"Đây là thư thỏa thuận ly hôn,ệnBịBuộcThànhThánhMẫuTrựcTiếltd bóng đá hôm nay Thẩm phu nhân, mời cô ký tên."
Thư thỏa thuận ly hôn bày ở trước mặt Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân liếc nhìn, khóe miệng nở nụ cười, trên người cô là quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông tái nhợt mà gầy yếu.
Cô nằm ở viện này đã qua một năm, cứu chữa cũng không dưới ba lần, nhưng sinh mệnh cứng rắn, nhiều lần đều từ cái chết cận kề giãy dụa trở về, chỉ là bây giờ cô bị bệnh tật tra tấn, sắc mặt vàng như nến, hốc mắt hãm sâu, gương mặt đã gầy đến không còn hình người.
Dáng người cô gầy còm, rõ ràng mới hai mươi mấy tuổi, nhưng đã có tóc trắng, thoạt nhìn như lão bà gần đất xa trời.
Nào có đã từng là Cố đại tiểu thư đầy phong thái?
Nụ cười này, nhìn chẳng khác gì con quỷ già.
Có thể cô cũng cực chú trọng dáng vẻ, mái tóc được cắt tỉa một cách cẩn thận tỉ mỉ, để gọn gàng ở sau gáy,cô đoan chính tựa ở đầu giường, nụ cười ôn hòa, mơ hồ lại có chút giống Cố đại tiểu thư hồi xưa.
Luật sư không khỏi được mở mang tầm mắt, hắn từng nhìn thấy Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc dắt tay nhau, lúc đó Cố Hàm Ngọc xinh đẹp kiều diễm giống như đóa hoa nở rộn ràng, nào ngờ trong hai năm ngắn ngủi, cô liền biến thành dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Không xe sang trọng, không hoa tươi, không có người chồng hào môn mà người ta vẫn luôn ngưỡng mộ, đến cả cha mẹ không còn mặt mũi mà đến thăm.
Bây giờ cô ngụy trang thành dáng vẻ này, chính là bày ra bộ dáng đáng thương để cho người đời thương xót thôi.
Luật sư không dám bày vẻ thương xót với vị Thẩm phu nhân này, cũng không bởi vì cô đang biểu hiện dáng vẻ hiền lương mà xem thường, hắn đến nay vẫn còn nhớ tới những chuyện đáng sợ trước kia mà Thẩm phu nhân đã từng làm.
Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, dùng trên Thẩm phu nhân không thể không thích hợp hơn.
"Muốn tôi kí hiệp nghị ly hôn, thế thì quá tốt cho Cố Viện Viện, nói với Thẩm Huy, đừng có nằm mơ."
"Nếu có chết đi, tôi cũng muốn bá chiếm thân phận vong thê của Thẩm Huy, ta muốn ngồi ở trên từ đường của Thẩm gia, để Thẩm Huy cùng Cố Viện Viện hàng năm đều đến tế bái, cúng dập đầu cho tôi."
Thanh âm cô lạnh lùng, trên mặt mang nụ cười âm trầm giống như lệ quỷ đòi mạng.
Trong lòng luật sư lộp bộp, quả là thế, thở dài một tiếng: "Thẩm phu nhân, cô hà tất phải như vậy?"
Vị Thẩm phu nhân trước mặt này tên là Cố Hàm Ngọc, là đại tiểu thư của Cố gia tại Đế Đô, Cố gia là thư hương thế gia, Cố lão gia là hiệu trưởng đại học Đế Đô, các tiểu bối phía dưới cũng phần lớn là giáo sư, lão sư, hoặc là nghiên cứu và làm việc tại các viện nghiên cứu lớn, nghe nói tổ tiên Cố gia còn từng làm quan. Gia thế Cố gia vô cùng tốt, Cố Hàm Ngọc sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được chiếu cố và giáo dục vô cùng tốt, là tiểu thư khuê các, kim chi ngọc diệp.
Mà Thẩm Huy đồng dạng cũng là hào môn nơi Đế Đô, tổ tiên là năm đó xuống cảng biển làm ăn xa nhà, lại bởi vì người nhà họ Thẩm rất cần cù thông minh, gia nghiệp trở nên giàu có, làm ăn phát đạt, bây giờ đã rất có địa vị.
Cố gia cùng Thẩm gia đều quen biết nhau, Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc cũng coi là từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên, Thẩm gia một mực muốn hai nhà thành thông gia, bởi vì tuổi tác hai người đều thích hợp nên mọi người đều đồng ý.
Thẩm Huy và Cố Hàm Ngọc là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, vốn là thành một đôi để cho người ta ghen tị đỏ mắt, nhưng đáng tiếc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đứa con gái bị Cố gia bỏ 18 năm đã trở về.
Đây là đứa con út của Cố gia, cũng chính là Cố Viện Viện trong miệng Cố Hàm Ngọc vừa rồi.
Luật sư cũng may mắn được gặp Cố Viện Viện vài lần, so với đại tiểu thư ngoài mặt nhã nhặn ôn nhu, bên trong tâm địa ác độc, Cố Viện Viện lại hoạt bát đáng yêu, đơn thuần xinh đẹp, vô cùng thiện lương, vô luận nàng đi đến chỗ nào đều có thể khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu thích thú.
Bởi vì Cố gia đối với Cố Viện Viện cảm thấy ăn năn hối lỗi, lại có thua thiệt với chị gái, liền quan tâm cô một chút, ngược lại khiến Cố Hàm Ngọc ghen tỵ và bất mãn, cô không thích Cố Viện Viện, bắt đầu khắp nơi luôn nhằm vào Cố Viện Viện, ba phen mấy bận thiết kế hãm hại muốn cho cô xấu mặt trước mọi người. Cũng may cuối cùng đều bị vạch trần. Đối với việc này, hai Cố lão gia thập phần thất vọng về Cố Hàm Ngọc.
Mà việc khiến cho Cố Hàm Ngọc điên máu nhất, là Thẩm Huy muốn giải trừ hôn ước, hắn thích Cố Viện Viện!
Thẩm Huy muốn giải hôn ước trong hòa bình, nhưng Cố Hàm Ngọc lại vì chuyện này mà điên cuồng, cô liền tính kế chuốc say Thẩm Huy, sau đó giả bộ mang thai lừa gạt Thẩm Huy để cho hắn không thể giải trừ hôn ước, sợ rằng việc mình mang thai có thể bị vạch trần, dù sao bây giờ khoa học kĩ thuật vô cùng phát triển, giấy tờ mang thai có thể làm giả, sau đó vì để mọi người không nghi ngờ về sự xuất hiện của đứa bé, cô dĩ nhiên lại giả bộ sinh non để hãm hại em gái mình!
Có thể thấy được lòng dạ rắn rết, khiến người tê cả da đầu.
Thẩm Huy, Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện, cả ba người đều đắm chính trong yêu hận tình cừu mà náo loạn một thời gian dài.
Và đương nhiên, kết cục sau cùng mọi người cũng đều thấy được.
Thẩm Huy ở riêng với Cố Hàm Ngọc hai năm, đòi ly hôn, cuối cùng vẫn là đếnvới Cố Viện Viện.
...
"Thẩm phu nhân, cô hãy ký đi, ít ra còn được nhận một khoản phí phụng dưỡng không hề nhỏ, nếu như cô vẫn cứng rắn muốn đối nghịch với Thẩm tổng, đối với cô mà nói không phải là chuyện gì tốt."
Thư thỏa thuận ly hôn để ở trước mặt Cố Hàm Ngọc, tay của cô cực gầy, các khớp xương hiện rõ, có thể trông thấy gân xanh trên mu bàn tay, tay cô run run nhận lấy, lúc luật sư cho rằng cuối cùng cô cũng thỏa hiệp mà ký tên, trên tờ giấy mỏng liền xuất hiện những vết tích vặn vẹo bởi ngòi bút bén nhọn.
"Nói cho Thẩm Huy biết, đừng có nằm mơ, tôi sẽ chết, và sẽ không để hắn được như ý nguyện."
Cô tỉnh táo đến đáng sợ, trong mắt tràn ngập đầy tia máu đỏ, di chuyển ngòi bút trên tờ hiệp nghị loạn tùng xào, vạch đi vạch lại, đột nhiên, trong miệng cô nôn ra một ngụm máu, máu tươi nhiễm trên ga giường trắng toát, nhìn chói mắt cực kỳ.
Nói tới nói lui, có thể trông thấy trên hàm răng dính nhiều máu.
"Nói cho hắn biết, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Tôi Cố Hàm Ngọc không được sống dễ chịu, bọn họ ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn."
"Thẩm Huy, Cố Viện Viện. Tao xuống địa ngục đều muốn nguyền rủa bọn mày chết không yên lành." 顶: 1797踩: 1
Người Nhật có xu hướng sử dụng điện thoại di động của họ một cách kín đáo. Họ giữ cuộc nói chuyện qua điện thoại ngắn gọn và im lặng nhất có thể khi ở nơi công cộng. Nếu bạn phải sử dụng điện thoại ở khu vực công cộng, hãy di chuyển đến một nơi yên tĩnh, ít người để nói chuyện vì người Nhật không thích bị làm phiền. Ảnh: Tilex.
Tắm trước khi ngâm bồn:
Hầu hết gia đình Nhật Bản đều trang bị bồn tắm để ngâm mình thư giãn. Trước khi ngâm mình trong bồn, bạn phải tắm sạch sẽ bằng vòi sen ở ngoài. Ngoài ra, tắm nước nóng hay tắm onsen ở Nhật cũng có quy tắc riêng, bạn không được mặc đồ tắm, tóc phải búi cao, quấn khăn, không để khăn chạm nước và không được bơi trong bồn. Tại các nhà tắm công cộng, nếu bạn xăm mình có thể sẽ không được phép vào. Ảnh: Oyster.
Không trộn nước tương với cơm:
Tại xứ Phù Tang, nước tương thường được đặt riêng trong bát nhỏ và không trộn cùng cơm hay các món ăn khác. Nước tương có thể được trộn cùng mù tạt hoặc gừng hồng, dùng làm gia vị chấm các món ăn. Ảnh: Oyster.
Lưu ý về cách dùng đũa:
Người Nhật có những quy tắc khắt khe khi sử dụng đũa trong bữa ăn mà bạn cần lưu ý. Cắm đũa dọc bát cơm được coi là biểu tượng cho tang lễ, đây là điều cấm kỵ trong bữa ăn. Ngoài ra, bạn nên sử dụng giá đỡ đũa, tránh việc dùng đũa của mình gắp thức ăn cho người khác, việc cọ xát đũa được coi là hành động thô lỗ. Ảnh: Nikkei Asian.
Không để lại tiền tip:
Tại các nước phương Tây, để lại tiền tip là hành động lịch sự còn ở Nhật thì ngược lại. Thậm chí những người phục vụ ở nước này còn coi đó là sự xúc phạm. Mọi dịch vụ đều được tính trong hóa đơn của bạn. Vì vậy, nếu bạn để lại tiền thừa, nhân viên nhà hàng sẽ chạy theo trả lại. Ảnh: Nippon.
Không xì mũi nơi công cộng:
Người dân xứ Mặt Trời mọc cho rằng việc xì mũi nơi công cộng là hành động thiếu lịch sự và ngốc nghếch. Nếu bạn muốn xì mũi hay khạc nhổ có thể đến các nhà vệ sinh công cộng. Vào mùa đông, bạn sẽ thấy nhiều người đeo khẩu trang khi đi đường phố, đó là những người bị cảm cúm và họ đeo khẩu trang để tránh lây bệnh cho mọi người xung quanh. Ảnh: Oyster.
Văn hóa xếp hàng:
Xếp hàng được xem là nét văn hóa đẹp của Nhật Bản. Tại các thành phố lớn, đông đúc ở xứ Phù Tang không hề có cảnh tượng nháo nhác, chen chúc, thay vào đó là hàng dài người kiên nhẫn xếp hàng chờ lên tàu, mua đồ, vào thang máy... Ảnh: Nippon.
Không ăn khi đang di chuyển:
Tại một số nước phương Tây, việc vừa đi đường vừa uống cà phê hay cắn miếng hamburger là hình ảnh quen thuộc. Tuy nhiên, việc vừa ăn vừa đi đường là hành động kém lịch sự khi bạn ở Nhật. Người Nhật có thói quen dùng đồ ăn ngay tại địa điểm mua hàng. Ảnh: Nikkei Asian.
Nhận đồ bằng 2 tay:
Người Nhật rất coi trọng lễ nghi. Việc nhận đồ bằng cả 2 tay thể hiện sự lịch sự, tôn trọng người đối diện trong giao tiếp. Bất kỳ ai đưa đồ vật cho bạn, dù là món đồ nhỏ nhất như hóa đơn hay danh thiếp, đừng quên nhận lại bằng 2 tay và bày tỏ sự cảm ơn. Ảnh: Oyster.
Cởi dép khi vào nhà: Khi ghé thăm nhà một người Nhật, trước khi bước vào trong, bạn phải cởi bỏ giày, dép. Người bản địa cho rằng mang giày, dép đi đường vào trong nhà là đem theo sự ô uế, tạp nham. Tại các đền, chùa, bệnh viện, trường học, khách sạn... bạn cũng sẽ thấy tấm biển yêu cầu cởi bỏ giày dép khi vào trong. Ảnh: Travel tips.
Đến Nhật Bản, đừng quên check-in ngôi làng tuyết đẹp như cổ tích
Mùa đông đến, ngôi làng cổ Shirakawa-go (Nhật Bản) đẹp như một bức tranh cổ tích.Đến
Sau khi trò chuyện với Ban Giám đốc Trung tâm, VBI Bến Thành được hướng dẫn tham quan, thăm hỏi và tặng quà cho các em nhỏ. Các thành viên VBI cùng nhau tham gia các hoạt động ca hát, múa, trò chuyện với các em.
Bên cạnh những đóng góp về vật chất, thì những chia sẻ về mặt tinh thần thông qua các hoạt động vui chơi là món quà ý nghĩa mà VBI muốn mang đến cho các em.
Hy vọng các em luôn phát triển từng ngày, khỏe mạnh, vui tươi và hạnh phúc bên Ngôi trường chuyên biệt dưới sự yêu thương vô bờ bến của các Thầy Cô nơi này.
评论专区