
Màn cầu hôn với kim cương, hoa hồng... bằng kẹo của chàng Tây Hà Lan đã khiến cô gái Việt xúc độngKỲ 1: Chồng Tây Hà Lan theo vợ bán xúc xích vỉa hè Sài Gòn
Mối tình Facebook và cuộc gặp ở sân bay
Sáng chủ nhật, Lan Trinh và Cliff cùng chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê trên đường Phó Đức Chính. Cả 2 ăn mặc giản dị. Không hối hả như lúc bán hàng, Lan Trinh nở nụ cười chào tôi. Cliff hơi luống cuống. Có lẽ chưa quen lắm với phong cách người Việt.
"Giữa năm 2013, con nhận được lời mời kết bạn của một người nước ngoài trên Facebook. Bên cạnh đó còn có một tin nhắn tự giới thiệu tên tuổi và xin được kết bạn. Cách làm quen hết sức lịch sự, con chấp nhận. Vậy là Facebook con có thêm một người bạn, người ngồi bên con nè ..."
 |
Dạo chơi (ảnh nhân vật cung cấp) |
Lan Trinh chỉ qua Cliff, mỉm cười. Hồi tưởng lại, năm ấy Lan Trinh vừa làm việc cho một cửa hàng may mặc trên đường Nguyễn Huệ vừa theo học tại chức trường cao đẳng kinh tế đối ngoại.
Khách hàng đến với cửa hàng khá đông và thỉnh thoảng cũng có người xin được chụp hình lưu niệm. Không biết sau đó thế nào mà khi Cliff làm quen có cho biết do một người bạn cho xem tấm hình. Từ tấm hình đó, Cliff ấn tượng tìm cách làm quen và Facebook là cách hay nhất.
Càng về sau này, công việc ở cơ quan khá nhiều. Cộng với chương trình học của năm cuối gắt gao mà chat với Cliff khuya quá làm con mất ngủ. Con mới đề nghị anh ấy qua Việt nam một lần cho biết. Lời đề nghị được chấp nhận. Con cũng xin nói thêm, Cliff tốt nghiệp đại học Hàng hải Hà Lan và đang làm việc cho một hãng tàu hơn 10 năm nay.
 |
Em có đồng ý lấy anh không ? (ảnh nhân vật cung cấp) |
Thế là Cliff quyết định nghỉ việc. Không cần trợ cấp, không xin một ân sủng nào Cliff mua vé máy bay lên đường đến Việt Nam. Cliff báo cho biết giờ đến nhưng không may, giờ đó con đang thi. Con chuyển cho Cliff thông tin về khách sạn nhưng anh ta nhất định ngồi chờ tại sân bay.
17g máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất. Giờ này con bắt đầu vào phòng thi. 20g30 mới thi xong con chạy một mạch đến sân bay. Anh vẫn ngồi đấy chờ con. Con nhìn thấy anh, anh nhìn thấy con. Đôi mắt anh sáng lên trong khi con muốn ngã ngay vào lòng anh. Quá cảm động, quá thiết tha. Con không biết nói lời nào với anh trong lúc này. Cả 2 cùng im lặng và sự im lặng đã nói lên rất nhiều tâm trạng của nhau.
Những ngày sau đó, chúng con bên nhau. Khi thì nơi này, lúc nơi khác. Con đưa anh đi khắp nơi cho biết Việt Nam. Bẳng đi một thời gian con hỏi anh ngày về, anh nói anh không về nữa mặc dù vé máy bay anh là vé khứ hồi. Anh nói, anh sẽ ở lại để tìm hiểu đi đến hôn nhân ...
Cliff không phải là người giàu có. Sau 3 tháng ở VN số tiền mang theo đã cạn. Cliff tìm việc làm khắp nơi nhưng không nơi nào nhận mặc dù cũng có vài nơi phỏng vấn.
Trong lúc chưa biết phải xoay sở thế nào thì Cliff gặp một người ban cũ. Anh này người Đức chuyên làm xúc xích cung cấp cho các cửa hàng. Thấu hiểu hoàn cảnh của nhau, người bạn đề nghị Cliff lấy xúc xích về chế biến bán thức ăn cho khách. Thế là duyên nợ với xúc xích Đức bắt đầu từ đó.
Lễ cầu hôn ... ngọt ngào
Nghe lời người bạn Đức, Cliff huy động vốn từ gia đình. Cha mẹ chia tay mỗi người mỗi ngã nên Cliff chỉ còn biết nhờ vào người cậu và một người bạn thân. Họ giúp cho anh được một ít. Thiếu bao nhiêu con châm vào và sau hết, ba mẹ con ủng hộ.
 |
Hoa hồng, nhẫn kim cương, rượu và các vật cầu hôn đều bằng kẹo. (ảnh nhân vật cung cấp) |
Con quyết định nghỉ việc. Công việc con hàng tháng thu nhập cũng khá, khó có thể kiếm được một công việc làm tốt như thế. Tuy nhiên con vẫn nghỉ việc. Trong đầu con đang tính đến một canh bạc cuộc đời. Nếu thành công là nhờ ơn trời và ngược lại thì cũng được một bài học ...
Hai đứa con lăn vào làm. Mua một chiếc xe tay ga, Cliff đem đến tiệm hàn nhờ thiết kế giá đỡ lò than có tấm cách nhiệt cọng thêm vài chi tiết để chiếc xe có thể thành quán bánh mì lưu động.
Những ngày đầu bán ở sân Hoa Lư hết sức vất vả. vừa lo sợ thu gom nhưng cũng rất ngại thời tiết. Cả 2 chỉ có một chiếc dù che mưa nắng. Có lần trời mưa tầm tã, hai đứa núp dưới cây dù bật chợt cơn gió mạnh thổi qua cuống cây dù văng ra. Thể là cả người cả xe cả hàng hóa ướt như chuột.
Những lúc như thế đó, ba mẹ con khuyên nên bỏ đi kiếm chuyện khác làm. Cliff không nản. Vẫn tiếp tục và đến hôm nay, nhờ trời cũng qua được khó khăn.
 |
Hoa hồng ... kẹo (ảnh nhân vật cung cấp) |
Có một lúc suốt nhiều ngày liền, dọn hàng xong Cliff không về nhà ngay mà đi trưa mới về. Hỏi, không nói. Rồi một ngày chủ nhật nọ, Cliff đưa con đến một quán cà phê ở quận 3. Ngồi một lát, Cliff hỏi con : "Em có đồng ý lấy một người không có tài sản chỉ biết bán xúc xích sống qua ngày không ?". Không đắn đo, con trả lời đồng ý.
 |
Chấp nhận lấy anh (ảnh nhân vật cung cấp) |
Thế là anh quì xuống, lấy hoa hồng và nhẫn kim cương đưa ra cầu hôn con. Thật bất ngờ. Càng bất ngờ hơn, hoa hồng, nhẫn kim cương, rượu tất cả được làm bằng ... kẹo. Thì ra những ngày về trễ là anh đi đặt các nơi làm bánh kẹo làm những món quà như thể này để cầu hôn con.
Một lễ cầu hôn có lẽ chỉ có con mới có được cải diễm phúc ấy. Và đúng thật, đây là một màn cầu hôn hết sức ngọt ngào như những viên kẹo thành hình hoa hồng và nhẫn kim cương ...
 |
Đám cưới (ảnh nhân vật cung cấp) |
Con đến với Cliff không phải vì Cliff là người nước ngoài. Con không có ý định lợi dụng để tìm cách xuất ngoại. Càng không thể lợi dụng tiền bạc vật chất vì Cliff rất nghèo. Cliff có giàu, rất giàu tình cảm, tình yêu dành cho con. Đó mới là cái con cần. Đơn giản thế thôi.
 |
Lên xe hoa (ảnh nhân vật cung cấp) |
Vài tháng sau, người cậu của Cliff từ Hà Lan bay qua tham dự đám cưới. Đám cưới tụi con được tổ chức gọn nhẹ trong một nhà hàng nhỏ. Chung quanh hai đứa chỉ có thân tộc và vài người bạn tâm giao...
Cliff chưa có ý định về lại Hà Lan. Anh ấy muốn sống ở quê vợ bởi nơi đây đã cho anh những tình cảm anh cần. Những ngày sắp tới, chúng con vẫn bán hàng để mưu sinh. Tâm nguyện của 2 đứa mong có được một quán nhỏ kê vài chiếc bàn để khách có thể ngồi ăn. Bởi như lời Cliff nói, người Việt khác người châu Âu, họ thích ngồi ăn hơn là mua mang đi.
Hạnh phúc của con người không xuất phát từ tiền tài danh vọng. Đến với nhau bằng tấm chân tình, thương yêu nhau bằng tình cảm nồng ấm, thử hỏi có tiền tài nào mua được những thứ ấy không ?
Trần Chánh Nghĩa
" alt="Rể Tây 'đốn tim' vợ Việt bằng 'hoa hồng và nhẫn kim cương'"/>
Rể Tây 'đốn tim' vợ Việt bằng 'hoa hồng và nhẫn kim cương'
Những viên thuốc màu xanh mẹ chồng đích thân mua cho tôi không phải là thuốc bổ như bà nói. Đằng sau đó là những âm mưu tàn độc mà tôi chính là nạn nhân bất hạnh.Cuộc hôn nhân hiện tại của tôi đã phải trải qua muôn vàn khó khăn vất vả, trên hết đó là sự phản đối vô cùng kịch liệt của gia đình chồng. Tôi là sinh ra trong một gia đình thuần nông, không được học hành đến nơi đến chốn.
Từ nhỏ đến lớn chỉ quen với mấy công việc chân tay nặng nhọc. Ngược lại, tôi lại được trời phú cho ngoại hình xinh xắn, bởi thế mà nhiều cô gái con nhà triệu phú theo đuổi anh vẫn thường gọi tôi là “nô tì mang hình hài tiểu thư”. Còn chồng tôi hiện tại là con trai độc đinh trong một gia đình giàu có.
Bố anh là một doanh nhân thành đạt trong giới bất động sản. Nói đến đây cũng đủ hiểu tầng lớp như tôi không thể sánh được với hạng quý tộc như gia đình anh. Còn mẹ anh hiện tại thực chất là mẹ kế nhưng cũng có một xuất thân không tầm thường.
Ban đầu nhận lời yêu, tôi không hề biết về thân phận thật sự của anh. Chúng tôi gặp nhau cũng thật tình cờ. Anh là khách quen trong nhà hàng mà tôi làm việc. Thú thật với lối ăn mặc giản dị, cộng với việc thường xuyên lui tới quán ăn bình dân khiến tôi có trong mơ cũng không bao giờ tưởng tượng anh lại là thiếu gia của một gia đình tài phiệt.
Những lần gặp gỡ ấy, chúng tôi đã có dịp trò chuyện và trao đổi liên lạc cho nhau. Mẫu người đàn ông điềm đạm, tâm lý, biết quan tâm người khác của anh đã khiến tôi sớm có cảm tình. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi chính thức yêu nhau, tôi vui và hạnh phúc biết bao khi anh ngỏ ý dẫn về nhà ra mắt gia đình. Nhưng đó cũng là ngày tôi như rơi xuống vực thẳm khi biết được sự thật về gia cảnh của anh.
Không dám tin vào mắt mình khi trước mắt tôi là một tòa biệt thự hết sức đồ sộ. Tôi ngỡ ngàng và giận anh nhiều vì đã giấu tôi mọi chuyện. Đúng như dự đoán, buổi ra mắt của tôi với gia đình anh tồi tệ đến mức không tưởng. Tôi xấu hổ và cảm thấy tự ái khi bố mẹ anh xem như vị khách không mời. Nhất là phong thái nhút nhát có phần thiếu tự tin của tôi càng khiến họ có cái nhìn không thiện cảm. Tôi ngầm hiểu, mình đã bị loại ngay từ ngày đầu ra mắt ấy.
Thật sự, bản thân tôi cũng không thể ngờ rằng, tình yêu của một thiếu gia như anh lại chân thành và đầy quyết tâm đến thế. Dù gia đình có ra sức phản đối, anh đã cố gắng bảo vệ tôi đến cùng. Để gây áp lực cho bố mẹ, anh đã dùng biện pháp bỏ nhà ra ngoài tự lập, đình công không đến công ty làm việc. Thời gian đó, anh không rời tôi nửa bước, liên tục động viên tinh thần để tôi không nản lòng.
Sau một thời gian tìm đủ cách gây áp lực, cuối cùng bố mẹ anh cũng chấp nhận cho mối quan hệ của chúng tôi. Với điều kiện, hôn lễ sẽ không có sự góp mặt của bố mẹ tôi. Bởi họ muốn ngụy tạo nàng dâu của gia đình quyền quý ấy một lý lịch thật hoàn hảo. Đám cưới ngay lập tức được diễn ra một cách hoành tráng với sự tham gia của rất nhiều quan khách.
Mặc dù tủi thân vì trong ngày trọng đại của con gái không có sự góp mặt của bố mẹ, nhưng tôi cũng được an ủi phần nào khi về sống dưới một mái nhà được mẹ anh quan tâm hết mực. Nếu trước đây bà kịch liệt phản đối tôi thì bây giờ cái cách bà đối xử với tôi không khác gì mẹ ruột.
Diện mạo một đứa con dâu gia đình quý tộc được bà tút tát từ đầu tới chân. Ngay cả phong thái đi đứng rồi cách nói chuyện tôi cũng được bà tận tình dạy bảo. Không những thế, mẹ chồng còn đặc biệt chỉ định bác sĩ riêng chăm sóc sức khỏe với mong muốn tôi sẽ sớm sinh cho gia đình cậu con trai quý tử.

|
Ảnh minh họa |
Trong thâm tâm tôi thầm cảm ơn bà vô cùng, mặc dù chỉ là mẹ kế nhưng cái cách bà đối xử và quan tâm đủ khiến người khác cảm động biết nhường nào. Thế nhưng có một điều làm tôi luôn cảm thấy bất an, trong đơn thuốc bổ mà bà đích thân chỉ định bác sĩ kê cho tôi có một loại thuốc màu xanh không có tên cụ thể.
Mỗi lần uống nó, tôi luôn có cảm giác nó giống với một loại thuốc tránh thai tôi vẫn thường thấy trên cái tờ quảng cáo dán ở các hiệu thuốc trên đường. Nhưng rồi tôi lại xua tan những hoài nghi ấy bằng cách tự trấn an: “Có vô số loại thuốc với hình dạng và màu sắc khác nhau, hơn nữa một người tốt và quan tâm đến người khác như mẹ chồng không thể nào có giã tâm làm hại tôi được”.
Nếu không có lần vô tình nghe được cuộc điện thoại ngày hôm ấy, có lẽ tôi vẫn mãi tôn thờ và tin vào lòng tốt giả tạo của bà. Hôm đó tôi xin phép về thăm bố mẹ đẻ ít ngày, trên đường đi, do quên mang thuốc bổ mẹ chồng chuẩn bị nên nhờ tài xế lái xe quay về.
Khi vừa đặt chân đến cửa phòng bà, tôi sững người khi nghe được những lời nói độc địa của mẹ chồng ám chỉ mình: “Cơ nghiệp nhà này làm sao có thể dâng cho con của một kẻ hạ đẳng thiếu hiểu biết được. Cứ cái đà này không sớm thì muộn nó cũng bị tống khỏi nhà vì cái tội lấy chồng mà không biết đẻ. Cứ chờ đấy mà xem”.
Thật không thể ngờ những lời nói cay nghiệt ấy là được thốt ra từ miệng của người mà bấy lâu nay tôi vẫn luôn tôn kính. Liệu tôi có nên nói với chồng để chặn đứng âm mưu thâm độc này không đây. Nhưng người đàn bà xảo quyệt ấy chắc chắn sẽ còn có những thủ đoạn kinh khủng hơn nữa.
Vấn đề đáng lo là tôi đã uống thứ thuốc kia suốt 5 tháng trời. Liệu nó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe và khả năng làm mẹ của tôi không. Thật sự lúc này tôi rất sợ và hoang mang, không thể nghĩ ra cách giải quyết nào cho hợp lý?
(Theo Công luận)
" alt="Chết lặng trước âm mưu thâm độc của mẹ chồng"/>
Chết lặng trước âm mưu thâm độc của mẹ chồng