Do đó, khi thi công mái nhà, gia chủ nên chú ý những điểm sau đây.
Lựa chọn loại mái phù hợp
Có 2 loại mái nhà phổ biến là mái bằng (phương song song với mặt đất) và mái dốc (tạo với phương ngang một góc nhất định). Theo KTS, cần xem xét bối cảnh địa lý và mục đích sử dụng để xác định dạng mái phù hợp.
Với khu vực có lượng mưa lớn, vùng trung du, miền núi... nhà nên dùng loại mái dốc, vật liệu phổ biến là tôn, ngói hoặc đổ bê tông, lợp bitum phủ lên. Nhà mái dốc giúp nước mưa chảy nhanh, chống thấm, chống dột và mang đến không gian thoáng đãng, mát mẻ với chức năng giải nhiệt cao.
Khi thiết kế mái dốc, cần tránh đưa vị trí mái thấp vào sát cạnh giáp với nhà hàng xóm, khiến nước mưa tràn sang nhà người khác.
Ngược lại, ở vùng đồng bằng, dọc biển hay những nơi gió, bão nhiều, gia chủ có thể chọn mái bằng. Loại này có ưu điểm là bền bỉ và khả năng chống chịu trước các tác động từ tự nhiên như mưa bão vì có độ dốc tương đối thấp, chỉ dao động trong khoảng 5-8%.
Khi thi công, mái bằng cần được đổ bê tông kiên cố, tính toán hợp lý để chống được với gió biển, bão lũ. Với các công trình ven biển, gia chủ không nên dùng kèo bằng kim loại để làm mái vì sẽ nhanh rỉ sét, hư hỏng.
Làm sàn mái hai lớp
Theo KTS, với mái bằng, sàn mái nên được cấu tạo bởi 2 lớp. Lớp đầu tiên là sàn chịu lực bằng bê tông, được chống thấm, tạo độ dốc thu nước mưa. Lớp tiếp theo có thể ghép bằng những tấm đan bê tông đục lỗ, gốm nung, tấm Duraflex... Hai lớp sàn cách nhau 10 cm, khoảng hở này giúp đối lưu, thông gió.
Với cách thiết kế hai lớp, sàn mái sẽ được tấm đan bảo vệ, không chịu tác động trực tiếp của nhiệt mặt trời, ít co giãn, thấm nước. Nhờ đó, khu vực tầng trên cùng sẽ giảm nhiệt, thoáng mát hơn.
Nếu có cơ hội, theo bạn, tôi có nên rút khỏi quỹ hay không?
Quỹ mà tôi nói đến là Quỹ Bảo hiểm Xã hội (VSS). Băn khoăn của tôi có lẽ cũng là mối bận tâm của hàng triệu lao động, khi dự thảo Luật Bảo hiểm Xã hội sửa đổi đang được lấy ý kiến. Đề xuất được nhiều người quan tâm nhất là quy định chỉ cho phép rút 50% số thời gian đóng góp, nếu người lao động lựa chọn rút một lần.
Dưới góc độ quản lý nhà nước, có lý do chính đáng cho đề xuất đó. Việt Nam đang bước vào thời kỳ dân số già, và nếu hệ thống BHXH không thay đổi, nhà nước sẽ khó gồng gánh nổi kinh phí an sinh xã hội ngày càng tăng. Việc người lao động và chủ lao động đóng đúng và đủ BHXH sẽ góp phần gia cố mạng lưới phúc lợi, đảm bảo quá trình chuyển đổi từ dân số trẻ sang dân số già diễn ra thuận lợi.
Thế nhưng với đa phần người lao động, không mấy ai bận tâm đến câu chuyện vĩ mô. Một bộ phận coi bảo hiểm xã hội là khoản tiền tiết kiệm đề phòng bất trắc. Điều này lý giải cho mức tăng đột biến về số lượng rút bảo hiểm một lần trong hai năm qua, khi ảnh hưởng từ đại dịch và làn sóng sa thải nhân công khiến nhiều người cần tiền để trang trải khó khăn trước mắt, hay gây dựng lại cuộc sống hậu thất nghiệp.
Với một số người khác, bảo hiểm xã hội là gánh nặng, bởi họ mất đi một phần thu nhập hàng tháng mà chưa biết lợi lộc về sau ra sao. Họ ưu tiên thu nhập trước mắt, thay vì thu nhập tương lai. Vì thế, họ thậm chí chấp nhận việc doanh nghiệp trốn đóng bảo hiểm xã hội, dù trên lý thuyết điều này gây thiệt hại cho chính họ.
Những quan điểm này lý giải vì sao tỷ lệ tham gia bảo hiểm xã hội chỉ dừng lại ở mức 38% lực lượng lao động, và số người rút một lần tăng kỷ lục trong hai năm qua.
Tôi không nghĩ người lao động không quan tâm đến lương hưu khi về già. Có sổ hưu là một thứ quyền lợi mang tính ám ảnh với người Việt kể từ thời bao cấp. Nhưng ngược lại, chính vì điều này, họ buộc phải cân nhắc giữa nhu cầu hiện tại và ích lợi tương lai với khoản tiền của mình. Cách vận hành của hệ thống bảo hiểm xã hội hiện tại, đặc biệt là Quỹ Bảo hiểm Xã hội (VSS), chưa khiến cho người lao động yên tâm.
Đầu tiên, dù là một trong những quỹ có tỷ lệ đóng góp cao nhất châu Á, VSS không có sự minh bạch và trách nhiệm giải trình cần thiết. Bạn sẽ thất vọng nếu thử tìm kiếm thông tin hoạt động trên trang chủ của quỹ, dù với danh nghĩa là nhà đầu tư hay khách hàng.
VSS không công khai báo cáo tài chính giải thích cách thức quản lý và đầu tư, lợi nhuận và thiệt hại, tương xứng với một quỹ có quy mô hàng chục tỷ USD. Theo quy định, Kiểm toán Nhà nước kiểm toán quỹ ba năm một lần, và chỉ đến lúc đó một số thông tin tài chính mới được cung cấp qua báo chí. Khoảng mù về thông tin này, cùng những cảnh báo về khả năng vỡ quỹ, làm tăng thêm những lo lắng về mất sổ hưu hay tiền lương không đuổi kịp lạm phát của người lao động.
Sẽ ít nhà đầu tư khôn ngoan nào bỏ tiền cho một sản phẩm như vậy trên thị trường tài chính. Nhiều người lao động cũng thế, nếu họ có lựa chọn khác.
Thứ hai, một hệ thống an sinh xã hội hiệu quả cần mang tính công bằng. Bởi ngay cả với những người không có lương hưu, nhà nước vẫn phải bỏ ra một khoản kinh phí nhất định để hỗ trợ khi họ về già. Số người già không có lương hưu ước tính rơi vào khoảng 13 triệu người vào năm 2030.
Hiện nay, chế tài đảm bảo việc đóng góp đúng và đủ bảo hiểm xã hội còn rất hạn chế. Theo thống kê của VSS, trong khoảng 480.000 doanh nghiệp đang hoạt động và có đăng ký mã số thuế trong năm 2015, chỉ có 199.500 doanh nghiệp tham gia BHXH, chiếm khoảng 42% tổng số. Nợ đọng BHXH tính đến cuối năm 2022 lên đến 13 nghìn tỷ đồng. Con số này chưa tính đến lao động phi chính thức trong khu vực chính thức - những người làm việc trong các cơ sở kinh doanh, cơ quan, tổ chức có đăng ký nhưng không được hưởng BHXH. Theo thống kê, lực lượng này rơi vào khoảng 6,4 triệu người tính đến năm 2016.
Nguyên nhân chính của thực trạng trên bắt nguồn từ năng lực giám sát và quản lý của VSS. Toàn ngành BHXH có khoảng 1.500 người làm nhiệm vụ thanh tra - kiểm tra, tính trung bình mỗi cán bộ phụ trách khoảng 100 nghìn lao động. Việc giám sát là bất khả thi. Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO) khuyến nghị tỷ lệ này nên rơi vào khoảng từ 1.000 đến 2.000 lao động cho mỗi cán bộ.
Một vấn đề nữa là hệ thống BHXH hiện tại vận hành với chức năng của một cơ quan quản lý nhà nước, thay vì một dịch vụ đặt mục tiêu phụng sự khách hàng lên trên hết. Dù có nhiều cải tiến, thủ tục hành chính về BHXH cho cá nhân, tổ chức vẫn gồm 25 thủ tục. Hàng người dằng dặc chờ lấy BHXH một lần ở nhiều địa phương là minh chứng cho sự rườm rà và nhiêu khê đó.
Nếu hoạt động như một dịch vụ, VSS có thể đa dạng hóa danh mục và cá nhân hóa quyết định đầu tư tùy theo nhu cầu của người lao động. Hiện tại, phần lớn quỹ (khoảng 86%) được nhà nước vay thông qua các khoản vay trực tiếp tới ngân sách hoặc mua trái phiếu chính phủ. Phần còn lại được gửi vào các ngân hàng thương mại lớn dưới hình thức cho vay hoặc gửi tiết kiệm.
Thay vì hạn chế, VSS nên nới rộng các trường hợp được rút BHXH một lần sang các nhu cầu cấp thiết khác của người lao động như mua nhà ở, chăm sóc sức khỏe, hay đầu tư giáo dục cho con cái. Đây là điều mà những quỹ BHXH thành công trong khu vực Đông Nam Á như Singapore và Malaysia đã thực hiện từ lâu.
Bảo hiểm xã hội trước tiên và trên hết là quyền lợi của người lao động. Thay vì tập trung tranh cãi về việc nên giữ hay nên rút, sửa đổi lần này cần hướng đến việc phụng sự tốt hơn người lao động và doanh nghiệp. Nếu thấy quỹ vận hành minh bạch, hiệu quả, quyền lợi được đảm bảo, tôi tin ai cũng muốn giữ "tấm lưới an sinh" của mình cho tuổi già. Làm được điều đó, nghĩa vụ về BHXH sẽ được thực hiện mà không cần bất kỳ quy định áp đặt nào.
Nguyễn Khắc Giang
" alt=""/>Rút bảo hiểm một lầnXuất phát điểm thấp kém, tôi nhận ra nghèo là cái tội. Chẳng ai tôn trọng mình nếu mình nghèo hay thất bại cả. Kể cả nếu bạn tìm được người yêu thương mình thì chính họ hàng, bạn bè của người đó cũng coi thường bạn. Thế nên, 21 tuổi, tôi quyết định lên Hà Nội học liên thông và khởi nghiệp lại từ đầu. Tôi bắt đầu với hai bàn tay trắng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Cũng trong thời gian đó, tôi yêu và tìm thấy cô gái của đời mình. Chúng tôi yêu nhau năm năm thì kết hôn. Giờ cũng được mười năm nên vợ, thành chồng.
Giờ về làng, tôi nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người (ngoại trừ việc có thể họ chê vì ngoại hình của tôi không thay đổi). Tôi có vợ đẹp, con xinh, gia đình hạnh phúc. Nhà lầu, xe hơi tôi cũng có từ lâu. Tài sản tích lũy đủ để tôi sống hết phần đời còn lại. Tôi xây nhà ở quê và gửi tiền báo hiếu bố mẹ...
Giờ tôi thấy hài lòng với cuộc sống và cảm thấy đôi khi mình thật may mắn. Vì khó khăn như vậy đã cho tôi thêm động lực đủ lớn để quyết tâm thay đổi. Trong khi đó, bạn bè tôi đa phần đến giờ vẫn loay hoay cơm, áo, gạo, tiền. Thế nên, hãy ngừng tự ti và cố gắng vươn lên. Số phận của ta có thể không thay đổi được, nhưng hãy thay đổi những thứ ta đang có để tương lai tốt đẹp hơn".
Đồng tình với quan điểm cho rằng gia cảnh, ngoại hình không quyết định thành công của mỗi người, bạn đọc ThienDi bày tỏ: "Chồng và tôi quen nhau trong trường đại học. Tôi cao 1m62 và anh cũng vậy. Anh ngỏ lời yêu tôi khi vừa ra trường. Gia đình anh ở quê cũng chẳng khá giả gì khi mà cái máy tính tử tế để hỗ trợ công việc anh cũng không có, một chiếc xe máy cà tàng để đưa đón tôi cũng không. Tôi toàn qua đón anh, máy tính tôi ít dùng nên cũng cho anh mượn. Tôi biết anh không lợi dụng tôi, vì tôi đã quen anh hơn bốn năm trước khi nhận lời yêu và kết hôn.
Anh có đức tính tốt, rất có chí, giỏi giang trong công việc, bạn bè nể trọng. Lúc xin cưới, ba mẹ tôi không đồng ý vì thấy anh hình thức không có, gia cảnh không tốt và lại còn ở xa (anh người Bắc, tôi người Nam). Nhưng rồi, ba mẹ cũng không thắng được con cái. Sau năm năm kết hôn, giờ chúng tôi đã có đủ nhà, xe. Nói vậy để thấy gia cảnh và hình thức không quyết định tất cả. Bạn không nên mặc cảm mà hãy tự tin với những gì mình đang có".
>> Tự biến mình thành lọ lem để đỡ bị đố kỵ
Nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nỗ lực vươn lên thay vì than vãn về nghịch cảnh, độc giả Đạt Nguyễn khẳng định: "Bạn có than trách, oán thán cuộc đời cũng chẳng ai quan tâm, nên dù xuất phát điểm thấp, bạn cũng chỉ còn cách cố gắng thôi. Khi đứng top trong lĩnh vực bạn làm thì mọi khuyết điểm mới lu mờ đi được. Nếu bạn năng lực đứng đầu công ty, thì dù có hơi gầy, hơi xấu, hơi lé, hoặc hơi gù... người ta cũng sẽ bỏ qua được hết. Còn nếu đã ngoại hình kém, năng lực lại yếu thì họ sẽ dìm bạn xuống bùn.
Tôi cũng từ làng quê nghèo, nhà năm miệng ăn nhưng chỉ được mấy thước ruộng. Lớp sáu, tôi còn phải đi dép đứt, dán quai lại để đi học. Đến lớp chín, tôi còn mặc áo khoác rách vá lại. Suốt 12 năm đi học, tôi chỉ có hai bộ đồ mới là đồng phục bắt buộc của trường cấp ba, còn lại đồ cũ đi xin hết. Tôi cũng tự ti, thích một cô gái nhưng cũng không dám nói, nhưng tôi cũng cố gắng để vươn lên.
Cấp hai, tôi làm lớp trưởng, thành tích đứng top của trường, thầy cô yêu quý. Lên cấp ba, tôi cũng làm cán bộ lớp, học ở mức khá của lớp chọn, trường điểm. Sau đó, tôi đậu đại học. Sau sáu năm ra trường đi làm, tôi kiếm được một triệu thì người khác đã kiếm được cả chục, trăm triệu đồng. Khi tôi cầm chục triệu trong tay thì xã hội toàn tiền tỷ, khi tôi có trăm triệu trong tài khoản thì đất đai giờ cũng lên giá chóng mặt.
Trước đây, cũng có lúc tôi than trách này nọ, mình không được ai hỗ trợ. Tôi nhận ra khi mình ngồi than vãn thì xã hội đang chạy vù vù, than thân chẳng được gì, nên tôi cố gắng nâng cao chuyên môn, năng lực, ít nhất cũng phải mức tốt ở chỗ đang làm. Giờ đây, tôi đã có vợ con, cũng hay đùa với vợ rằng hai đứa "môn đăng hộ đối" trong nghèo khó nên cùng phải phấn đấu".
" alt=""/>Vượt qua mặc cảm vừa xấu vừa nghèo