Nhưng rồi, trong một lần chỉnh sửa lại ban công của tầng hai, do bất cẩn, anh bị trượt chân ngã xuống đất dẫn đến chấn thương sọ não. Sau thời gian dài điều trị tại bệnh viện, sức khỏe của anh đã ổn định hơn. Thời điểm anh ra viện chỉ còn cách ngày cưới gần hai tháng và anh đã giục tôi đi mua nhẫn cưới cùng anh; anh còn dẫn tôi mua sắm những tiện nghi chuẩn bị cho cuộc sống sau này.
Tuy nhiên, từ sau vụ tai nạn, tôi phát hiện tính tình anh thay đổi hẳn, từ một người hiền lành, vui vẻ, anh đã trở thành người đàn ông lầm lì, ít nói. Đôi khi anh hay bị ảo giác hành hạ (anh nói rằng thường ngửi thấy mùi lạ hoặc thấy vật lạ trong nhà - dù không có mùi hoặc vật lạ đó).
Mặc cho tôi và mẹ anh có giải thích thế nào, anh cũng không tin và cho rằng chúng tôi đang vào hùa để đánh lừa anh. Có khi anh mất cả buổi để lùng sục khắp nhà nhằm tìm ra thứ mùi lạ đó xuất phát từ đâu. Nhìn anh bơ phờ, mồ hôi nhễ nhại sau mỗi cuộc tìm kiếm, tôi thấy thương anh và xót xa vô cùng.
Gần đây anh lại hay cười, nói một mình một cách vô thức, nhiều khi tôi nói chuyện với anh nhưng anh lại nhìn sang chỗ khác rồi nói lẩm nhẩm một mình. Sau đó anh lại hỏi tôi: “Em ơi, anh có bị điên không?”. Quá lo lắng cho sức khỏe của anh, tôi đã đưa anh đi khám và bác sỹ nói riêng với tôi rằng, anh đang bị bệnh hoang tưởng, cần phải chữa trị lâu dài.
Nghe bác sỹ thông báo, tôi như người rơi xuống vực thẳm. Giờ đây tôi đang rất phân vân không biết có nên tiếp tục làm đám cưới với anh hay không. Tôi cũng đã tham khảo nhiều bạn bè, cô bác đang làm trong ngành y thì được biết, bệnh tình của người yêu tôi khó có thể chữa trị dứt điểm, mặt khác nếu gặp những sự cố bất ngờ trong cuộc sống thì căn bệnh lại có thể diễn biến phức tạp hơn.
Trái tim tôi luôn mách bảo rằng, tình yêu tôi dành cho anh vẫn vẹn nguyên như xưa, nhưng lý trí thì lại khuyên tôi nên cảnh giác với bệnh tình của anh. Bởi nếu lấy người tâm thần làm chồng thì sẽ có không ít nguy hiểm đối với bản thân và con cái về sau.
Thực ra, ngoài những lúc “mơ mơ, tỉnh tỉnh” thì anh vẫn tỏ ra là người đàn ông có trách nhiệm, anh vẫn đi làm bình thường, cách nhận thức thế giới bên ngoài của anh cũng chưa “sai số” quá mức cho phép. Đặc biệt, khi biết được suy nghĩ của tôi, anh đã khóc rất nhiều, anh nói rằng nếu tôi từ bỏ anh thì anh sẽ không thiết sống nữa. Điều này càng khiến cho tôi khổ tâm hơn.
Tôi được biết pháp luật không cho phép người tâm thần kết hôn. Vậy trong khi người yêu của tôi chưa bị cơ quan chức năng nào kết luận là mắc tâm thần thì có bị coi là người tâm thần hay không? Nếu tôi vẫn quyết tâm kết hôn với anh thì pháp luật có cho phép?./.
Luật sư Lưu Hải Vũ, Giám đốc Công ty Luật TNHH Triệu Sơn: “Bạn vẫn có thể đăng ký kết hôn với anh ấy” Về điều kiện kết hôn, Luật Hôn nhân và Gia đình hiện hành quy định rất cụ thể. Theo đó, nam nữ kết hôn với nhau phải tuân theo các điều kiện sau đây: Nam từ hai mươi tuổi trở lên, nữ từ mười tám tuổi trở lên; Việc kết hôn do nam và nữ tự nguyện quyết định, không bên nào được ép buộc, lừa dối bên nào; không ai được cưỡng ép hoặc cản trở; Việc kết hôn không thuộc một trong các trường hợp cấm kết hôn quy định tại Điều 10 của Luật này. Theo quy định tại Điều 10 của Luật này, những trường hợp cấm kết hôn gồm có: Người đang có vợ hoặc có chồng; Người mất năng lực hành vi dân sự;... Căn cứ những quy định trên, người mất năng lực hành vi dân sự sẽ bị cấm kết hôn. Quy định về người mất năng lực hành vi dân sự, Điều 22 của Bộ luật Dân sự hiện hành nêu rõ: “Khi một người do bị bệnh tâm thần hoặc mắc bệnh khác mà không thể nhận thức, làm chủ được hành vi của mình thì theo yêu cầu của người có quyền, lợi ích liên quan, Toà án ra quyết định tuyên bố mất năng lực hành vi dân sự trên cơ sở kết luận của tổ chức giám định. Khi không còn căn cứ tuyên bố một người mất năng lực hành vi dân sự thì theo yêu cầu của chính người đó hoặc của người có quyền, lợi ích liên quan, Toà án ra quyết định huỷ bỏ quyết định tuyên bố mất năng lực hành vi dân sự. Giao dịch dân sự của người mất năng lực hành vi dân sự phải do người đại diện theo pháp luật xác lập, thực hiện.” Như vậy, một người được cho là mất năng lực hành vi dân sự phải có Quyết định của Tòa án dựa trên cơ sở kết luận của tổ chức giám định. Đối với trường hợp của bạn, bạn và người yêu của mình vẫn có thể đăng ký kết hôn nếu không có quyết định của Tòa án có thẩm quyền tuyên bố người yêu bạn là người mất năng lực hành vi dân sự. Tuy nhiên, để đảm bảo tốt cho sức khỏe của người chồng tương lai, bạn nên khuyên anh ấy đi khám bác sỹ thường xuyên và uống thuốc đều đặn. Bản thân bạn cũng dành nhiều thời gian quan tâm và chăm sóc anh ấy nhiều hơn nhằm giúp anh ấy luôn có tư tưởng và tinh thần thoải mái, điều đó sẽ đảm bảo cho sức khỏe của anh ấy phục hồi nhanh hơn. Chúc các bạn hạnh phúc! |
![]() |
Gia đình Walton vẫn giàu lên nhiều trong đại dịch. |
Gia tăng tài sản trong đại dịch
Theo Bloomberg, gia đình Walton là một trong những gia đình tỷ phú giàu lên mạnh mẽ trong đại dịch Covid-19. Sở hữu khoảng 50% cổ phần của Walmart, trong 12 tháng qua, họ đã có thêm 23 tỷ USD vào tài sản của mình. Nói một cách dễ hiểu, tài sản của gia đình này đã tăng trung bình 2.600 USD mỗi giờ trong suốt 12 tháng qua.
Với hơn 11.000 cửa hàng trên khắp thế giới, chuỗi siêu thị Walmart vẫn hoạt động tốt vào năm 2020 khi đại dịch bùng phát mạnh mẽ. Bloomberg báo cáo rằng công ty có doanh thu tăng vọt trong quý đầu tiên năm 2020, mặc dù toàn bộ ngành bán lẻ nói chung đã hoạt động kém hiệu quả trong một thời gian.
Cuộc đời và sự nghiệp ban đầu của Sam Walton
![]() |
Người sáng lập Walton bắt đầu với các cửa hàng giảm giá ở những vùng hẻo lánh. |
Sam Walton sinh năm 1918 tại Oklahoma. Trước khi khởi nghiệp với tư cách là một doanh nhân, ông đã lấy bằng kinh tế và theo học chương trình đào tạo quản lý của Công ty J.C. Penney. Năm 1945, ông mua cửa hàng đầu tiên của mình ở Arkansas. Đó là một cửa hàng nhượng quyền mang thương hiệu Ben Franklin với 25.000 USD mượn từ bố vợ.
Đến những năm 1960, Walton đã điều hành một chuỗi cửa hàng Ben Franklin trong khu vực. Các giám đốc điều hành của công ty Ben Franklin đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh khi mở cửa hàng ở các thị trấn nhỏ, và Walton cho rằng đó là một ý tưởng hay. Ông quyết định sử dụng ý tưởng này để tạo ra các cửa hàng của riêng mình - đó là cách chuỗi siêu thị Walmart bắt đầu.
Walmart bắt đầu
Hầu hết chuỗi cửa hàng lớn đều ở các thành phố lớn, nhưng Walton đã nắm bắt cơ hội của mình và mở Walmart đầu tiên vào năm 1962 ở những khu vực hẻo lánh hơn, với giá cả mềm hơn. Ông mở Wal-Mart Discount đầu tiên ở Rogers, bang Arkansas, Mỹ - nơi cung cấp các sản phẩm giảm giá.
Theo Britannica, Walmart đã phát triển thành một chuỗi 190 cửa hàng vào năm 1977 và 800 cửa hàng vào năm 1985. Năm 1988, Walton đưa các cửa hàng Walmart trở thành các siêu thị quy mô lớn. Năm 1990, Walmart trở thành nhà bán lẻ lớn nhất nước Mỹ, đánh bại các chuỗi khác như Sears. Cuối cùng, công ty đã vươn ra toàn cầu và tiếp tục phát triển từ đó.
Di sản của Walmart
![]() |
Walmart đã nhiều năm giữ vững ngôi vị công ty có doanh thu lớn nhất thế giới. |
Vào thời điểm Walton qua đời vào năm 1992, Walmart có 1.735 cửa hàng, 212 Sam’s Clubs và 13 siêu thị. Cùng lúc đó, doanh thu hàng năm của công ty lên tới khoảng 50 tỷ USD. Khi ông qua đời, gia đình Walton đã trở thành một trong những nhà thừa kế giàu có nhất ở Mỹ.
Cuộc sống cá nhân của gia đình Walton
Các con ông là Rob, James và Alice Walton vẫn tham gia nhiều vào hoạt động của công ty Walmart cũng như các dự án kinh doanh của riêng họ. Họ sở hữu Walton Enterprises, cổ đông lớn nhất của Walmart và Rob Walton nằm trong hội đồng quản trị. Rob cũng từng là chủ tịch của Walmart cho đến năm 2015.
Alice Walton là con út trong số ba anh chị em, là người duy nhất của gia đình Walton không có vai trò gì trong hoạt động kinh doanh của Walmart.
Đăng Dương(Theo Film Daily)
Trải qua vô vàn những sóng gió, mất mát, quyết tâm khởi nghiệp ở tuổi xế chiều, người phụ nữ khiến nhiều người nể phục.
" alt=""/>Ít người biết đây mới là gia đình giàu nhất thế giớiTừ khoảng mấy tháng trở lại đây, vùng kín của mình bỗng dưng bị ngứa không sao chịu được (Ảnh minh họa)
Đêm nằm mình ngủ không ngon giấc vì cứ thỉnh thoảng cơn ngứa lại trỗi dậy. Thế là mình khó chịu lục đục mất ngủ suốt đêm. Đôi khi khó chịu quá, mình kẹp gối vào giữa hai chân mà ngủ. Chồng nhìn thấy khinh khỉnh bảo: “Cô đang khao khát thằng nào phải không? Lại lên cơn không chịu được à?”.
Mấy đêm mình thức giấc nửa đêm làm chồng mất ngủ, anh xách gối sang phòng ngủ với con. Mình năn nỉ, giải thích đủ kiểu chồng mới chịu về lại phòng. Mình đi khám nhiều nơi thì họ lại cho thuốc uống thuốc rửa, được vài bữa “mèo lại hoàn mèo”, cứ một lòng luẩn quẩn vừa tốn tiền vừa công cốc.
Chồng có anh bạn thân khám thai sản và phụ khoa tại nhà. Nghĩ khám chỗ người quen tin cậy, mình định đến đấy khám mà chồng cấm tiệt. Anh còn dấm dứ nắm đấm vào mặt mình nói đừng “vạch áo cho người xem lưng”.
Thật sự không hiểu tại sao chồng mình lại có ác cảm với bệnh ngứa vùng kín của vợ như thế. Cứ mở miệng là anh lại vừa đùa vừa thật bảo mình lén quan hệ bừa bãi với nhiều người nên mới “dở chứng” như vậy. Mình đã khóc bao lần trong oan ức. Vì hàng ngày cứ tan làm, mình lập tức về nhà đón con, chợ búa nấu ăn đến tối thì dọn dẹp nhà cửa, mình ngoại tình vào lúc nào được? Thế mà mọi người biết không, chồng mình nói “cần gì thời gian, dâm đãng thì chỉ cần vài phút là ngoại tình được”.
Mình không muốn vì chuyện bệnh lý bé cỏn con thường gặp của phụ nữ mà ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nên lần nào hết phân bua không được, mình cũng im lặng. Im lặng không phải vì thua lý mà sợ cảnh vợ chồng to tiếng ảnh hưởng xấu đến con.
Không đi khám thì chồng chê “khắm”, khám về rồi thì chồng bảo như cái phích cắm công cộng, ai thò vào cũng được nên mất hứng ân ái. Mình có cảm giác như chính anh mới là người viện cớ để khỏi phải nghĩa vụ vợ chồng. Mình hoang mang tự hỏi là chồng đang “ghê tởm” vợ hay đã có “phở” thỏa mãn bên ngoài.
Tủi thân ghê gớm, chỉ mới bị bệnh lý sơ sơ chồng đã hắt hủi thế này. Huống hồ một ngày nào đó mình đau ốm thật, chắc anh bỏ mẹ con mình lấy vợ khác.
![]() |
Mình mặc cảm với bệnh tật và tủi thân vì chồng quá. Đôi khi còn cay đắng nghĩ nhờ vậy mà biết được tình cảm chồng dành cho mình đến đâu (Ảnh minh họa) |
Lần quan hệ mới đây, mình để ý anh đã mặc “áo mưa” rồi vẫn chần chừ xé thêm một cái nữa mặc lồng vào. Mình ngạc nhiên hỏi làm thế để làm gì. Anh gầm gừ “Để tránh lây bệnh chứ sao, ai biết mắc bệnh gì!”. Thế là mình khóc cả đêm, không còn hứng để chồng chạm vào. Chồng mình biết đã lỡ lời nhưng sau đó chỉ an ủi vợ rất qua quýt rồi sang phòng con ngủ.
Chồng còn làm mình xấu hổ bao nhiêu phen, về nhà nội ngoại hoặc đi ăn quán, cứ hễ ti vi phát chương trình quảng cáo dung dịch vệ sinh phụ nữ là anh nói oang oang ra để mọi người nghe thấy “xem người ta bán gì mà mua về để khử mùi kìa”. Trước mặt bố mẹ chồng, anh cũng nói thế làm mình chỉ muốn độn thổ.
Mình mặc cảm với bệnh tật và tủi thân vì chồng quá. Đôi khi còn cay đắng nghĩ nhờ vậy mà biết được tình cảm chồng dành cho mình đến đâu. Chồng mình tệ quá phải không? Anh không thương mình chút nào phải không mọi người? Mình phải làm thế nào để chồng không nghi ngờ mình chút nào nữa đây?
(Theo Trí thức trẻ)" alt=""/>Bị chồng nghi ngờ và dằn vặt hằng đêm vì bị bệnh phụ nữ