当前位置:首页 > Bóng đá > Kèo vàng bóng đá Tottenham vs Bournemouth, 21h00 ngày 9/3: Khó tin Spurs 正文
标签:
责任编辑:Nhận định
Nhận định, soi kèo Hải Phòng vs SHB Đà Nẵng, 19h15 ngày 9/3: Tin vào chủ nhà
Tôi và chồng yêu nhau từ thời còn học chung đại học. Ra trường công việc ổn định, định tiến tới hôn nhân thì vấp phải sự phản đối kịch liệt từ phía nhà chồng. Cụ thể là mẹ chồng. Bởi lí do quê tôi ở xa, lại là một tỉnh miền núi. Còn chồng tôi là trai Hà Nội chính gốc. Vậy nên mẹ chồng tôi nghĩ tôi lấy anh là để bám trụ lại cái thành phố này. Bà nhục mạ tôi không tiếc lời, tôi nhớ như in câu nói của bà khi ấy: “Cô không còn cách nào để bám trụ chốn phồn hoa này thì ra đứng đường mà làm gái chứ đừng bám víu vào con trai tôi”.
Cảm thấy bị xúc phạm đến tột cùng, ấy thế mà tôi vẫn bám víu vào con trai bà. Bởi đúng lúc định bỏ tất cả để về quê thì tôi phát hiện mình có thai. Với tôi lúc ấy thì tất cả mọi thứ đều có thể bỏ, trừ giọt máu mà tôi đang mang. Thế nên tôi đã phải muối mặt tới nhà bà để xin cho con tôi có một người bố. Kết quả tôi lại vuốt mặt không kịp bởi những lời xỉ vả như tát nước vào mặt. Cuối cùng bà cũng đồng ý.
![]() |
Ảnh minh họa |
Đám cưới diễn ra, tôi vẫn nhớ như in cái vẻ mặt của bà lúc lên nhà tôi rước dâu. Cái mặt của bà lúc nào cũng vác ngược lên, rồi lấy cái quạt diêm dúa phe phẩy. Anh em họ hàng nhà tôi hỏi han bà cũng không thèm để ý hoặc có thì cũng nói giọng chỏng lỏn.
Quá nhiều chuyện xảy ra đủ để tôi căm hận bà nhưng tôi nghĩ dù sao mọi chuyện cũng đã rồi. Về làm dâu nhà bà tôi sẽ cố gắng để tình cảm hai mẹ con được tốt hơn vì chồng và vì con tôi. Ấy thế nhưng cái thành ý ấy vừa được định hình thì đã bị bà phũ phàng dập tan không thương tiếc.
Vừa cưới xong chưa kịp thay áo váy bà đã bà gọi tôi vào phòng riêng để rao giảng rằng “Mẹ đã vớt con lên từ đống bùn nhơ nên suốt đời này con phải nhớ để mà trả ơn mẹ”. Tôi ngây người ra vì bất ngờ choáng váng thì bà lại nghĩ tôi không hiểu nên giải thích: “Mày coi lại đi, mấy đứa gái quê đã được cái phúc lớn như mày, được làm dâu thủ đô. Hơn nữa không có mẹ chồng mày đây thì có khi mày đã bị cạo đầu bôi vôi chết sông chết chợ vì cái tội chửa hoang rồi con ạ”.
Quãng thời gian sau đó, ngoài thời gian đi làm bà bắt tôi phục dịch cả nhà bà như một con ở. Từ nấu nướng giặt giũ, cơm bưng nước rót đến đấm bóp mỗi khi ông bà có nhu cầu. Đi đâu một bước phải có sự đồng ý của bà mới được đi. Ăn mặc thế nào phải vừa mắt bà chứ đừng “gái quê mà học đòi kiểu thành phố, muốn làm đĩ ra đường mà đứng” như lời bà nói. Tôi động thai phải nằm viện bà không một lời hỏi han, về nhà cũng không cần biết cháu mình còn sống hay chết. Tôi làm nô dịch cho nhà bà không một lời kêu than oán thán vậy mà suốt ngày bà đi kêu ca với hàng xóm là tôi mang ơn không biết trả.
Tôi nói với chồng thì anh lại hỏi thẳng bà, vậy là bà lại đổ cho tôi cái tội “ngậm máu phun người” với mẹ chồng, định ly gián tình cảm hai mẹ con họ. Rồi bà lại ôm chặt con trai mà khóc lóc, và khi ấy chồng tôi lại ném ánh mắt trách móc cùng tiếng thở dài về phía tôi ý là “mẹ già rồi sao em lại làm thế?”. Còn biết bao chuyện tương tự, dù tôi đã cố gắng.
Bà nói thẳng tôi rằng: “Đã là phận làm dâu thì phải dốc sức vì nhà chồng. Mày không mang ơn mẹ thì mày vẫn phải trả ơn tao sinh ra bố của con mày. Thế nên mày phải cố gấp năm gấp mười lần nữa mới đủ”. Nào tôi có lười nhác, thực lòng tôi không muốn hai mẹ con bất hòa nên bao năm trời tôi đã cố gắng hết sức, nhẫn nhịn trước những lời chửi rủa của bà. Còn tự an ủi mình rằng sẽ có một ngày bà hiểu cho tôi. Nhưng mọi việc tôi làm đều là vô ích.
Thấm thoắt mười năm, sự chịu đựng tưởng như đã thành thói quen thì hôm qua đây. Đúng lúc đi chợ về tôi nghe thấy bà lại oang oang với hàng xóm cái bài ca cũ rích là tôi mang ơn không biết trả rồi mất dạy nọ kia. Tôi chẳng thèm chấp bởi chuyện cũng chẳng có gì to tát, bà kêu tôi đưa tiền con gái bà đi du học tôi đã đưa. Xong lại đòi tôi tiền cho nó sang đó du lịch, tôi đâu phải cái mỏ vàng để mẹ con nhà bà đào trong khi tôi còn phải nuôi hai đứa con nhỏ. Định bỏ ngoài tai như mọi khi thì câu nói tiếp theo của bà khiến tôi tức đến sôi máu: “Thật đúng là đồ nhà quê bố mẹ dốt nát không biết dạy con”.
Nếu vẫn như mọi khi bà chê tôi bạc ơn thì tôi đã cho qua đằng này bà lại xúc phạm đến cả bố cả mẹ tôi. Máu dồn lên não cộng với ức chế đã lâu, tôi xổ đến tung hê vào mặt bà tất cả những gì được gọi là lí lẽ, là uất ức suốt mười năm tôi chịu đựng. Và “cứ cho là con có làm gì sai mẹ cũng không được động tới bố mẹ con”. Ngay tức khắc bà cho tôi cái tát nổ đom đóm mắt: “Bố mẹ mày ngu mới đẻ ra mày ngu, có được ngày hôm nay là nhờ có tao vậy mà mày ăn cháo đá bát. Mày kể công kể nợ gì, ơn tao mày trả cả đời không hết”. Chồng tôi chắc nghe hàng xóm gọi về, thấy vậy anh không cần biết lí do đã xông vào đẩy tôi ngã dúi dụi rồi chỉ tay vào mặt đuổi tôi cút.
Vậy là hết. Mười năm cam chịu tủi nhục, cung cúc phục dịch cả nhà chồng vì một lí do rất ư cao cả đó là vì yêu chồng nay chính thức chấm hết. Nhưng trước khi xách vali cùng các con ra khỏi nơi địa ngục này, tôi phải viết ra đây, viết để cho những người cùng chung kiếp nạn nhà chồng với tôi hiểu một điều rằng: đã là phận con dâu thì cũng chỉ là kẻ hầu người hạ, là người dưng nước lã.
Dù có đối tốt với nhà chồng đến mấy thì họ cũng chẳng bao giờ ghi nhận và coi chúng ta như người một nhà cả. Và nên nhớ một điều, người mà chúng ta yêu thương gọi là chồng cũng là kẻ có cùng dòng máu với bọn họ. Đừng mơ anh ta sẽ đứng về phía người ngoài như bạn khi có xích mích xảy ra. Vậy nên hãy biết ngừng hi sinh đúng lúc mà sống cho bản thân mình. Đừng vì cố giữ một tấm chồng, cố lấy một tiếng dâu thơm dâu thảo mà phải bán cuộc đời mình phục dịch không công cho “bè lũ” không biết điều ấy.
Bạn đọcXuân Thanh(Hà Nội)
" alt="Được gì sau mười năm làm 'con ở' cho nhà chồng?"/>Khi Song Jiaqian vượt qua kỳ thi chứng chỉ giáo viên vào năm ngoái, cô đã tự thưởng cho mình một phần thưởng độc đáo nhưng táo bạo: cắt tóc ngắn như đàn ông.
Sự lựa chọn của cô gái 23 tuổi liều lĩnh đến nỗi cô phải trì hoãn nó cho đến khi chắc chắn về công việc biên chế của mình ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc - nơi nổi tiếng với các giá trị Nho giáo và lối sống truyền thống.
Song thậm chí còn hỏi các đồng nghiệp xem có ai từng bị sa thải vì thay đổi kiểu tóc quá khác biệt không. May mắn là chưa có tiền lệ nào.
“Mọi người luôn nói rằng bạn nên trông giống phụ nữ, nhưng điều đó có nghĩa là gì?” - Song nói với tờ Sixth Tone. "Tôi là một phụ nữ. Và tôi trông giống như một người phụ nữ”.
Song là một trong số nhiều phụ nữ trẻ ở Trung Quốc đang thể hiện cá tính và quan điểm nữ quyền của mình bằng việc cắt đi mái tóc dài, đặc điểm thường bị gắn với sự xinh đẹp và nữ tính của người phụ nữ. Tất nhiên, cũng có một bộ phận cắt tóc ngắn chỉ đơn giản là vì nó thiết thực và dễ chăm sóc.
Bất chấp lý do là gì, phong cách này đang nhanh chóng được ưa chuộng, trong đó ngày càng nhiều phụ nữ từ bỏ những mái tóc dài để chuyển sang phong cách cắt ngắn. “Tại sao các cô gái phải vâng lời người khác, phải dịu dàng, trầm tĩnh, đặc biệt là ngoan ngoãn? Tôi không muốn tuân theo các quy tắc đó”.
Trong suốt 3 năm qua, trên nền tảng mạng xã hội Douban của Trung Quốc có một nhóm tên là “Phụ nữ tóc ngắn siêu ngầu” đã thu hút một lượng người theo dõi đáng kể.
Được thành lập vào tháng 3/2021, nhóm hiện có hơn 4.500 thành viên.
Song cũng là thành viên của nhóm này. Cô vẫn hoạt động tích cực trên nhóm và đang chia sẻ kinh nghiệm của mình để khuyến khích những người khác.
Vào tháng 3/2022, một thẻ tag có tên “đẹp mà không cần trang điểm” đã lan truyền trên các nền tảng mạng xã hội nước này, trong đó khuyến khích phụ nữ đăng ảnh mặt mộc.
Trước đó, những trò thử thách liên quan đến tiêu chuẩn sắc đẹp khắt khe dành cho phụ nữ đã gây ra những cuộc tranh luận gay gắt, rộng rãi trên mạng xã hội, đặc biệt là trong giới phụ nữ trẻ. Kể từ đó, nhiều người đã có ý thức không dùng son môi và giày cao gót để thể hiện cá tính.
Nhưng phong trào cắt tóc ngắn như đàn ông thì khác biệt hơn bởi vì nó kéo theo những rắc rối sau đó. Một số người phải mất nhiều năm để lấy lại tinh thần, đặc biệt là những phụ nữ phải đối đầu với sự phản đối của cha mẹ.
Sau khi được đảm bảo rằng cô sẽ không bị đuổi việc khi cắt tóc, Song chuyển sang thuyết phục mẹ.
Lúc đó là tháng 7, viện cớ thời tiết nóng nực ở Sơn Đông, cô đã thuyết phục mẹ cho phép cô cạo phần gáy. “Tôi đã đi được nửa đường” - cô nói.
Một tuần sau, cô có mặt ở tiệm cắt tóc để hoàn thành nốt nửa đường còn lại.
Thợ cắt tóc của cô đã rất ngạc nhiên. Anh ấy hỏi tôi: “Bạn có nghiêm túc không? Có chuyện gì xảy ra với bạn à?” - Song nhớ lại. Cuối cùng, anh ấy cũng cắt nhưng thực hiện nó một cách thận trọng, từng chút một, đề phòng cô thay đổi ý định giữa chừng.
Đó là một quyết định mà Song đã nung nấu 4 năm nay. Hồi năm thứ nhất, cô từng đề cập đến chuyện này với các bạn cùng lớp, nhưng không ai coi đó là ý định nghiêm túc. “Họ nghĩ tôi nói đùa. Họ tin rằng sẽ không ai làm vậy” - Song nói.
Vào thời điểm đó, cô chỉ đơn giản muốn thử một cái gì đó mới. “Tôi vẫn còn trẻ. Tôi biết tóc mình sẽ mọc trở lại. Tôi chỉ muốn thử ngay cả khi nó chỉ là một trải nghiệm mới”.
Han Chu, sinh viên năm cuối ở một thành phố phía nam tỉnh Quảng Châu, đã lấy lại tinh thần sau 1 tháng đấu tranh với chính mình. Giống như Song, cô cũng muốn cắt tóc ngắn từ khi còn học trung học.
Một chuyến đi vào mùa hè năm ngoái đã khiến Han đi đến quyết định. Trong chuyến đi, một người bạn liên tục chụp ảnh cô và khăng khăng đề nghị cô thay đổi kiểu tóc.
“Bạn tôi đề nghị tôi làm lại tóc để che đi một phần khuôn mặt vuông của tôi. Tôi tự hỏi tại sao họ lại nói điều này với tôi?” - cô nhớ lại. Nhận xét đó khiến quyết định của Han trở nên dễ dàng hơn.
“Nhìn những chàng trai xung quanh mình, tôi thấy họ rất thoải mái”.
Sau 8 tháng suy nghĩ, cô đã quyết định chia tay mái tóc dài hồi tháng 2.
Bất kể động lực là gì, Han tin rằng cắt tóc ngắn thường là sự phản ánh rõ ràng về lập trường nữ quyền.
Quan điểm này lan sang cả thế hệ nữ giới trẻ hơn, ví dụ như Zi Chen, 16 tuổi. “Sự trỗi dậy của nữ quyền đã trở thành một xu hướng, vì thế ai cũng muốn đi theo nó” - Zi nói.
“Hầu như người ta không ai quan tâm đến ngoại hình đàn ông, mà chỉ để ý đến phụ nữ”. Với việc cắt tóc ngắn, Zi tự xếp mình vào nhóm đàn ông và từ bỏ mọi nghĩa vụ làm đẹp.
Bà Bai Meijiadai - giảng viên Trường Báo chí và Truyền thông, ĐH Liaoning - cho rằng, hầu hết các nữ sinh Trung Quốc không được ăn mặc thoải mái khi ở trường trung học. Vì thế, khi vào đại học, họ được tự do đón nhận những phong cách mới.
“Họ cũng bắt đầu xem các video trang điểm - những thứ đặt ra các tiêu chuẩn về ngoại hình của phụ nữ”.
Bà Bai cho rằng xu hướng chống lại các tiêu chuẩn sắc đẹp của phụ nữ Trung Quốc xuất hiện sau và được truyền cảm hứng bởi các phong trào khác trên thế giới, như phong trào “Me too” vào năm 2017, sau đó là “Escape the Corset” của Hàn Quốc vào năm 2018.
Bà Bai bày tỏ lo ngại về việc cắt tóc ngắn liệu có liên quan đến nữ quyền hay không. Tuy nhiên, bà thừa nhận ý nghĩa biểu tượng của phong trào này. “Việc để cho sự đa dạng tồn tại là một điều tích cực và hình ảnh này sẽ giúp mọi người nhận ra rằng cắt tóc ngắn không phải thiếu nữ tính”.
Đối với nhiều người, “không con cái, không nhẫn cưới” có vẻ như là cách duy nhất để duy trì sự độc lập của họ.
" alt="Phụ nữ Trung Quốc cắt tóc ngắn như đàn ông để khẳng định nữ quyền"/>Phụ nữ Trung Quốc cắt tóc ngắn như đàn ông để khẳng định nữ quyền
Ở phần thi đầu tiên, chị Dần giả cảnh bị lạc ở Sài Gòn, đang gọi điện cho gia đình nhờ hướng dẫn cách thoát thân. Tuy tiểu phẩm chưa thật sự hài hước nhưng Trấn Thành vẫn mỉm cười khích lệ. Bởi với Trấn Thành, mỗi lần chị Dần bước ra sân khấu là một điều quá tuyệt vời. Dù nói hay làm bất cứ hành động nào, chị Dần cũng dễ dàng thu hút sự chú ý vì phong thái tự nhiên, sinh động.
![]() |
Lê Thị Dần liên tiếp khiến giám khảo và khán giả cười nghiêng ngả. |
Qua đến phần thi thứ hai và thứ ba, chị Dần đã lấy lại được phong độ. Chị Dần hào hứng kể chuyện làm vợ Trấn Thành khổ lắm, nhiều khi chỉ muốn chết cho xong nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy con lợn ở nhà lớn quá nhanh, tiếc quá nên không nỡ chết. Sau đó, chị lại hào hứng xổ một tràng tiếng Hàn Quốc. Trấn Thành – Việt Hương ngẩn người ra nghe xem chị nói gì. Đến khi giải thích cho mọi người hiểu, chị Dần vô tư bảo thật ra bản thân nói gì cũng không biết.
Trước sự duyên dáng, hài hước của “chị gái dân tộc” này, Trấn Thành – Việt Hương đã liên tục cười ngất. Trấn Thành thích thú đến mức lặp đi lặp lại rằng chị Dần là “ngôi sao vi diệu” trong lòng anh. Việt Hương ngay lập tức bồi thêm rằng chính bản thân chị Dần đã hài hước rồi, nên chị không cần cố phải làm gì, người xem cũng tự cảm nhận thấy cái đáng yêu từ chị.
Được nước làm tới, chị Dần hào hứng kể luôn chuyện chồng con, nhà cửa ở quê. Trước mặt ông xã, chị Dần không ngại ngần tuôn một tràng chuyện “bếp núc” trong gia đình. Cao trào của màn kể chuyện này phải nhắc đến việc chị Dần cao tay nhắc đến bí quyết giữ chồng. Nghe chị Dần đối đáp, Trấn Thành – Việt Hương cũng không khỏi bất ngờ vì quá tự nhiên, duyên dáng.
![]() |
BGK cố gồng trước chị Dần |
Đến phần thi thứ tư, chị Dần tiếp tục tung bài cũ là gọi “Anh Trấn Thành”. Dù đã cố gồng để không bị chị Dần dụ dỗ song Trấn Thành vẫn cười ngay khi được gọi tên. Xấu hổ trước sự “yếu ớt” của mình, Trấn Thành đã đổ vạ chị Dần là: “Hãm hại!”. Phản ứng bất ngờ, kịch tính này khiến khán giả có mặt ở trường quay phải cười không ngớt.
Vượt qua 4 phần thi với thế trận “thắng như chẻ tre”, “ngôi sao vi diệu” tràn trề hy vọng sẽ thắng giải 150 triệu đồng. Tuy nhiên, câu chuyện chị thể hiện lại chưa đủ “nặng đô” như các phần thi trước. Chị Dần thất bại ở phần thi cuối cùng trong sự tiếc nuối của 2 vị giám khảo lẫn các khán giả. Dù chia tay chị Dần nhưng Trấn Thành – Việt Hương vẫn dành cho người chơi khá nhiều tình cảm. 2 vị giám khảo gọi chị là hiện tượng, đồng thời rời ghế nóng để tiến tới ôm chị. Lấy giải thưởng 5 triệu đồng của chương trình, chị Dần vui vẻ ra về.
Theo Dân Việt
Hari Won mê mệt Tiến Đạt hơn Trấn Thành ở điểm gì?" alt="Lê Thị Dần lại gây sốt Thách thức danh hài"/>Nhận định, soi kèo Aluminium Arak vs Zob Ahan Esfahan, 22h30 ngày 7/3: Cơ hội vượt mặt
Đa phần các ca F0 mới đều đã được tiêm hai mũi vaccine, triệu chứng có phần nhẹ hơn. Bệnh nhân của tôi thường mô tả chỉ sốt nhẹ, ho, sổ mũi như cảm cúm thông thường. Nhưng vẫn có một số có bệnh nền, lớn tuổi và diễn tiến nặng. Vài hôm trước, tôi tiếp nhận một ca F0 gọi đến và phải liên hệ để chuyển viện ngay vì diễn tiến xấu quá nhanh. Bệnh nhân ung thư phổi, nhưng vẫn sinh hoạt được bình thường. Bà bị sốt, thử test nhanh ra kết quả dương tính với Covid. Nồng độ oxy trong máu vừa 95% buổi sáng, đến trưa đã tụt xuống còn 80%. Nhập viện, bà phải thở máy ngay và tiên lượng tử vong.
Nước ta đang bước vào giai đoạn bình thường mới, nhưng không phải là bình thường.
Phải hiểu giai đoạn này là thế nào? Nghĩa là Việt Nam vẫn chưa khống chế được toàn bộ dịch, vẫn còn khả năng cao xuất hiện làn sóng dịch mới. Nghĩa là chúng ta có thể đi làm ăn, sinh hoạt, sản xuất để cuộc sống không ách tắc, nhưng nếu không tự phòng vệ tốt, cơn bão Covid sẽ quay lại.
Làm sao để duy trì nhịp sống mà không làm tình hình dịch tăng lên?
Làm công tác kiểm soát nhiễm khuẩn lâu năm trong bệnh viện, tôi luôn thấy rằng việc thuyết phục mọi người, từ nhân viên y tế đến bệnh nhân, thân nhân người bệnh tuân thủ các biện pháp phòng chống lây nhiễm không hề dễ.
Có những thói quen đã tồn tại rất lâu khiến con người khó thay đổi. Trong môi trường y tế, chúng tôi "sắp đặt" làm sao để kiến thức về phòng chống lây nhiễm được truyền thông khắp nơi, mọi người đều được tập huấn, hiểu rõ các đường lây truyền của vi sinh vật, cách làm gì để phòng chống. Nhưng đến lúc làm việc, sinh hoạt, thực hành thì không ít người quên hoặc không tuân thủ.
Tôi từng làm một khảo sát. Khi hỏi nhân viên rằng biện pháp nào quan trọng nhất để phòng ngừa lây nhiễm, hơn 97% trả lời là phải vệ sinh tay, hơn 98% trả lời sẽ rửa tay khi ở trong môi trường chăm sóc bệnh nhân. Nhưng đến khi quan sát thực tế, chỉ hơn 50% rửa tay sau khi sờ vào các môi trường này.
Như vậy, giữa kiến thức và thực hành luôn có một khoảng cách. Vì sao vậy? Các nghiên cứu liên quan dịch tễ học cho biết lý do để con người không để ý tuân thủ các biện pháp phòng chống nhiễm khuẩn không phải do thiếu kiến thức mà do các các rào cản xuất phát từ tâm lý, từ nhận thức cá nhân, các thói quen và cả tác động của yếu tố văn hóa.
Mặt tích cực của Covid-19 tôi thấy rất rõ là ý thức phòng chống lây nhiễm của mọi người tăng lên. Theo khảo sát và tổng hợp từ các báo cáo của chúng tôi, trước đây, tỷ lệ tuân thủ vệ sinh tay của nhân viên y tế trong chăm sóc bệnh nhân dao động từ 50% - 70%. Trong dịch, tỷ lệ này tăng lên 90% ở hầu hết các bệnh viện tại Việt Nam, kể cả một số nước. Với dân chúng cũng vậy, giờ đây chúng ta đều có sẵn nước rửa tay tại các khu vực tiếp đón, nơi công cộng, bệnh viện, thang máy, công sở. Hầu hết mọi người đều tự giác mang khẩu trang.
Nhưng những thay đổi tích cực này dường như bắt đầu xao nhãng. Người ta dường như quên quá nhanh những mất mát do Covid-19 gây ra. Hôm qua, ngay gần nhà tôi, vài đám đông lại tụ tập ăn uống, đàn hát, không khẩu trang, không khoảng cách.
Mầm bệnh Covid-19 vẫn còn đó, trên con người, trên vật dụng, trên các bề mặt, trong môi trường kém thông khí, thậm chí cả trong không khí. Lây nhiễm dễ xảy ra khi chúng ta tiếp xúc gần với người có virus, đặc biệt trong môi trường kín. Tâm lý chủ quan, cho rằng chúng ta thoải mái mà sống chung với dịch, cho rằng có mắc bệnh cũng sẽ không sao vì nhiễm rồi, tiêm rồi có thể tạo ra cơ hội vàng cho virus tấn công cộng đồng. Thiệt thòi nhất sẽ là người yếu thế về sức khỏe.
Dự báo số F0 phát sinh trong những ngày tới sẽ tiếp tục tăng cao do nguồn lây vẫn âm thầm tồn tại trong cộng đồng. Tôi cho rằng giờ đây là lúc xốc lại chiến lược phòng dịch lâu dài của các đơn vị nhỏ nhất, là các khu phố, phường, xã, ấp và đến từng cá thể là người dân.
Chống dịch đã đến lúc được cá nhân hóa đến từng người, theo cách tiếp cận từ dưới lên, tức từ từng mắt xích trong cộng đồng là các cá thể. Làm sao để cài đặt thói quen mới vào tiềm ý thức hàng ngày của từng người? Có lẽ hô hào suông là không đủ.
Các đơn vị nhỏ nhất như ấp, khu phố, phường, xã, doanh nghiệp, cửa hàng, nếu chưa làm, có thể vẽ các đường kẻ phân chia chỗ ngồi, nơi xếp hàng, làm việc, thiết lập quy định cứng để tổ chức lại hoàn toàn không gian của mình. Các tổ dân phố có thể lập đội tự quản, phường xã có thể lập các đội tuần tra 5K, đi tuần mỗi ngày để nhắc nhở người dân cách nhau ít nhất một mét, tránh tụ tập...
Nghe thì đơn giản, ai mà chẳng biết, nhưng sẽ có rất nhiều người không làm. Vì thế, nếu cần, đội tuần tra có thể xử phạt hành vi gây nguy cơ lây lan dịch. Chẳng ai muốn thêm chế tài, nhưng khó đúng lúc còn hơn dễ bừa, thiết lập những biện pháp quyết liệt hơn là cách để cả cộng đồng có thể cùng nhau đi đường dài. Khi thói quen cộng đồng đã được ổn định, chúng ta có thể rút các đội tuần tra 5K về.
"Bình thường mới" nghĩa là vẫn không bình thường, nghĩa là cuộc chiến chống dịch đang tiếp diễn không ít cam go, là mỗi chúng ta có thể trở thành F0 bất kỳ lúc nào.
Lê Thị Anh Thư
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn" alt="Không thể bình thường"/>