online chỉ là giải pháp tạm thời trước khi dịch bệnh qua đi.
Nhưng có ai có thể trả lời tôi, bao giờ thì dịch Covid-19 sẽ hết?
Tháng 2 năm ngoái, khi Covid-19 bắt đầu bùng lên ở Vũ Hán (Trung Quốc) và lan ra các quốc gia khác, có những ý kiến chuyên gia cho rằng dịch sẽ kết thúc vào mùa hè, khi nhiệt độ ấm lên, hoặc khi các nhà khoa học tìm ra vắc xin ngừa Covid-19. Chúng ta đã chờ đến mùa hè, qua mùa đông, rồi mùa xuân đến và một mùa hè nữa chuẩn bị qua đi, vắc xin cũng đã có, nhiều nước đã phủ vắc xin đến 80% dân số, nhưng Covid-19 vẫn còn đây, không ngừng thách thức nhân loại bằng những biến chủng mới, khiến cả những quốc gia có độ phủ vắc xin cao nhất thế giới như Israel cũng không tự tin nói rằng họ đã đạt được miễn dịch cộng đồng.
Vậy thì bao giờ Covid-19 sẽ biến mất?
Câu trả lời có thể là rất lâu nữa, hoặc không bao giờ. Khi lãnh đạo của các quốc gia đang dẫn đầu về tiêm chủng cũng đã bắt đầu nói về một tương lai mà loài người sẽ phải sống chung với Covid-19 nhiều tháng qua, thì ở Việt Nam, câu cửa miệng mà tôi thấy nhiều người nói nhất là "chờ hết năm Covid-19" đã nhé. Chúng ta có thể chờ hết Covid-19 để cùng ăn một bữa cơm với bạn bè, nhưng bệnh nhân không thể chờ nó biến mất mới đi khám bệnh, người nông dân không thể chờ hết Covid-19 mới trồng lúa, học sinh không thể chờ hết Covid-19 mới trở lại với việc học, nhân viên nhà nước không thể chờ hết Covid-19 mới phục vụ dân. Chúng ta phải học cách để thích nghi, để sinh tồn, kể cả trong một hiện thực rằng Covid-19 vẫn còn ở nguyên đây, trên đất nước chúng ta, hiện diện xung quanh cuộc sống chúng ta...
Những ngày này, mỗi khi báo chí, bạn bè hay đồng nghiệp trao đổi về hy vọng tháng 10 hay tháng 11 năm tới thì Việt Nam sẽ chấm dứt tình trạng phong tỏa, tôi thường chia sẻ với họ về nghịch lý Stockdale. Tướng James Stockdale, nguyên đô đốc của hải quân Mỹ, từng bị cầm tù suốt 8 năm ròng. Sau khi tự do, đô đốc Stockdale đã chia sẻ với Jim Collins (tác giả cuốn sách nổi tiếng "Từ tốt đến vĩ đại -From Good to Great") rằng, ở trong tù, những người chết trước là những người lạc quan nhất, vì họ luôn tin rằng họ sẽ rất nhanh được tự do.
Cuối cùng, những người đó đã chết trong đau khổ với trái tim tan nát vì tuyệt vọng khi sự thật không như những gì họ hình dung. Nghịch lý Stockdale nhắc nhở bạn rằng, bạn không bao giờ được lẫn lộn giữa niềm tin rằng mình sẽ chiến thắng, cái mà anh không bao giờ được để mất, với việc bạn phải có bản lĩnh đối diện với sự thật bất kể nó phũ phàng đến thế nào đi nữa. Đó là sự cân bằng để có thể tồn tại trong khủng hoảng.
Trong cuộc khủng hoảng này, tôi không ngừng nhắc nhở mình về bài học từ câu chuyện của đô đốc Stockdale và nghịch lý mang tên ông. Tôi hoàn toàn tin rằng một ngày nào đó Covid-19 sẽ biến mất và chúng ta sẽ sống sót qua thảm họa này, nhưng tôi cũng chấp nhận thực tế rằng nhân loại sẽ phải sống chung rất lâu với nó. Và để sống sót, tổ chức chúng tôi và cá nhân tôi chuẩn bị tất cả về tinh thần lẫn các kỹ năng và tìm kiếm các giải pháp để tiếp tục sống bình thường.
Từ một năm trước, Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc khi đó giữ cương vị Thủ tướng Chính phủ đã kêu gọi, nhắc nhở người dân phải học cách sống với "bình thường mới". Nhưng sự thực là đã một năm qua đi, không ít người chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu thế nào là sống "bình thường mới" và chưa sẵn sàng cho một cuộc sống "bình thường mới" với đúng nghĩa của từ này. Nhiều người chúng ta vẫn sống theo kiểu "ăn đong" và ngồi đếm từng ngày chờ Covid-19 qua đi rồi mới bắt đầu "sống" thực sự. Mà giáo dục chính là một điển hình của tâm lý ấy.
Nếu dịch Covid-19 sẽ kết thúc vào tháng 10 thì thật tốt, việc trẻ nhỏ không đến trường cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, các trường chỉ cần dạy bù là xong. Nhưng chúng ta sẽ làm gì, nếu dịch Covid-19 phải 2-3 năm nữa mới kết thúc? Hoặc nếu các biến chủng không ngừng xuất hiện và vắc xin không thể được nghiên cứu kịp để giúp nhân loại miễn dịch cộng đồng trong 10-20 năm tới, thì chả lẽ chúng ta cũng để con em mình học "đại khái" suốt thời gian đó? Hãy chấp nhận Covid-19 như chấp nhận những thảm họa thiên nhiên vẫn đến với con người hàng năm. Thi thoảng chúng ta sẽ phải lockdown, rồi lại mở cửa, rồi lại lockdown. Nhưng chúng ta phải xoay sở được cách sống "bình thường mới" kể cả khi ấy.
Không như một số bố mẹ hay chuyên gia lo lắng về khả năng học online của trẻ, tôi hoàn toàn tin vào khả năng tiếp nhận cái mới và khả năng thích nghi của các bạn nhỏ. Đứa trẻ ngày đầu đến trường sẽ luôn khóc rồi mới học được cách quen với bạn bè, trường lớp, thầy cô. Một học sinh học trực tuyến một hai tuần đầu có thể sẽ bỡ ngỡ nhưng rồi sẽ sớm quen với phương pháp dạy mới. Não bộ của trẻ con luôn có khả năng tiếp thu cái mới và thích nghi với cái mới nhanh gấp nhiều lần người lớn. Bởi vì các bạn nhỏ ấy không có thiên kiến như người lớn là học qua máy tính sẽ mất thời gian hoặc không hiệu quả. Nên thay vì ngồi lo con cái mình sẽ không tập trung khi học trực tuyến, tôi lại nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để rèn cho con cái chúng ta làm quen với công nghệ, hình thành kỹ năng tự học.
Alvin Toffler từng nói: "Những người mù chữ trong thế kỷ 21 sẽ không phải là những người không biết đọc, biết viết, mà là những người không có khả năng học, rồi quên đi chính những thứ mình đã học và tiếp tục học cái mới".
Hiện giờ chúng ta hoàn toàn có thể ngồi nhà và tự khám phá cả kho tàng kiến thức của nhân loại. Rèn luyện thói quen học trực tuyến, tra cứu tài liệu trên internet, học nhóm chính là một trong những kỹ năng quan trọng để có thể luôn sẵn sàng học những cái mới. Covid-19 có thể đem đến cho chúng ta nhiều thách thức, nhưng một người làm giáo dục như tôi nhìn ra một cơ hội vô cùng lớn - cơ hội để Việt Nam nói chung và nền giáo dục Việt Nam nói riêng, đứng trước một cuộc đại nhảy vọt trong việc học bằng cách ứng dụng công nghệ và tự học.
Vài năm trở lại đây, chi phí để mua một cái điện thoại thông minh hoặc một cái máy tính cũ sẽ chỉ dao động từ 1,5 - 2 triệu đồng - mức tiền mà có lẽ hơn 70% các hộ gia đình ở Việt Nam hiện giờ có thể lo được để cho con cái mình tham gia học trực tuyến. Chúng ta sẽ vẫn phải chấp nhận thực tế là có thể có những gia đình không đủ điều kiện để mua sắm thiết bị để cho con cái học trực tuyến. Nhưng không thể lấy đó làm lý do tước đi cơ hội học tập của những đứa trẻ khác. Giống như chúng ta chưa có đủ vắc xin tiêm cho tất mọi người nhưng không thể vì thế mà nhân danh bình đẳng chúng tước đi quyền tiêm chủng của hàng triệu người khác.
Với nhóm học sinh không có điều kiện học trực tuyến hay với nhóm người chưa thể tiêm chủng, chúng ta sẽ có nhiệm vụ tìm kiếm giải pháp từng bước một. Ví dụ như ở hệ thống trường học của tập đoàn chúng tôi, chúng tôi đã xây dựng phương án dạy trực tuyến lâu dài từ một năm trước và sẵn sàng với việc đó. Với những học sinh mà vì lý do bố mẹ có hoàn cảnh khó khăn không đóng được học phí, chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ học phí. Chúng tôi cũng triển khai triệt để các nền tảng học trực tuyến với sự tiện dụng tốt nhất có thể cho học sinh học tại nhà. Có ý kiến cho rằng để trẻ tiếp cận với máy tính hay điện thoại quá nhiều sẽ làm các bạn trẻ bị cận thị. Thực tế là hiện giờ trẻ đã tiếp cận với máy tính, điện thoại không qua cách này thì cách khác rồi. Có gì bảo đảm rằng con bạn sẽ không dùng điện thoại hay máy tính, nếu chúng không học online?
Các giống loài trên trái đất và con người đã trải qua rất nhiều thảm họa trong lịch sử, và những sinh vật sống sót luôn là những sinh vật biết thích nghi tốt nhất, luôn tìm kiếm được con đường mới để sinh tồn. Tôi nhìn thấy có những người đã học cách để thích nghi. Ví dụ như những doanh nghiệp kinh doanh F&B vì không có tiền thuê mặt bằng với chi phí quá cao trong lúc dịch bệnh khó khăn đã nghĩ ra ý tưởng về những cloud kitchen (bếp trên mây) - chỉ phục vụ những ai mua mang đi. Ngày xưa, để gặp đối tác, tôi sẽ phải bay ra Hà Nội, bay đi nước ngoài cả tuần. Nhưng Covid-19 đã giúp tôi nhận ra những buổi họp meeting online cũng hiệu quả không kém. Tôi có thể tiết kiệm chi phí đi lại, tiết kiệm thời gian và kết nối với nhiều người cùng một lúc. Nếu ngày xưa muốn tổ chức một buổi nói chuyện với toàn tập đoàn hơn 2.000 nhân viên, chúng tôi phải tìm một hội trường lớn. Bây giờ, chỉ cần một cái máy tính hoặc điện thoại có kết nối wifi, hàng nghìn nhân viên của chúng tôi có thể "gặp nhau", nói chuyện với nhau ngay tại chính ngôi nhà của họ.
Có thể không phải ai, không phải lĩnh vực gì cũng có thể có giải pháp để duy trì hoạt động trong đại dịch, nhưng bất cứ ai, bất cứ ngành nghề nào, nếu còn cách nào để xoay sở, nếu còn cách nào để tiếp tục duy trì cuộc sống, duy trì hoạt động kinh doanh, thì chúng ta không thể chấp nhận làm gấu "ngủ đông", ăn đến số thức ăn dự trữ cuối cùng và dùng phép thắng lợi tinh thần để hy vọng Covid-19 sẽ hết trong vài tuần nữa.
Trong ca khúc "Nhớ về Hà Nội", nhạc sĩ Hoàng Hiệp viết
"Nhớ lúc bom rơi thời chiến tranh
Đất rung ngói tan gạch nát
Em vẫn đạp xe trên phố
Anh vẫn tìm âm thanh mới…".
Thế hệ cha mẹ chúng ta đã sống với tinh thần như thế, vì nếu như họ không tiếp tục sống, không vừa đánh giặc, vừa lao động, sáng tác nghệ thuật thì làm sao cả đất nước có thể đi qua mấy chục năm chiến tranh dài đằng đẵng? Họ chắc chắn hiểu hơn ai hết về khái niệm "bình thường mới" kiểu thời chiến. Vậy hãy nghĩ là chúng ta vẫn đang thời chiến (với Covid-19 đi) và chúng ta nhất định phải sống cho ra sống, như cha mẹ chúng ta đã từng!
TS Nguyễn Quốc Toàn - Chủ tịch EQuest Group
Theo Dân Trí
Kỳ thực, vấn đề không nằm ở cuộc sống mà là thái độ chấp nhận hoặc không chấp nhận của chúng ta với mọi hoàn cảnh, dù là tồi tệ nhất trong cuộc đời.
" alt="'Đừng chờ hết 'năm Covid"/>![]() |
"Nhiều năm trước vì không ai còn muốn dùng băng cát sét nên nhà máy bị bỏ hoang. Chúng tôi đa có ý tưởng biến nó thành 1 khu vực nghệ thuật, 1 bảo tàng, nơi tổ chức các triển lãm cũng như các lớp học nghệ thuật cho trẻ em", Giám đốc nghệ thuật bảo tàng chia sẻ. |
![]() |
"Chúng tôi muốn biến nó thành một công viên công cộng và bắt đầu trồng cây, còn tòa nhà thì vốn có". |
![]() |
Tầng trệt của nhà máy trước đây được biến thành quán cafe. Nhiều tấm bảng còn hoen gỉ cũ kỹ được giữ lại. |
![]() |
Những chiếc ghế ngồi của các công nhân nữ từng làm việc trong nhà máy được tận dụng làm lồng đèn cực kỳ sáng tạo. |
![]() |
Nơi đây từng có 400 công nhân nữ làm việc và 1 trong số đó hiện vẫn đang làm việc tại đây. |
![]() |
Một góc quán cafe được dùng để trưng bày sách. |
![]() |
Tầng trên được dùng làm nơi tổ chức các triển lãm nghệ thuật. |
![]() |
Bên cạnh các triển lãm nghệ thuật diễn ra thường xuyên, trung bình mỗi năm có 6000 sinh viên, học sinh tới học và thăm quan. |
![]() |
Một góc của triển lãm là nơi để các em nhỏ tự thực hiện các bức vẽ đơn giản. |
![]() |
Tầng 3 của bảo tàng là khu vực trưng bày ngoài trời. Những gì còn sót lại của nhà máy trước đây được chuyển đổi thành những tác phẩm nghệ thuật sắp đặt hài hòa với thiên nhiên. |
![]() |
Một chiếc container biến thành nơi trưng bày sách các tác phẩm sắp đặt. |
![]() |
Người ta đã phải mất 5 năm để biến một nhà máy cũ kỹ thành một điểm đến nghệ thuật đương đại thế này. |
![]() |
Số tiền để biến ước mơ này thành sự thật là 3,6 triệu USD (tương đương hơn 80 tỷ đồng), một nửa trong số đó đó đến từ chính quyền thành phố Jeonju, còn lại do các tổ chức tại Anh, Úc và các công ty ở lân cận tài trợ. |
![]() |
Tổng diện tích của trung tâm này là 30.000m2 với những không gian nghệ thuật đặc sắc. |
Bích Hạnh
Cùng lúc câu chuyện xây dựng khách sạn 7 tầng ở Mã Pì Lèng gây chú ý thì các chuyên gia về bảo tồn di sản thế giới nhóm họp ở Hàn Quốc với bài phát biểu của nguyên Tổng thư ký Liên hợp quốc Ban Ki-moon.
" alt="Từ nhà máy băng cát sét bỏ hoang thành bảo tàng đương đại đắt khách"/>Từ nhà máy băng cát sét bỏ hoang thành bảo tàng đương đại đắt khách
Chia sẻ của anh Tùng.
Em biết đấy, giờ đây chuyện tình cảm của anh và em đã đi quá xa rồi. Mình đã không thể sống được với nhau nữa thì đường ai nấy đi, hạnh phúc của ai thì người đó giữ. Nhưng có lẽ tương lai và hạnh phúc của anh hay em cũng chưa bao giờ quan trọng bằng tương lai và hạnh phúc của Suri phải không em. Vì anh và em đều đã trưởng thành, đều là phận làm cha làm mẹ dù có như thế nào mình cũng không bao giờ là người thiệt thòi mà người thiệt nhất có lẽ là con gái bé bỏng của chúng ta.
Lúc gia đình mình tan vỡ con mới có được 6 tháng thôi em à! Con chưa cảm nhận được, chưa biết được thế nào là tình yêu thương của ba mẹ, thế nào là hạnh phúc gia đình đã phải chịu cảnh tan vỡ. Đó là điều thiệt thòi là nỗi buồn lớn nhất đối với 1 con người mà không có vật chất nào có thể bù đắp được. Có lẽ bây giờ con còn quá nhỏ để có thể cảm nhận được sự mất mát và nỗi đau nhưng sau này khi trưởng thành sẽ nhận thức được mất mát. Anh sợ nhất cái cảnh sau này con lớn lên đi học rồi nhìn thấy bạn bè có cả ba mẹ và về hỏi ba đâu mẹ, mẹ đâu ba.
![]() |
Anh Tùng và con gái Suri. |
Chính anh và em đã đánh mất đi hạnh phúc lớn lao nhất, tình thương yêu vĩ đại nhất của con gái mình nhưng anh nghĩ tất cả chưa bao giờ là muộn. Mình không sống chung được với nhau ở 1 mái nhà nữa thì mình vẫn có thể đem đến cho con, bù đắp cho con cái cảm giác vẫn còn cả ba mẹ đúng không em.
Mọi việc dù có như thế nào, dù đúng dù sai thì cũng đã qua rồi. Giờ đây anh chỉ cầu mong em, xin em hãy vì con mà bình thường hoá quan hệ với anh, mình hãy sống với nhau như những người bạn. Để cuối tuần hay những ngày lễ tết 2 chúng ta có thể đưa con đi chơi để bù đắp cho phần nào những thiệt thòi mà mình đã gây ra có được không em. Anh nghĩ việc này quá nhỏ với bậc làm cha làm mẹ nhưng lại vô cùng ý nghĩa với Suri khi mà con còn quá nhỏ em à.
Anh xin em hãy suy nghĩ những lời anh nói vì con em nhé. Còn 10 ngày nữa thôi là sinh nhật con gái mình rồi, đừng để con phải tủi hờn thiệt thòi thêm nữa em nhé. Chỉ cần em đồng ý với những mong muốn của anh nói ở trên thì dù em muốn anh làm bất cứ điều gì hay như thế nào anh cũng chấp nhận, chỉ cần điều đó trong khả năng của anh.
Anh nhắn tin cho em không được nên anh viết lên đây hy vọng em sẽ đọc và suy nghĩ những gì anh nói”.
Từng bị tố đòi lại quà tặng nhà vợ sau khi chia tay, đánh đập vợ và tung lên Facebook nên tâm thư của Bùi Tùng khiến cư dân mạng hồ nghi và gây ra khá nhiều tranh cãi. Dưới đây là những chia sẻ của ông bố trẻ về tâm vấn đề này. - Lý do gì khiến anh bỏ qua sĩ diện của một người đàn ông để viết nên bức tâm thư gửi vợ cũ? - Thật sự thì mình rất buồn khi viết những dòng này, cũng không vui vẻ gì, đau lòng lắm. Mình viết với tâm trạng thương con thôi, chứ mình không nghĩ status đó lại ầm ĩ. Có lẽ, tâm trạng này không chỉ của riêng mình, mà còn của nhiều người, nhiều cặp vợ chồng trẻ bây giờ. Trước khi viết, mình đã suy nghĩ nhiều, đắn đo lắm, nhưng mình gọi cho vợ mãi không được, nhắn tin vợ không trả lời, mà lại sắp đến ngày sinh nhật của con rồi. Mình không biết nên làm thế nào nên viết lên đây mong cô ấy đọc và hiểu được tâm tư của mình. Con gái mình dù tuổi còn nhỏ, nhưng mình cảm nhận hình như bé hiểu được sự thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm cha mẹ. Có lẽ vì thế mà bé ít cười lắm. - Nhiều người lại nói rằng, anh viết nên như vậy, thì chứng tỏ anh cũng... không tốt đẹp gì nên vợ anh mới ra đi và không trả lời anh như vậy? - Mình sống như thế nào thì tâm mình hiểu, mọi người thân hiểu, thế là đủ rồi. Mình làm sao đi giải thích với tất cả được, vậy nên mình không để ý. - “Gà trống nuôi con” anh có vất vả lắm khi chăm con mình không? - Hiện tại con gái mình chưa cai sữa nên 1 tuần 2 vợ chồng đều thay nhau chăm. Mình thấy vui khi được chăm con gái, chứ không thấy vất vả, chắc phải khi nào bé lớn hơn, biết bướng thì lúc ấy vất vả hơn nhiều. - Tức là anh chị vẫn thường chăm sóc con gái. Nhưng anh muốn viết nhưng dòng này để mong gia đình có một ngày đoàn tụ thật sự trong sinh nhật con gái mình? - Vợ chồng mình vẫn chia sẻ công việc chăm con với nhau, vì con nhỏ. Nhưng vợ không bình thường hóa quan hệ được với mình, dù thế nào thì 2 vợ chồng cũng không ở với nhau nữa rồi, mình chỉ mong những ngày lễ tết, hai vợ chồng cùng cố gắng một chút để con được hạnh phúc trọn vẹn, con đỡ tủi thân với bạn bè. Nhiều gia đình mình chứng kiến cảnh cha mẹ bỏ nhau, con cái nay chỗ mẹ, nay chỗ cha, buồn lắm! - Anh có nghĩ việc này sẽ làm khó cho người vợ của mình, hay thậm chí là không giữ thể diện cho vợ mình hay không? - Sao lại như thế được? Mình đâu có nói cô ấy không tốt đâu, chỉ là vì một lý do nào đó khiến cô ấy chưa chấp nhận đề nghị của mình mà thôi. Mình nghĩ mọi người nếu có đọc được cũng đừng suy diễn quá nhiều. - Anh có dự định gì trong sinh nhật của cô con gái nhỏ? - Mình có nhiều dự định, chỉ muốn dành tất cả mọi thứ tốt nhất cho con gái. Hôm đầy tháng con, mình cũng tự lên chương trình và tổ chức, mong con luôn khỏe mạnh, và cười thật nhiều hơn. |
Khi phát hiện chuyện này, tôi cứ nghĩ mình nhầm, cho đến khi anh thú nhận lỡ phải lòng cô gái ấy. Anh nói vẫn thương tôi, nhưng không hiểu sao khi gặp cô ta lại thấy rung động. Anh hứa sẽ kết thúc với cô ta.
Sau những ngày vật vã, khổ đau, tôi quyết định cho chồng một cơ hội. Nhưng bằng linh cảm của người vợ, tôi nhận ra anh vẫn qua lại với cô ấy, chỉ là kín đáo hơn. Chúng tôi thậm chí không thể ngủ chung với nhau nữa. Vì tôi bị ám ảnh việc anh đã làm thế với người phụ nữ khác.
Nhiều lần, tôi nung nấu ý định ly hôn. Tôi không muốn sống cuộc sống mà mỗi ngày đi qua đều nặng nề, đau khổ. Một lần, cô gái kia trơ trẽn gọi điện cho tôi, bảo tôi buông tha cho chồng để anh được đến với tình yêu đích thực.
Cuộc điện thoại đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Người ta tìm mọi cách giành lấy chồng tôi, cớ sao tôi lại bỏ anh ấy. Dẫu cho tôi không cần anh ấy nữa, con tôi vẫn rất cần có bố.
Nếu họ yêu nhau, cứ việc lén lút trong bóng tối. Không đời nào tôi để cô gái kia toại nguyện được nắm tay chồng tôi, bước hiên ngang dưới ánh mặt trời.
Tôi bắt đầu từ bỏ những hy vọng, mong chờ, cảm xúc yêu thương. Tôi học cách bình thản với chồng, xem anh như đối tác cùng nuôi con. Anh nhận ra sự thay đổi này và biết rằng như vậy là tốt nhất.
Đó chỉ là bề ngoài tôi cố thể hiện, bên trong vẫn là biển đau thương cuộn trào. Nhất là những đêm mưa nằm co ro một mình trên giường, đối diện là tấm ảnh cưới treo trên tường.
10 năm đã biến cô gái đầy hạnh phúc về tình yêu trở thành người đàn bà trầm lặng. Càng nhớ về những tháng ngày hạnh phúc, tôi càng cảm thấy đau lòng.
Mẹ chồng tới chơi, nói sẽ ở lại ít ngày. Những ngày đó, tôi và chồng đều cố tỏ ra vui vẻ. Tôi chưa từng kể với ai việc chồng tôi ngoại tình. Đó là việc riêng của hai vợ chồng, là nỗi đau tôi không muốn ai chạm tới.
Bằng cách nào đó, mẹ chồng đã biết từ lâu. Bà ngồi đối diện tôi, bảo tôi gầy đi nhiều. Bà hỏi tôi khổ sở lắm phải không?
Mẹ chồng nói với tôi rất nhiều, nhưng đại ý thế này: "Ước mong duy nhất của mẹ là thấy con mình hạnh phúc. Mẹ không dám nói coi con như con đẻ, nhưng mẹ thương con thật lòng. Con không chỉ là vợ của con trai mẹ, còn là mẹ 2 đứa cháu nội của mẹ. 10 năm làm dâu, mẹ chưa từng phiền lòng vì con".
Mẹ bảo, mẹ đã dạy con trai nhiều thứ, nhưng không thể dạy làm người chồng chung thủy. Đặc biệt, nhiều năm trước, mẹ cũng phát hiện chồng ngoại tình. Mẹ rất đau đớn, muốn ly hôn nhưng không dám.
Mẹ không có công việc ổn định, kinh tế chủ yếu bố lo. Bố sau đó có xin lỗi, nhưng tình yêu của mẹ đã kết thúc.
Gia đình nhà chồng nhìn bề ngoài yên ổn, chỉ có bố mẹ biết những vết nứt chưa bao giờ lành. Bố mẹ không ly hôn, không ly thân. Tuy nhiên nhiều năm qua, bố mẹ không giống như những cặp vợ chồng khác.
Khi biết chuyện của vợ chồng tôi, mẹ đau lòng, trách mắng con trai rất nhiều. Mẹ muốn giúp chúng tôi vun vén lại tổ ấm. Tuy nhiên mấy ngày ở đây, nhìn tôi, mẹ đoán chắc tình yêu trong lòng tôi đã hết.
Đối với đàn bà, tình yêu rất quan trọng. Dù vậy, không có tình yêu, họ vẫn có thể sống vì những đứa con. Chỉ có điều tôi còn trẻ, lại tự lập về kinh tế, không nên giam mình trong cuộc hôn nhân vỡ nát.
Mẹ chồng bảo, nếu ngày xưa mẹ như tôi, mẹ không bao giờ để cuộc đời mình trôi qua buồn thảm như thế.
2 mẹ con ôm nhau khóc. Tôi suy nghĩ thêm vài ngày, thấy mẹ chồng nói đúng, liền ngồi viết đơn ly hôn.
Tôi không biết mẹ thực sự đã nghĩ những gì. Nhưng tôi thấy những điều mẹ nói không sai. Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu, sao không chọn cho mình cách sống vui vẻ.
Theo Dân Trí
Chồng ngoại tình, mẹ anh nói lời này khiến tôi viết đơn ly hôn