Nhận định, soi kèo Urawa Red Diamonds vs Fagiano Okayama, 12h00 ngày 8/3: Chưa thấy niềm vui
相关文章
- 、
-
Siêu máy tính dự đoán MU vs Arsenal, 23h30 ngày 9/3 -
Chỉ cần dân gọi là mình lên đường! Nữ điều dưỡng ở tâm dịch CovidMọi người trong khoa Thận tiết niệu (BV Việt Nam - Thụy Điển) thường gọi điều dưỡng Nguyễn Thị Hương (điều dưỡng viên, BV Việt Nam - Thụy Điển, Quảng Ninh) là “người chẳng sợ cái gì bao giờ”. Không có chiến dịch nào của bệnh viện mà chị vắng mặt.
Trước Tết Nguyên đán, 22h30 nhận lệnh hỗ trợ chống dịch ở thị xã Đông Triều, chị lên đường ngay lập tức mà chẳng kịp mang theo bộ quần áo nào. 15 ngày chống dịch ở Đông Triều là 15 ngày ròng rã chị cùng đồng nghiệp đi bộ hàng chục cây số, gõ cửa từng nhà để lấy mẫu xét nghiệm.
Sau đó, chị lại tiếp tục cùng đồng nghiệp chống dịch tại bệnh viện Việt Nam - Thụy Điển với những ca trực liên miên.
Chị Nguyễn Thị Hương trong ngày lên đường hỗ trợ Bắc Giang. Và lần này, chị là người xung phong đầu tiên khi Quảng Ninh kêu gọi 200 chiến sĩ áo trắng lao vào “chảo lửa” chống dịch Covid-19 ở Bắc Giang. “Sinh ra làm nghề y, chỉ cần dân gọi là mình lên đường thôi. Cảm giác nghề thấm vào máu của mình rồi!”.
Ăn uống không quan trọng, chỉ cần tìm ra “F”, dập dịch càng nhanh càng tốt
Ngày đầu tiên có mặt tại Bắc Giang, nhóm chị thực hiện lấy 12.000 mẫu xét nghiệm, làm việc xuyên đêm tới 2h sáng. Những ngày tiếp theo, số lượng mẫu xét nghiệm càng tăng lên, chị cùng đồng nghiệp làm việc trong guồng quay không ngơi nghỉ.
Nhưng thời tiết lại chẳng ủng hộ lòng người. Nắng như đổ lửa. Trùm kín trong bộ bảo hộ, mặt đeo khẩu trang, đầu đội mũ, mồ hôi túa ra như mưa. Toàn cơ thể “ướt như chuột lột” từ đầu tới chân.
Cởi đồ bảo hộ ra là toàn thân ướt nhẹp vì trời quá nóng. “Mấy hôm trời nóng, chúng tôi không dám uống nhiều nước vì sợ phải đi vệ sinh. Cả ngày không dám đi vệ sinh, hoặc cùng lắm đi 1 lần thôi vì nếu cởi đồ bảo hộ ra là phải bỏ đi. Như thế vừa mất thời gian vừa tốn kém! Một số người có chức năng thận kém phải đóng sẵn bỉm, vô cùng nóng bức và khó chịu nhưng biết làm sao”, chị Hương nói.
Làm việc hết công suất. Bởi vậy, trong hơn 20 giờ làm việc liên tục, chỉ khi họng khát khô, chị và đồng nghiệp mới dám dừng tay để uống ngụm nước nhỏ. Vì đứng và đi lại liên tục nên chân đau mỏi rã rời.
Có người bị ngất vì kiệt sức. Cái nắng và không khí oi bức khiến chị Hương đầu đau như búa bổ, phải uống tạm viên thuốc giảm đau để tiếp tục guồng quay công việc.
Tranh thủ chợp mắt bất kể khi nào có thể. Nỗ lực là thế, nên đôi lúc gặp sự không hợp tác từ chính người dân, chị cũng chạnh lòng.
“Để tăng công suất xét nghiệm, phương pháp gộp mẫu 5 được thực hiện nhưng bà con không hiểu mà nghĩ chúng tôi gây khó dễ nên lại không hợp tác. Rồi có những trường hợp gọi không tới nên chúng tôi phải đi bộ đến tận nhà để lấy mẫu. Giá mà bà con hiểu được với chúng tôi từng phút trôi qua quý giá như thế nào!”, chị chia sẻ.
Thức trắng đêm xét nghiệm. Ngày ăn tranh thủ, mắt quầng thâm, người gầy rộc đi, nhưng đêm về, họ vẫn bảo nhau rằng: “Đây không phải là thời điểm được phép ngủ đủ giấc. Khi nào hết dịch sẽ xin nghỉ phép để ngủ bù, ngủ cho đẫy mắt”.
Không được phép ốm, phải luôn khỏe để chống dịch là mệnh lệnh mà họ luôn tự đặt ra cho mình. “Giữa tâm dịch thế này, ăn uống, ngủ nghỉ, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần tìm ra F và dập dịch càng sớm càng tốt”, chị nói.
Dịch yên, mẹ sẽ về…
Chồng làm nghề xây dựng thường xuyên đi làm về muộn, chị Hương là người luôn sát sao từng bữa ăn, giấc ngủ của con.
Tháng trước, chồng chị bị ngã xe máy, thoát vị đĩa đệm, đau lưng dữ dội nên phải nằm viện điều trị 16 ngày. Sau đó, anh phải nghỉ ở nhà. Giờ, con gái lớn phải thay mẹ chăm sóc bố và em trai.
Chiều hôm trước khi lên đường, chị vội ra chợ mua đủ loại thực phẩm: gạo, trứng, cá khô, rau củ… để tích trữ vào tủ lạnh.“Chồng thấy vợ đột nhiên mua nhiều thức ăn thế là biết vợ lại sắp đi công tác rồi. Anh ấy còn trêu là sợ bố con anh chết đói hay sao mà mua nhiều thế”.
Bức ảnh 2 con gửi chị Hương để giúp mẹ đỡ nhớ con. Khi chuẩn bị đi, bé Huyền (con gái lớn của chị) ôm lấy mẹ hỏi: “Mẹ lại đi à? Bao giờ mẹ về?”. Chị chỉ biết bảo con rằng mẹ đi chống dịch, đi thôi chưa biết ngày về. Còn cậu con trai Đoàn Minh thì cứ níu mẹ, không muốn mẹ đi.
Kết thúc mỗi ngày dài, nhìn đồng hồ đã 2-3 giờ sáng, chị Hương lại nhớ về gia đình nhỏ của mình.“Biết là giờ đó 2 con và chồng ngủ rồi nhưng nhớ quá nên mình cứ nhắn tin. Nếu có tin nhắn lại là mình lại gọi điện qua zalo để được nhìn thấy mặt con”, chị kể.
Trong mỗi cuộc nói chuyện, chị lại nhận được hàng tá câu hỏi của cậu con trai nhỏ: Mẹ có nhớ con không? Bao giờ mẹ về? Con đi cùng mẹ được không? Mùng 1/6 này mẹ có về tặng quà con không?... Mỗi câu hỏi ngây thơ của bé càng khiến tim chị thắt lại.
Thời gian này cũng đặc biệt quan trọng với bé Huyền khi ngày 1-2/6 tới con sẽ bước vào kỳ thi chuyển cấp lên lớp 10.
“Tỷ lệ chọi cao lắm, cả thành phố chỉ có 1 trường điểm. Lúc trước, tôi định dồn lịch trực để xin nghỉ đưa con thi nhưng giờ đi chống dịch thế này, không biết có về kịp để đưa con đi không?”.
Biết là ngành y “đi trước, về sau”, vất vả nhưng chị vẫn mong con gái nối nghiệp mẹ bởi sứ mệnh cứu người cao cả.
Ngày Quốc tế thiếu nhi đang đến gần, chị cũng như nhiều y bác sĩ khác nơi đầu chiến tuyến khó có thể về mua quà tặng con. Chị thương lũ trẻ vì dịch phải xa mẹ, không có mẹ ở bên trong giai đoạn quan trọng này. Mong ước giản dị được đưa con đi thi có thể khó thực hiện được.
Dù vậy, chị vẫn lạc quan tin tưởng rằng dịch sẽ chóng qua, khi mọi người đều đang vô cùng nỗ lực để kiểm soát dịch bệnh. Cuối mỗi cuộc trò chuyện hằng đêm, các con đều động viên mẹ, và chị không quên nhắn con rằng, “dịch yên, mẹ sẽ về”.
Bùi Định
Ảnh: NVCC, Chiến dịch Cảm ơn những hy sinh
Nữ điều dưỡng ngậm ngùi dự đám tang ông ngoại qua điện thoại
Xung phong vào khu cách ly chăm sóc bệnh nhân, lần đầu tiên chị Hạnh nhận được món quà lãng mạn từ chồng. Cũng trong thời gian ấy, chị nén đau thương, dự đám tang ông ngoại qua live-stream.
"> -
Hôm nọ, tôi đứng trò chuyện với chị đồng nghiệp khoảng 15 phút trong tầm hơn một mét. Buổi tối, chị nhắn tin cho biết tự xét nghiệm nhanh ở nhà và dương tính. Làm việc cùng F0Hai hôm sau, tôi và một bạn nữa họp với sếp. Họp xong, bạn ấy kêu mệt nên tới phòng y tế test nhanh, cũng bị dương tính với Covid-19.
Ở công ty tôi, 2/3 trong khoảng 100 nhân viên khu vực văn phòng đã là F0. Với tình hình đang diễn ra, chúng tôi e những người còn lại cũng sẽ dần lần lượt nhiễm virus.
Có thể do tôi may mắn nên chưa trở thành F0. Nhưng có một lưu ý là tôi rất kỹ với hai chiếc khẩu trang đeo trong suốt thời gian ở công ty. Khi nói chuyện với ai, tôi luôn giữ khoảng cách, tránh nói trực diện. Mỗi ngày tôi súc miệng với nước muối ít nhất ba lần. Tôi cũng thường xuyên khử khuẩn tay, nơi làm việc và dụng cụ làm việc. Khi về nhà, tôi đi thẳng ra phía sau tự giặt quần áo, sau đó vào tắm rồi mới gặp các thành viên gia đình.
Sau những tháng thực hiện "ba tại chỗ", nhà máy chúng tôi chuyển sang "ba xanh". Người lao động đi làm và về nhà trong ngày như bình thường hơn một tháng nay.
Theo quy định của y tế địa phương, khi bắt đầu thực hiện "ba xanh", các doanh nghiệp phải xét nghiệm ít nhất mỗi tuần một lần cho nhân viên. Những tuần đầu sản xuất trở lại, công ty tôi xét nghiệm hai lần mỗi tuần. Không có ai dương tính, cả công ty rất mừng, an tâm và tự tin với biện pháp đang thực thi.
Nhưng F0 bắt đầu xuất hiện cùng sự hoang mang cao độ. Lác đác vài người, rồi lên dăm bảy người, mười người, đến nay đã hàng trăm trường hợp. Hầu như ngày nào xét nghiệm cũng có ca dương tính. Chúng tôi bắt đầu nghi ngại về tính an toàn của mô hình "ba xanh", đã có lúc nghĩ đến quay lại "ba tại chỗ" như nhiều doanh nghiệp tôi biết.
Ban lãnh đạo công ty nhanh chóng nhận ra rằng, các biện pháp phòng dịch áp dụng trong phạm vi nhà máy có thể hiệu qủa thấp vì bên ngoài người lao động vẫn tiếp xúc, đi lại, sinh hoạt với hàng trăm mối nguy và xác suất lây nhiễm cao từ cộng đồng. Nhưng đây là xu thế chung, công ty không thể bắt nhân viên ở mãi trong khuôn viên công ty, tách biệt với bên ngoài như lúc "ba tại chỗ" được. Chúng tôi buộc phải nhìn nhìn nhận, thích nghi để vận hành sản xuất theo xu hướng đó.
Sau một thời gian nỗ lực sắp xếp, toàn bộ nhân viên của chúng tôi đã được tiêm hai mũi vaccine, trừ những người đã là F0 trước đó đang phải đợi đủ sáu tháng sau nhiễm.
Sau vài tuần áp dụng "ba xanh", cơ quan chức năng ra thông báo không yêu cầu doanh nghiệp phải xét nghiệm định kỳ hàng tuần nữa, trừ những công việc đặc thù tiếp xúc nhiều người, rủi ro lây nhiễm cao. Doanh nghiệp chỉ phải xét nghiệm cho các trường hợp có triệu chứng với Covid-19. Đây thực sự là bước đi hợp lý nhằm giảm thiểu chi phí, thời gian, công sức cho doanh nghiệp và thay đổi cách nhìn với dịch. Chúng tôi đã thấm thía sự tác động của chính sách lên sản xuất trong gần một năm trời, từ giai đoạn ráo riết tìm kiếm, cô lập F0 với tư duy "không Covid" đến giai đoạn "sống chung".
Số F0 của công ty tôi xuất hiện ngày càng nhiều, ban đầu là khu vực xưởng rồi đến văn phòng. Virus ở khu văn phòng lan nhanh do không gian kín, sử dụng điều hòa. Chúng tôi từng tính nhiều biện pháp để giảm thiểu nguy cơ lây lan như tắt máy lạnh, gắn quạt. Nhưng khi trời nắng nóng, quạt không đủ mát và môi trường làm việc ngột ngạt, nhân viên khó trụ được cả ngày. Chúng tôi cũng dự tính sắp xếp cho toàn bộ khối văn phòng làm việc tại nhà, nhưng biện pháp này không thể kéo dài mãi vì hiệu quả thấp.
Nhân viên vẫn cứ lần lượt trở thành F0. Chúng tôi báo cáo với các cơ quan chức năng địa phương theo quy định, lập danh sách những người bị dương tính, hàng ngày gọi điện hỏi thăm, xác nhận tình trạng sức khỏe của họ. Gần như tất cả đều bị triệu chứng nhẹ như sốt nhẹ, ho, mệt mỏi trong dăm ba ngày thì hết. Khi họ không còn triệu chứng, chúng tôi xét nghiệm lại, nếu âm tính thì nghỉ ngơi thêm vài ngày và trở lại làm việc. Không ai quá lo lắng về các ca F0 nữa.
Sếp tôi, CEO người Anh nói, Anh là một trong những nước tiêm vaccine và mở cửa sớm nhất thế giới cũng gặp tình trạng tương tự ở giai đoạn đầu sống chung với virus. Nghĩa là F0 nhiều, nhưng có vaccine nên họ vẫn sinh hoạt, làm việc gần như bình thường.
Thiệt hại bởi Covid-19 đã không thể đong đếm. Nhưng từ thực tế công ty mình, tôi cho rằng các doanh nghiệp hôm nay vẫn có thể khắc chế và duy trì sản xuất, việc làm cho người lao động, năng suất cho nền kinh tế mà không cần quá sợ hãi.
Một là, chính quyền phối hợp cùng doanh nghiệp tiếp tục thần tốc tiêm vaccine cho lao động, người dân, nhất là ở các tỉnh hiện chưa phủ hết vaccine. Không nghi ngờ gì, vaccine thực sự là chìa khóa để giảm tử vong và duy trì sản xuất, đẩy lùi Covid-19. Địa phương nào càng sớm phủ được vaccine càng đảm bảo an toàn cho dân và giúp khôi phục kinh tế, chấm dứt tâm lý "boong-ke".
Hai là, dù ở bất cứ đâu ngoài gia đình, ta luôn phải triệt để thực hiện 5K. Dù trong môi trường có nhiều F0, 5K vẫn giúp hạn chế, giảm thiểu tối đa việc lây nhiễm từ người sang người.
Các doanh nghiệp hãy mạnh dạn khôi phục hoạt động khi đã tiêm đủ vaccine. Cũng như vậy, sinh hoạt của người dân, các trường học hoàn toàn có thể mở lại khi đã được phủ vaccine cùng chiến thuật khoa học.
Thế giới đang lo ngại về biến thể virus mới, dịch bệnh dù đáng sợ, nhưng sự sống vẫn phải tiếp tục, hoạt động sản xuất kinh doanh không thể đình trệ mãi. Chỉ cần liên tục cập nhật kiến thức khoa học và cùng hợp tác chống dịch trên tinh thần đó, tôi tin nền kinh tế 2022 sẽ sáng sủa hơn.
Đặng Quỳnh Giang
Trở lại Góc nhìnTrở lại Góc nhìn"> -
Hoa hồng trên ngực trái tập 45: Khuê ôm Thái lần cuối, Bống nguy kịchTai biến y khoa hiếm gặp khi phẫu thuật khiến cơ tim của bé Bống (Hồng Nhung) bị tổn thương, không thể phục hồi. Cả gia đình choáng váng khi bác sĩ thông báo dù đã cho chạy máy tim và phổi nhân tạo nhưng việc này không thể kéo dài lâu, đồng nghĩa với tính mạng của Bống gặp nguy hiểm.
Bác sĩ thông báo Bống đang rơi vào trạng thái nguy kịch. Biết mình cũng không còn sống được lâu, Thái quyết định hiến tim để cứu sống con gái. Trước lúc vào phẫu thuật, Thái và Khuê trò chuyện lần cuối. Khuê quyết định bỏ qua mọi oán hận: "Tôi đã dành khá nhiều thời gian để oán hận anh. Nhưng khi ngồi nghĩ lại tôi hiểu ra rằng nếu không có anh, tôi sẽ không có Bống và Mun. Nếu không có anh, tôi cũng không có động lực để thay đổi, để biết sống có giá trị hơn. Cho dù cay đắng như thế nào đi nữa thì anh vẫn là một phần trong cuộc đời tôi. Anh là người góp phần tạo nên số phận của tôi, và anh là bố của các con tôi".
Phút cuối, Khuê quyết định ôm chồng cũ trong tiếng khóc nấc của Thái, một cái ôm từ biệt mãi mãi. Diễn biến chi tiết "Hoa hồng trên ngực trái" tập 45 sẽ lên sóng VTV3 tối thứ 4, ngày 8/1/2020.
Mỹ Anh
Những hình ảnh không có trên phim 'Hoa hồng trên ngực trái'
Cùng khám phá những bức ảnh hậu trường hài hước không được phát sóng của phim 'Hoa hồng trên ngực trái'.
">