Nhìn đôi chân co quắp của Thủy cùng chiều cao 1,1m, đi lại khó khăn, nhất là mỗi lần lên xuống cầu thang, ít ai nghĩ Phạm Thị Thu Thủy luôn là học sinh giỏi.

Lớn lên ở làng Hòa Bình, có lúc Thủy tự hỏi sao mình bị bỏ rơi và khuyết tật thế này nhưng sâu trong lòng Thủy không hề chán ghét bản thân mà còn thấy mình đặc biệt. “Do tôi tiếp xúc nhiều với các bé đặc biệt nên với hình thức của mình sẽ dễ dàng gần gũi, chia sẻ với các em”, Thủy chia sẻ.

Nhìn đôi chân co quắp cùng chiều cao chỉ 1,1m, đi lại khó khăn, nhất là mỗi lần lên xuống cầu thang, ít ai nghĩ Phạm Thị Thu Thủy luôn là học sinh giỏi.

Tháng 7/2022 vừa rồi cô tốt nghiệp Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, ngành Giáo dục Đặc biệt và có một việc làm ý nghĩa, vừa có thể nuôi sống bản thân vừa giúp các bé tự kỷ ở Trung tâm Ứng dụng tâm lý giáo dục An Nhiên. “Cuộc đời ai cũng sẽ có màu đen và màu hồng, quan trọng là cách mình tiếp nhận”, Thủy vui vẻ nói. 

Không chỉ vậy, Thủy còn chủ nhiệm Câu lạc bộ Ngôn ngữ ký hiệu của Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, tham gia phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu và truyền thông, lan tỏa loại hình ngôn ngữ này tại các trung tâm dành cho người khiếm thính. Thủy còn dành nhiều thời gian tham gia các diễn đàn cho người kém may mắn, các chương trình truyền hình, báo chí nhằm chia sẻ nghị lực sống, tinh thần không ngừng vươn lên trước nghịch cảnh cuộc đời. 

“Nếu không làm giáo viên thì tôi sẽ làm phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, bằng cách nào đó cũng sẽ liên quan đến trẻ đặc biệt”, Thủy chia sẻ.

Trên trang Facebook cá nhân, trong phần giới thiệu về mình, Thủy ghi: “Vẻ đẹp bắt đầu khoảnh khắc bạn quyết định là chính mình” cùng dòng “Con yêu mẹ” khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Truyền cảm hứng, trao yêu thương

Ngày còn bé Phạm Thị Thu Thủy chưa nhận thức về cơ thể. Đến lúc biết suy nghĩ hơn, cô nhận ra dù là khuyết tật hay lành lặn thì ai cũng phải đối diện với nhiều khó khăn trong cuộc đời.

Tất nhiên, Thủy cũng từng co mình lại vì sợ những ánh nhìn từ mọi người nên khi ngộ được giá trị bản thân, Thủy nhận ra chỉ có làm cô giáo thì mới có thể dạy các bạn khuyết tật giống như mình, truyền cho các em sự tự tin, kiến thức đã lĩnh hội được. 

Chính đời sống lạc quan, tích cực của Thủy đã là bài học vươn lên quý giá cho mọi người. 

“Lúc đó tôi chỉ nghĩ là mình phải làm điều gì đó có ích. Trước hết là cho chính mình và sau đó là cho những bé có hoàn cảnh đặc biệt hơn. Khi trở thành người lái đò, ngoài kiến thức, tôi mong có thể giúp các em tự tin, sống hết mình với những khiếm khuyết đang mang vì dù thế nào đi nữa, không điều gì có thể ngăn cản các em đến với những ước mơ”, Thủy bày tỏ.

Trên cương vị nào, “bé Nước” cũng luôn suy nghĩ mình phải là chính mình (như lời tự nhắc BE YOURSELF trên trang cá nhân), phải nỗ lực để ngày một tốt hơn, trở thành phiên bản tốt nhất, đặc biệt nhất.

Nói về nghề dạy học, nhất là với trẻ tự kỷ, Thủy cho rằng việc trao đi kiến thức cũng quan trọng nhưng quan trọng nhất đối với cô chính là tình yêu thương của mình dành cho các bé tự kỷ.

Phạm Thị Thu Thủy cho biết, mỗi ngày cô phải dành nhiều thời gian cho việc lên kế hoạch, phương pháp nào hiệu quả để các em tiếp nhận nó một cách dễ dàng nhất có thể.

Mỗi sáng, Thủy đến Trung tâm An Nhiên trước giờ lên lớp một tiếng đồng hồ, lau dọn bàn ghế, sắp xếp dụng cụ học tập. Buổi trưa, cô chăm cho các bé ăn, ru những bé khó ngủ rồi 5h chiều lại lau dọn, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, hoan hỷ trở về mái ấm yêu thương của mình ở làng Hòa Bình. 

Chính đời sống lạc quan, tích cực của Thủy đã là bài học vươn lên quý giá cho mọi người. Nhìn Thủy bước lên chiếc xe máy ba bánh, bước đi trên đường hay nhấc mình lên từng bậc thang nơi làm việc đều rất quyết tâm và chắc chắn.

Thạc sĩ Tâm lý Lê Minh Huân, người sáng lập Trung tâm Ứng dụng tâm lý giáo dục An Nhiên nhận định: “Gần mười năm làm quản lý trung tâm giáo dục đặc biệt, phỏng vấn hàng trăm ứng viên, nhưng tôi chưa gặp ứng viên nào đặc biệt như Thu Thủy. Cảm ơn cơ duyên đã cho tôi được gặp, làm việc và học hỏi thật nhiều từ cách sống rất đẹp của em”.

Còn với Thủy, mỗi ngày được sống, được thở đã là một ngày tuyệt vời. “Đối với em, những nỗi đau đã trở thành động lực, là bài học, là cơ sở để sống trọn vẹn hơn. Hoàn hảo hay không là do cách nhìn của mỗi người khi nhìn vào số phận đó như thế nào, có niềm tin và lòng biết ơn đối với cuộc sống này”, Phạm Thị Thu Thủy trải lòng.

Thầy giáo Trung Quốc mang bàn đến nhà tặng học sinh và bài học giáo dục sâu sắc

Thầy giáo Trung Quốc mang bàn đến nhà tặng học sinh và bài học giáo dục sâu sắc

Vì nộp bài chậm, cậu bé lớp 6 nói với thầy giáo nhà mình khó khăn, không có đủ bàn học. Thầy giáo đã đưa ra một quyết định bất ngờ." />

Lớp học đặc biệt của cô giáo không chân, cao 1,1m

Kinh doanh 2025-03-11 09:59:32 44667

“Khi còn nhỏ,ớphọcđặcbiệtcủacôgiáokhôngchâkết quả vô địch quốc gia tây ban nha bạn bè chọc tôi không cha, không mẹ. Tôi tự hỏi, sao mẹ lại sinh ra mình. Khi lớn lên, tôi nghĩ chắc mẹ có những nỗi niềm riêng, khó khăn riêng, có lý do gì đó để mẹ không nuôi mình. Dù vậy, bằng cách nào đó tôi vẫn yêu mẹ”, Phạm Thị Thu Thủy chia sẻ.

Theo năm tháng, cô bé khuyết tật sinh năm 1997 này đã là cô giáo của trẻ tự kỷ, đang công tác tại Trung tâm Ứng dụng tâm lý giáo dục An Nhiên (Q.Bình Thạnh, TP.HCM).

Hằng ngày, dù di chuyển bằng đầu gối khá khó khăn, chậm rãi từng bước một nhưng cô giáo Phạm Thị Thu Thủy vẫn tràn đầy tự tin, vui sống, tỏa ra năng lượng tích cực khiến người đối diện nể phục. 

Không ngừng vươn lên

Kể về hành trình bước ra khỏi miền tối của mình, “Bé Nước” - nickname của Phạm Thị Thu Thủy cho biết: “Vừa chào đời tôi đã bị bỏ rơi ở Bệnh viện Từ Dũ. May mắn được Trung tâm Tam Bình (Thủ Đức) nhận về nuôi dưỡng. Đến năm 12 tuổi, tôi chính thức trở thành thành viên của làng Hòa Bình - mái ấm dành cho người khuyết tật”.

Nhìn đôi chân co quắp của Thủy cùng chiều cao 1,1m, đi lại khó khăn, nhất là mỗi lần lên xuống cầu thang, ít ai nghĩ Phạm Thị Thu Thủy luôn là học sinh giỏi.

Lớn lên ở làng Hòa Bình, có lúc Thủy tự hỏi sao mình bị bỏ rơi và khuyết tật thế này nhưng sâu trong lòng Thủy không hề chán ghét bản thân mà còn thấy mình đặc biệt. “Do tôi tiếp xúc nhiều với các bé đặc biệt nên với hình thức của mình sẽ dễ dàng gần gũi, chia sẻ với các em”, Thủy chia sẻ.

Nhìn đôi chân co quắp cùng chiều cao chỉ 1,1m, đi lại khó khăn, nhất là mỗi lần lên xuống cầu thang, ít ai nghĩ Phạm Thị Thu Thủy luôn là học sinh giỏi.

Tháng 7/2022 vừa rồi cô tốt nghiệp Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, ngành Giáo dục Đặc biệt và có một việc làm ý nghĩa, vừa có thể nuôi sống bản thân vừa giúp các bé tự kỷ ở Trung tâm Ứng dụng tâm lý giáo dục An Nhiên. “Cuộc đời ai cũng sẽ có màu đen và màu hồng, quan trọng là cách mình tiếp nhận”, Thủy vui vẻ nói. 

Không chỉ vậy, Thủy còn chủ nhiệm Câu lạc bộ Ngôn ngữ ký hiệu của Trường Đại học Sư phạm TP.HCM, tham gia phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu và truyền thông, lan tỏa loại hình ngôn ngữ này tại các trung tâm dành cho người khiếm thính. Thủy còn dành nhiều thời gian tham gia các diễn đàn cho người kém may mắn, các chương trình truyền hình, báo chí nhằm chia sẻ nghị lực sống, tinh thần không ngừng vươn lên trước nghịch cảnh cuộc đời. 

“Nếu không làm giáo viên thì tôi sẽ làm phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, bằng cách nào đó cũng sẽ liên quan đến trẻ đặc biệt”, Thủy chia sẻ.

Trên trang Facebook cá nhân, trong phần giới thiệu về mình, Thủy ghi: “Vẻ đẹp bắt đầu khoảnh khắc bạn quyết định là chính mình” cùng dòng “Con yêu mẹ” khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Truyền cảm hứng, trao yêu thương

Ngày còn bé Phạm Thị Thu Thủy chưa nhận thức về cơ thể. Đến lúc biết suy nghĩ hơn, cô nhận ra dù là khuyết tật hay lành lặn thì ai cũng phải đối diện với nhiều khó khăn trong cuộc đời.

Tất nhiên, Thủy cũng từng co mình lại vì sợ những ánh nhìn từ mọi người nên khi ngộ được giá trị bản thân, Thủy nhận ra chỉ có làm cô giáo thì mới có thể dạy các bạn khuyết tật giống như mình, truyền cho các em sự tự tin, kiến thức đã lĩnh hội được. 

Chính đời sống lạc quan, tích cực của Thủy đã là bài học vươn lên quý giá cho mọi người. 

“Lúc đó tôi chỉ nghĩ là mình phải làm điều gì đó có ích. Trước hết là cho chính mình và sau đó là cho những bé có hoàn cảnh đặc biệt hơn. Khi trở thành người lái đò, ngoài kiến thức, tôi mong có thể giúp các em tự tin, sống hết mình với những khiếm khuyết đang mang vì dù thế nào đi nữa, không điều gì có thể ngăn cản các em đến với những ước mơ”, Thủy bày tỏ.

Trên cương vị nào, “bé Nước” cũng luôn suy nghĩ mình phải là chính mình (như lời tự nhắc BE YOURSELF trên trang cá nhân), phải nỗ lực để ngày một tốt hơn, trở thành phiên bản tốt nhất, đặc biệt nhất.

Nói về nghề dạy học, nhất là với trẻ tự kỷ, Thủy cho rằng việc trao đi kiến thức cũng quan trọng nhưng quan trọng nhất đối với cô chính là tình yêu thương của mình dành cho các bé tự kỷ.

Phạm Thị Thu Thủy cho biết, mỗi ngày cô phải dành nhiều thời gian cho việc lên kế hoạch, phương pháp nào hiệu quả để các em tiếp nhận nó một cách dễ dàng nhất có thể.

Mỗi sáng, Thủy đến Trung tâm An Nhiên trước giờ lên lớp một tiếng đồng hồ, lau dọn bàn ghế, sắp xếp dụng cụ học tập. Buổi trưa, cô chăm cho các bé ăn, ru những bé khó ngủ rồi 5h chiều lại lau dọn, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, hoan hỷ trở về mái ấm yêu thương của mình ở làng Hòa Bình. 

Chính đời sống lạc quan, tích cực của Thủy đã là bài học vươn lên quý giá cho mọi người. Nhìn Thủy bước lên chiếc xe máy ba bánh, bước đi trên đường hay nhấc mình lên từng bậc thang nơi làm việc đều rất quyết tâm và chắc chắn.

Thạc sĩ Tâm lý Lê Minh Huân, người sáng lập Trung tâm Ứng dụng tâm lý giáo dục An Nhiên nhận định: “Gần mười năm làm quản lý trung tâm giáo dục đặc biệt, phỏng vấn hàng trăm ứng viên, nhưng tôi chưa gặp ứng viên nào đặc biệt như Thu Thủy. Cảm ơn cơ duyên đã cho tôi được gặp, làm việc và học hỏi thật nhiều từ cách sống rất đẹp của em”.

Còn với Thủy, mỗi ngày được sống, được thở đã là một ngày tuyệt vời. “Đối với em, những nỗi đau đã trở thành động lực, là bài học, là cơ sở để sống trọn vẹn hơn. Hoàn hảo hay không là do cách nhìn của mỗi người khi nhìn vào số phận đó như thế nào, có niềm tin và lòng biết ơn đối với cuộc sống này”, Phạm Thị Thu Thủy trải lòng.

Thầy giáo Trung Quốc mang bàn đến nhà tặng học sinh và bài học giáo dục sâu sắc

Thầy giáo Trung Quốc mang bàn đến nhà tặng học sinh và bài học giáo dục sâu sắc

Vì nộp bài chậm, cậu bé lớp 6 nói với thầy giáo nhà mình khó khăn, không có đủ bàn học. Thầy giáo đã đưa ra một quyết định bất ngờ.
本文地址:http://mobile.tour-time.com/html/427a199390.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Cagliari vs Genoa, 2h45 ngày 8/3: Cơ hội bứt phá

Lần đầu tiên tôi bị bóng đè là mùa đông năm 2012. Đó là khi ông tôi vừa mới mất, tôi chuyển đến ở với bà để phần nào xoa dịu đi nỗi đau ấy. Sau 60 năm kết hôn, bà tôi không quen ở một mình và chắc cũng không thể chịu đựng được cái cảm giác buồn bã trong căn nhà trống trải.

Tôi muốn ở bên cạnh và giúp đỡ nhiều nhất có thể, nên đã chuyển vào phòng ngủ bỏ trống cạnh phòng bà. Đêm đến, tôi đưa bà vào giường, sửa soạn chăn gối và tắt đèn - một nhiệm vụ mà bà đã làm không biết bao nhiêu lần trong tuổi thơ của tôi.

Giờ đây, khi vai trò ấy bị đảo ngược lại khiến tôi buồn. Nhưng chính nỗi buồn đã cho tôi một động lực mạnh mẽ, để bảo vệ một trong những người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Tôi nằm trong phòng ngủ bên cạnh, lắng nghe bà tôi khóc.

Ngủ thiếp đi và chợt tỉnh dậy vài giờ sau đó, tôi cảm thấy ớn lạnh. Khi định kéo chăn lên, tôi nhận ra mình không thể cử động. Tôi bắt đầu hoảng sợ. Điều gì đang xảy ra với tôi vậy? Tại sao cơ thể tôi hoàn toàn tê liệt? Tôi đã cố gắng nâng cánh tay lên nhưng nó không hề nhúc nhích.

Đầu của tôi cũng bám chặt lấy gối, cơ thể bất động như bị đóng băng lại.

Tiếp đó, một áp lực xuất hiện trên ngực, nhấn tôi xuống. Càng hoảng hốt, tôi càng thấy khó thở. Giống kịch bản của một bộ phim kinh dị, tôi đã cố hét lên, nhưng chẳng có từ nào thoát ra được khỏi cổ họng.

Không thể cử động mắt, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào màn đêm. Không thể nhìn, nhưng vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy đang có ai đó trong phòng cùng mình.

Có thứ gì đó vô hình và nó đang dày vò tôi, không chịu rời bỏ.

Sau vài phút, nhưng ngỡ như đã vài tiếng đồng hồ, tôi đã có thể cử động trở lại. Cơ thể tôi run lên, bật đèn ngủ và tôi ngồi thẳng lên trên giường cho đến sáng.

Đây là cảm giác của tôi khi bị bóng đè và những gì khoa học nói về nó

"Được rồi, hãy tưởng tượng này", tôi kể với một người bạn của mình vào tối hôm sau. "Tôi đi ngủ bình thường nhưng tỉnh dậy và Lord Voldemort đang ngồi xổm trên ngực tôi".

Cô ấy đã cười. "Ừm, anh có chắc đó không phải là một cơn ác mộng?". Tôi đã cân nhắc câu hỏi của cô ấy. Tôi đã từng gặp ác mộng trước đây, nhưng điều này có giống thế không? Nó khác. Nó đã thực sự xảy ra trong khi tôi tỉnh táo.

"Tôi không nghĩ vậy", câu trả lời cho cô bạn.

Nhận thức một cách sâu sắc thì tôi đã có ý thức, hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là bị bất động trong một trạng thái như kéo dài vô tận.

Tôi kể chuyện này với một số người khác, và họ nói rằng có lẽ nỗi đau buồn từ cái chết của ông tôi đã đóng một vai trò quyết định. "Con đang trải qua một thời gian căng thẳng, con yêu," mẹ tôi nói. Như mọi khi, bà cố gắng hết sức để trấn an tôi.

Tôi không muốn sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ - có vẻ như không cần thiết phải mất thời gian cho việc đó - vì vậy tôi thử Google.

"Thức dậy, không thể cử động", tôi gõ vào ô tìm kiếm.

Ngay lập tức, tôi đã đọc được những câu chuyện của những người biết chính xác điều gì tôi đang nói đến. "Mẹ xem này," tôi nói với bà. "Rất nhiều người trên internet cũng đã trải qua điều này”.

Bình tĩnh lại và thở phào, tôi nhận ra rằng tất cả chúng tôi không hề bất bình thường, mơ hoặc muốn trêu đùa mọi người: Chúng tôi bị bóng đè.

Chứng bóng đè xảy ra khi tâm trí đã thức dậy nhưng cơ thể vẫn còn ngủ. Điều này gây ra trạng thái bất động tạm thời và trong nhiều trường hợp, xuất hiện cả những ảo giác dữ dội. Đối với một số người, tê liệt chỉ kéo dài vài giây, nhưng đối với một số người khác là vài phút.

Adrian Williams, giáo sư chuyên môn về giấc ngủ tại trường King's College London, cho biết tình trạng bóng đè khi ngủ là một "hiện tượng bình thường, không hề nguy hiểm nhưng cũng đáng lo ngại".

Khi ngủ, cơ thể chúng ta luân phiên giữa giấc ngủ REM (ngủ sâu trong đó mắt đảo liên tục) và giấc ngủ của NREM (không phải ngủ REM). Trong giai đoạn REM, bộ não của chúng ta hoạt động rất tích cực. Kết quả của điều đó là những giấc mơ phức tạp nhất của chúng ta xảy ra trong giai đoạn ngủ REM.

"Trong giấc mơ, cơ thể bị khóa liệt lại để ngăn cản bạn thực hiện các động tác thật trong giấc mơ của mình. Thỉnh thoảng cơ thể bị nhầm lẫn, bộ não tỉnh dậy nhưng tình trạng tê liệt vẫn còn", giáo sư Williams nói.

Tình trạng này gần như luôn luôn đi kèm với cảm giác bị đè mạnh lên ngực.

Dĩ nhiên, không có khả năng hít thở làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng. Giáo sư Williams cho biết: "Vì tình trạng tê liệt, cơ hô hấp duy nhất hoạt động là cơ hoành, mọi người sẽ thường có cảm giác hít thở không đủ, vì cơ ngực không hoạt động”.

Khoảng một nửa dân số đã từng trải qua cảm giác bóng đè, ông nói. Một số sẽ gặp bóng đè thường xuyên, những người khác thì chỉ một hoặc hai lần trong đời.

Khi bị bóng đè, chỉ có cơ hoành hoạt động để hít thở, nên bạn cảm thấy tức ngực như có ai đó đè mạnh lên mình

Những nỗ lực đi tìm kiếm phương pháp điều trị bóng đè là tương đối ít. Trung tâm Giấc ngủ London chỉ tiếp nhận trung bình một bệnh nhân bị bóng đè mỗi tháng.

"Đến thời điểm một người quyết định đi khám bác sĩ, tình trạng bóng đè của họ đã xảy ra thường xuyên", giáo sư Williams nói. "Bệnh nhân thường không biết rằng họ đang bị bóng đè, đó là lý do họ đến gặp bác sĩ".

Bóng đè thường liên quan đến chứng ngủ rũ, tình trạng hiếm xảy ra nhưng ảnh hưởng đến khả năng điều chỉnh chu kỳ thức-ngủ của não bộ. Williams ước tính hai phần ba số người nghiện ma túy cũng bị bóng đè.

Theo thông tin từ Cơ quan Y tế Quốc gia Hoa Kỳ, tình trạng bóng đè có thể bắt nguồn từ lo lắng, căng thẳng và trầm cảm – điều này giải thích tại sao lần đầu tiên tôi gặp bóng đè là trong khi đang rất đau buồn. Những người thường xuyên ngủ sai giấc có nhiều nguy cơ hơn những người khác, nhất là trong khoảng thời gian họ mới đi ngủ và sắp sửa thức dậy.

"Không có thuốc kháng sinh nào có thể làm bóng đè biến mất", giáo sư Williams nói. "Điều đầu tiên cần làm là tập trung cải thiện chất lượng giấc ngủ".

Giáo sư Williams nói rằng bóng đè có thể di truyền qua các thế hệ, nhưng không liên quan đến giới tính. "Tôi đã nhìn thấy ba hoặc bốn gia đình mà các thành viên thuộc thế hệ khác nhau gặp bóng đè", ông nói.

Nhiều nền văn hóa trên thế giới đã đổ lỗi cho những sinh vật bí ẩn như những bà phủ thùy già hoặc những con quỷ trong phòng là thứ gây ra bóng đè.

Như bức tranh "The Nightmare" vẽ năm 1781 của Henry Fuseli: Ông mô tả một người phụ nữ đang nằm ngủ, bất động trên giường vì có một con quỷ ngồi trên ngực cô.

Ở Thái Lan, một số người tin rằng khó thở vào ban đêm là do hồn Phi Am - một con ma nằm trên ngực của bạn và muốn nghiền nát bạn.

Đảo Guam có những huyền thoại về Taotomona, một con ma cà rồng trong rừng muốn bảo vệ Trái Đất. Những người không tôn trọng hòn đảo sẽ bị bóp nghẹt trong giấc ngủ, truyền thuyết kể lại.

Giáo sư Williams nói rằng bóng đè xảy ra thường xuyên hơn khi nằm ngửa. Do đó, vấn đề có thể khắc phục một phần bằng cách nằm nghiêng khi ngủ. Ông nói có thể chấm dứt tình trạng bóng đè của một người bằng cách chạm họ. Vì vậy người ngủ cùng bạn có thể can thiệp trong trường hợp cần thiết.

Khi bóng đè xảy ra thường xuyên hơn và những nỗ lực tránh nó không thành công, giáo sư Williams nói, thuốc chống trầm cảm đôi khi được kê cho người đó, không nhất thiết là vì họ bị trầm cảm nhưng để ngăn chặn giấc ngủ REM.

Một số người đã nói với tôi rằng họ đôi khi có thể nháy mắt để thoát khỏi trạng thái bóng đè. Những người khác nhận thấy rằng từ từ di chuyển ngón tay và ngón chân cũng giúp phá vỡ tình trạng này.

Bức tranh The Nightmare vẽ năm 1781 của Henry Fuseli

Kể từ đêm đầu tiên vào năm 2012, tôi đã trải qua chứng bóng đè ít nhất 10 lần. Một lần tôi bị tê liệt tới 3 lần trong một đêm duy nhất. Thật đáng sợ và nó khiến tôi kiệt sức.

Bây giờ, tôi tránh caffein trước khi đi ngủ và nghe nhạc thư giãn trong khi ngủ. Tôi cũng giữ một quyển nhật ký, trong đó có mô tả về những giấc ngủ của tôi. Lần gần đây nhất tôi gặp bóng đè là trong kỳ nghỉ Giáng Sinh. Đây là một đoạn trích từ cuốn nhật ký:

3:30 sáng

Tôi đang ở trong một căn phòng với một người đàn ông mà tôi không biết. Anh ấy hỏi liệu tôi có muốn uống một ly rượu, tôi nói có. Nhưng khi anh ấy ra khỏi phòng để lấy cho tôi một ly, anh ấy đột nhiên tắt điện và để tôi lại trong bóng tối.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy không thoải mái, đã đến lúc về nhà rồi. ... nhưng tôi khựng lại bởi đột nhiên có nhiều người khác trong phòng và chắn hết lối đi. Họ tự dưng xuất hiện từ bóng tối và bắt đầu chụp lấy tôi. Họ kéo ngón tay của tôi, nắm lấy cổ tay của tôi, họ kéo tóc tôi cho đến khi chúng bung ra từng mảng rơi xuống dưới sàn. Tôi đông cứng lại, không thể trốn thoát. Biến thành một tù nhân.

Những kẻ tấn công tôi biến mất và ánh đèn trở lại, nhưng tôi vẫn đang mắc kẹt trên sàn của căn phòng xa lạ này. Tôi nằm ngửa, không thể hét lên. Tôi cố hét lên nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi bắt đầu đấm tay không vào mặt một chiếc bàn gỗ, tuyệt vọng để thu hút sự chú ý của mọi người đến mình.

Bang bang bang. Tay tôi chuyển sang màu tím, nó chảy máu. Tôi đấm vào bàn cho đến khi trên da tôi thủng hẳn một lỗ và có thể nhìn thấy xương bên dưới. Không ai nghe tôi và không ai đến.

Giấc mơ qua nhanh như khi nó bắt đầu. Tôi tỉnh dậy và vẫn còn an toàn ở nhà. Ngón tay của tôi không bị gãy và không có ai khác trong phòng. Tôi kiểm tra tay tôi. Nó lạnh nhưng không chảy máu. Bóng đè lại xảy ra một lần nữa.

Theo GenK

">

Đây là cảm giác của tôi khi bị bóng đè, và những gì khoa học nói về nó

Giải thưởng Nhân tài Đất Việt lần đầu tiếp nhận bài dự thi sản phẩm CNTT chưa hoàn thiện

Siêu máy tính dự đoán Brighton vs Fulham, 22h00 ngày 8/3

Bộ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Mạnh Hùng nhấn mạnh: an toàn, an ninh không gian mạng là điều kiện cơ bản, là yếu tố sống còn để thực hiện thành công chuyển đổi số quốc gia.

Hôm nay, ngày 17/4/2019, dưới sự bảo trợ của Bộ TT&TT, Chương trình Hội thảo và Triển lãm quốc tế về an toàn, an ninh mạng Việt Nam 2019 - Vietnam Security Summit 2019 chủ đề: “An toàn, an ninh mạng trong hành trình chuyển đổi số” đã được Cục An toàn thông tin (ATTT) phối hợp cùng Cục An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao, Hiệp hội Internet Việt Nam và Tập đoàn IEC phối hợp tổ chức tại Hà Nội.

Chương trình có sự tham dự của Ủy viên Trung ương Đảng, Bộ trưởng Bộ TT&TT Nguyễn Mạnh Hùng; Thứ trưởng Bộ  TT&TT Nguyễn Thành Hưng; Thiếu tướng Nguyễn Đăng Đào, Phó Trưởng ban Cơ yếu Chính phủ; Phó Cục trưởng phụ trách Cục ATTT (Bộ TT&TT); Thiếu tướng Tống Viết Trung, Phó Tư lệnh Bộ Tư lệnh tác chiến không gian mạng (Bộ Quốc phòng); Đại tá Đỗ Anh Tuấn, Phó Cục trưởng Cục An ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao (Bộ Công an); Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký Hiệp hội ATTT Việt Nam – VNISA Vũ Quốc Thành cùng đại diện các bộ, ngành, địa phương và những chuyên gia, doanh nghiệp uy tín trong nước và quốc tế về an toàn, an ninh mạng.

Phát biểu khai mạc sự kiện, Bộ trưởng Bộ TT&TT cho biết, thế giới đã và đang bước vào cuộc cách mạng số. Với sự xuất hiện của một số công nghệ mới mang tính đột phá, như AI, Big Data, IoT, cuộc cách mạng số đang gia tăng tốc độ, xuất hiện cơ hội để hình thành xã hội thông minh. Để tận dụng cơ hội của công nghệ số, các quốc gia phải thực hiện chuyển đổi số. Năm 2019 này, Việt Nam sẽ tuyên bố chiến lược chuyển đổi số quốc gia, để xây dựng nền kinh tế số, xã hội số.

Nhấn mạnh an toàn, an ninh không gian mạng là điều kiện cơ bản, là yếu tố sống còn để thực hiện thành công chuyển đổi số quốc gia, tạo ra môi trường an toàn để chính phủ, doanh nghiệp và người dân sử dụng công nghệ số, Bộ trưởng khẳng định: "Việt Nam chúng ta mong muốn và phải tạo ra một không gian an toàn để thực hiện các giao dịch số. Từ nhu cầu này, chúng ta sẽ tạo ra các sản phẩm và dịch vụ về an toàn, an ninh khẳng định và phát triển các doanh nghiệp an ninh mạng đẳng cấp quốc tế".

Bộ trưởng cho rằng, sự thịnh vượng của chúng ta phụ thuộc vào Internet, nhưng Internet lại không an toàn. Chúng ta làm cho Internet an toàn hơn tức là làm cho đất nước thịnh vượng hơn. Không gian mạng là tương lai của thế giới. Cường quốc an ninh mạng cũng giống như cường quốc quân sự trong thế giới thực.

“Cùng một vạch xuất phát với tất cả các nước khác, lại có nguồn nhân lực an ninh mạng vào loại tốt trên thế giới, với khát vọng dân tộc hùng cường, và với một giấc mơ lớn, tài nguyên vô tận trong não mỗi người Việt Nam sẽ được khai thác, và chúng ta có thể đưa Việt Nam thành cường quốc an ninh mạng, bảo vệ Việt Nam, bảo vệ hoà bình thế giới”, Bộ trưởng nhận định.

Người đứng đầu Bộ TT&TT cũng chỉ rõ, năm 2019, phải bắt đầu từ việc tạo ra thị trường an toàn, an ninh mạng, các dự án đầu tư CNTT phải có hạng mục an toàn, an ninh mạng; phát triển các doanh nghiệp, sản phẩm và nhân lực an toàn, an ninh mạng Việt Nam; giám sát chặt chẽ an toàn không gian mạng; đảm bảo an toàn mạng cho các cơ quan của chính phủ và các hạ tầng trọng yếu quốc gia, có khả năng phục hồi khi bị tấn công, mỗi cơ quan này phải có ít nhất một tổ chức hoặc một doanh nghiệp đảm bảo an toàn, an ninh mạng.

">

Việt Nam sẽ không bỏ lỡ cơ hội trở thành quốc gia lớn mạnh về an ninh mạng

Như tất cả chúng ta đều biết, vùng đất huyền ảo đậm chất văn hoá Châu Phi Wakanda trongBlack Panther hoàn toàn là hư cấu. Tuy nhiên, Wauconda, một thị trấn nhỏ cách không xa ngoại ô Chicago, tiểu bang Illinois, thì lại hoàn toàn có thật. Và cũng như những cư dân của Wakanda trong phim, người Wauconda sẽ rất vui lòng nếu mọi người từ khắp nơi trên thế giới ngừng việc hỏi han họ về thứ kim loại huyền thoại vibranium trong phim.

Khi Black Panther mới ra rạp, người dân ở Wauconda nhận được hàng loạt những cuộc gọi và e-mail liên quan đến nội dung về Wakanda và liệu thị trấn có dự định tổ chức kỷ niệm gì khi được lên phim hay không. Trả lời tờ The Hollywood Reporter, thị trưởng Wauconda chia sẻ rằng những nhân viên văn phòng của cô liên tục nhận được cuộc gọi mà trong đó đầu dây bên kia gào lên "Wakanda vạn tuế!" và hỏi xem liệu thành phố ít hơn 20.000 dân này có đang che giấu một mỏ kim loại hiếm nào không.

"Ban đầu tôi cứ tưởng là triệu chứng hàng loạt của kỳ trăng tròn cơ. Có người gọi hỏi và nhờ tôi phát âm tên của thị trấn và sau đó hét lên: "Wakanda vạn tuế!". Sau đó tôi mới biết đấy là câu nói trong một bộ phim".

Vương quốc Wakanda trong phim

Cũng có một điều cần phải lưu ý rằng cái tên Wauconda bắt nguồn từ một từ có nghĩa là "thượng đế" trong ngôn ngữ của các bộ lạc Kaw và Osage. Trong đó, từ này được viết phiên âm là "Wah.Kon.Tah". Tuy nhiên, cách đọc thì lại gần với cách phát âm của Wakanda.

Khi được hỏi rằng liệu việc Marvel mượn Wakanda để đặt tên cho một đất nước Châu Phi có khiến những người bản xứ phiền lòng hay không, một thành viên đến từ tộc Osage hiện đang theo học ngành ngôn ngữ học tên Kilan Jacobs trả lời rằng đối với riêng anh, điều đó chẳng có gì đáng phải bận lòng bởi vì bộ phim đã khiến cho những người quê anh tự hào.

"Đó là một nơi linh thiêng ở trong phim. Ngoài việc đó ra, tôi không biết ngôn ngữ của các nước Châu Phi có từ này hay không. Về tổng thể, tôi không hề cảm thấy bị xúc phạm hay xuyên tạc gì hết. Bộ phim rất hay và đầy cảm hứng".

Theo GenK

">

Vì 'Black Panther', người dân ở một thị trấn Mỹ liên tục bị hỏi có vibranium không

友情链接