Nhận định, soi kèo Palestine vs Iraq, 01h15 ngày 26/3: Lịch sử lên tiếng
(责任编辑:Kinh doanh)
Nhận định, soi kèo Argentina vs Brazil, 07h00 ngày 26/3: Không Messi, không sao
Tầm nhìn của cô dần bị thu hẹp khiến cô sợ hãi cái chết đang đến gần.
Cô nghĩ rằng, khi bóng tối cuối cùng hoàn toàn đến, và đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi thứ. Thế nhưng,
"Mình có thể thấy ... phía trước?"
Hơn nữa, trước mắt cô còn có cậu ta đang đứng đó.
Chính là người bạn thời thơ ấu đã gϊếŧ mình.
"...Ritter? Chuyện gì vậy?"
"Hửm"
Đó là Ritter, thời niên thiếu của cậu ta, người mà cô đã từng nghĩ là hình bóng của một hoàng tử trong truyện cổ tích.
"Hóa ra, ngươi biết tên của ta à?
Cậu ta nghiêng đầu và cười ngây thơ, có khuôn mặt thiên thần đến nỗi cô không bao giờ tưởng tượng được rằng lớn lên sẽ trở thành một kẻ phản bội bẩn thỉu cắn bạn mình bằng răng nanh.
"Này cháu ngơ ngác làm gì vậy? Trước mặt điện hạ lại vô lễ như vậy à!"
"Ah...!"
Thấy dì cằn nhằn với giọng chua chát, chói tai, cô mới chợt nhớ ra.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Ritter .
"Không thể nào...!"
Beatty vội vàng nhìn xuống tay mình.
"Nó thật nhỏ!"
Giống như Ritter, người bằng cách nào đó đã trở lại là một cậu bé, cơ thể của cô cũng là của một đứa trẻ.
"Không sao đâu. Ta đoán chắc hẳn tiểu thư cảm thấy khó xử vì lần đầu tiên gặp ta.”
Giọng tự nhiên của cậu ta lấn át giọng nói chói tai của dì.
"Không sao đâu, ..."
Cậu ta thường nói từ đó.
"Không sao đâu. Ta không quan tâm ngay cả khi ngươi chỉ là một con sóc tầm thường.”
Ritter, từng nói rằng điều đó vẫn ổn, ngay cả khi bản thân cậu ta là một con rắn "cao quý" và cô chỉ là một nữa con sóc thì cũng không sao.
“Vì ta xem ngươi như một người bạn.”
"Mình thật ngốc khi đã tin lời nói đó"
Nhưng, cậu ta, người được cho là bạn của cô, đã cắm răng độc vào cổ cô trước khi giấc mơ của cô thành hiện thực.
***
Trong khoảng thời gian mà Beatty có thể nhớ được, cô đã luôn ở một mình.
Có lẽ có ai đó đã từng ở bên cô trước đây, nhưng đứa trẻ đã ở một mình quá lâu để những trí nhớ non nớt của cô có thể lưu giữ.
Cuối cùng, trong ký ức của đứa trẻ, cô đơn là điều duy nhất còn lại.
“...Tất cả đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Trong căn phòng không có gì để làm, Beatty tiếp tục đọc sách.
Với việc đặt một chiếc ghế ngay cạnh giường của cô, như thể đó là điều mà cô đã làm cùng với ai đó một thời gian trước.
Cạch!
Đột nhiên, cánh cửa mở ra mà không có bất kỳ thông báo nào.
“Ngươi lại lười biếng trong phòng nữa à?”
Đó là dì của Beatty, Firina.
Bà ta là người hay mắng Beatty, nói rằng thật khó chịu nếu cô ra khỏi phòng, và mắng mỏ cô, rằng cô lười biếng nếu cứ ở trong phòng.
Firina mỉm cười hài lòng khi nhìn quanh căn phòng tồi tàn nhất trong biệt thự.
"Hừm! Không. Ngay cả căn phòng này cũng là quá nhiều đối với đứa con bị bỏ rơi của chị ta!"
Chị ta là một người giả vờ như không quan tâm đến hôn nhân, nhưng lại lấy được người chồng tương lai hấp dẫn nhất, sau đó gửi cho ta một xu đồng cảm như thể đang cười nhạo ta.
Chỉ cần nghĩ, con gái của một người chị gái như vậy lại là một Công chúa, ngẩng cao đầu và đứng trước mặt bà ta đã khiến bụng Firina quặn lên.
"Mặc dù tất nhiên, ta sẽ không để điều đó xảy ra."
Một người chị ngốc nghếch.
"Tôi biết chắc hẳn chị đã nghĩ rằng chị đã đánh bại tôi bằng cách kết hôn với Công tước, nhưng hãy nhìn xem điều gì sẽ xảy ra với con gái của chị trong tay tôi bây giờ."
Firina, người đang nhếch khóe môi với sự kỳ vọng méo mó, mở miệng.
"Đứng lên. Có một nơi để đi.”
"Với cháu ạ?"
Beatty chớp mắt trước lời nói của dì. Dì của cô thường không bao giờ nói điều gì như thế. Firina bật cười trước vẻ mặt pha lẫn chút phấn khích của đứa trẻ.
"Ừ. Với cháu."
" alt="Truyện Sóc Nhỏ Tài Năng" />Truyện Sóc Nhỏ Tài Năng
Hắn ở lại cũng chẳng có tác dụng khiến Tiêu Nhữ Xương ra quyết định ngay, Cầu Thế Trinh gật đầu đồng ý.
Từ cánh cửa sảnh đang mở rộng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy sao trên trời đã dần biến mất, cả một bầu trời rộng lớn giờ chỉ còn lại vầng trăng, cũng mông lung ảm đạm.
Tiêu Nhữ Xương nhất định bảo trì tư thế cuộn lại núp ở trên ghế bất động, thỉnh thoảng ngón tay co quắp một cái cho thấy hắn không có ngủ, cho thấy hắn đang suy tư kịch liệt.
Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ quyết định của hắn. Không có thúc giục cũng không dám thúc giục, hắn sợ Tiêu Nhữ Xương cái gì cũng không để ý cùng hắn liều cái cá chết lưới rách, phía Lang hoàn các hắn không có biện pháp giải quyết, về sau lang hoàn các có hành động trả thù gì tạm thời không nói đến, hiện tại tâm trí của hắn tất cả đang đặt trên người ngồi đối diện này.
Ngoài cửa sổ dần xuất hiện ánh rạng đông nhàn nhạt, xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, chiếu vào thân thể Tiêu Nhữ Xương đang cuộn thành một khối trên ghế, thân thể kia không có một chút sinh khí nào, lộ ra vẻ hưu quạnh lạnh thấu xương cùng suy yếu mệt mỏi.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu dần tàn yếu mơ hồ, trời đã sáng choang, không đợi được nữa rồi. Cầu Thế Trinh đứng lên, thổi tắt ngọn đèn dầu bên cạnh, lãnh đạm nói: "Ngươi cho Thẩm Hựu Đường bao nhiêu bạc, ta sẽ trả lại tất cả số bạc đó cho ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, người của lang hoàn các tuyệt đối không tìm được Thanh Lạc, khi chúng ta bị công đường thẩm vấn, tin tức sẽ truyền tới lang hoàn các, nếu bọn họ vẫn không tìm được Thanh Lạc, sẽ cho rằng ngươi đem Thanh Lạc dấu đi, hoặc là biết rõ ngươi không có giấu Thanh Lạc, nhưng để giữ vững uy tín của lang hoàn các họn họ cũng sẽ đẩy trác nhiệm lên đầu ngươi."
Khả năng Lang hoàn các đẩy trách nhiệm là cực nhỏ, nhưng là. . . . . .
"Được, liền theo như ngươi nói, ta đi lang hoàn các rút lui ủy thác." Tiêu Nhữ Xương ngẩng đầu lên, cắn răng gật đầu đáp ứng. Còn ba canh giờ nữa, thời gian hắn cùng lang hoàn các ước định sẽ kết thúc, nếu mọi chuyện giống như Cầu Thế Trinh nói, cái gì cũng có thể xảy ra, hắn sẽ không gánh nổi mối nguy hiểm đó. Có thể lấy lại bạc, trận này cũng không coi là thất bại.
Vả lại, cả đêm đau khổ, hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, trước kia cùng Cầu Thế Trinh đấu những thứ này là vì muốn đem muội muội gả cho hắn, hiện tại, còn phải giữ cửa hôn sự này sao? Không thể kết cũng không muốn kết nữa, không vì hôn sự đó, cần gì phải tranh cãi nữa đấu nhau nữa?
Cầu Thế Trinh cáo từ trở về phủ. Phân phó Cầu Hải đem toàn bộ ngân phiếu kiếm được từ Thẩm Hựu Đường đưa đến cho Tiêu Nhữ Xương, Cầu Hải ngây người.
"Gia, thật vất vả mới khiến vị chủ nhân Tiêu gia kia nôn ra máu, tại sao lại trả lại chứ?"
"Trả lại đi. Mặc dù số bạc này không nhỏ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói, cũng chẳng đáng là bao, Tiêu Nhữ Xương đã đáp ứng ta, ta theo hắn hòa giải thôi."
Đơn giản như vậy, nhưng vẫn rất khó hiểu, Cầu Hải ngây ngốc tại chỗ không thể nhúc nhích. Bọn họ lo lắng muốn chết, hai vị Gia kia lại một tiếng giải hòa liền đem ân oán lúc trước biến mất?
Tiêu Nhữ Xương rút lui ủy thác, đám người Tần Minh Trí liền có thể trở lại. Cầu Thế Trinh có chút lo lắng cùng chờ mong, hắn phải đi tìm Thẩm Thanh Lạc ngay lập tức, để Thẩm Thanh Lạc một thân một mình ở lại trong hang động, thật lo lắng.
Giờ Tỵ, bốn người Tần Minh Trí trở lại.
"Đều không có việc chứ?" Cầu Thế Trinh thấy bốn người sắc mặt mệt mỏi, có chút lo lắng hỏi: "Bọn họ dùng hình bức cung các ngươi sao?"
"Không có dùng hình bức cung, mà dùng thuốc." Tạ Hoán thở ra một hơi, có chút sợ hãi nói: "Lúc trên đường trở về, bốn người bọn nô tài đã nói ra tình huống của nhau, đều có một đoạn thời gian không có trí nhớ gì."
"Hẵn còn may, lúc ấy cho rằng bọn nô tài là mấy quản sự, tương đối làm người khác chú ý, Cầu Hải làm việc lại rất chắc chắn, liền để cho hắn lưu lại không có đi ra ngoài đánh lạc hướng." Tần Minh Trí cũng sợ không dứt.
Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc ở núi bên trong Tê Phượng, chỉ có Cầu Hải biết, may mắn Cầu Hải không có đi ra ngoài để đánh lạc hướng, hắn cũng không phải là quản sự, lang hoàn các không có chú ý tới hắn, bằng không, nếu bị bắt được, bị hạ dược vật lại bất tri bất giác nói ra. . . . . .
Khi đó nếu không được báo động trước, hắn và Thẩm Thanh Lạc căn bản không biết phải ẩn trốn, Cầu Thế Trinh trong nháy mắt sợ tới mức tay chân lạnh như băng khắp cả người mồ hôi lạnh.
Đêm dài lắm mộng, Cầu Thế Trinh phân phó Tần Minh Trí, lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để thành thân, cũng không cần chọn ngày lanh, bắt đầu tôt chức thành thân từ ngày hôn nay, mau cho người gián giấy hỷ đi.
Tần Minh Trí đáp ứng, nhìn Cầu Thế Trinh vội vội vàng vàng xuất phủ, có chút không yên lòng hỏi: "Gia, người bây giờ phải đi tìm Thẩm quản sự? Có sợ Tiêu gia lật lọng không rút lui ủy thác hay không, chỉ là cùng người của lang hoàn các thương lượng lại, thả chúng ta ra ngoài, chờ người đi đón Thẩm quản sự?"
" alt="Truyện Xuân Mang Lưu Luyến" />Truyện Xuân Mang Lưu LuyếnTruyện Dạ Sắc Chi Tiền (Trước Đêm Tối)
Nhận định, soi kèo Sunshine Stars vs Heartland, 22h00 ngày 26/3: Vượt mặt khách
- Nhận định, soi kèo Anh vs Latvia, 2h45 ngày 25/3: Thắng là được
- Cộng đồng Hearthstone Việt Nam tổ chức giải đấu offline đầu tiên
- 6 mẹo để sạc điện thoại nhanh hơn
- Truyện Thâm Dạ Nhạc Viên
- Soi kèo góc Anh vs Latvia, 2h45 ngày 25/3
- Những model iPhone, iPad nào không cài được iOS 8?
- Truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
- Vòng loại The International 4 sẽ được tổ chức tại khách sạn 500 triệu USD
-
Nhận định, soi kèo Indonesia vs Bahrain, 20h45 ngày 25/3: Khác biệt vị thế?
Hư Vân - 25/03/2025 04:35 World Cup 2026 ...[详细]
-
Truyện Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Đó lại nữa rồi..mới nói có một xíu thôi mà ông đại ca này đã lên cơn muốn chửi người. Công lực thật sự quá là thâm hậu đi.
- Mà anh Tình này, tối nay chúng ta sẽ đến nhà hàng Thế Sương ấy! Ông chủ ở đó đã ba tháng rồi không nộp thuế!
- Gì ba tháng? Tụi bây làm ăn cái đ*o gì vậy? Không có anh mày ra mặt là chả làm nên cái qu** qu* gì hết!
- Ái, anh cứ chửi hoài! Cũng anh thôi, nào là nói nếu nhà nào có con nít cụ già thì không nên chèn ép. Cũng chả biết làm xã hội đen hay đi làm từ thiện!
Thanh niên tóc đỏ hậm hực nói. Làm như y muốn lắm ấy. Không phải nhờ phước đức của đại ca để lại sao?
- Nói nhiều quá, tối nay đi với tao! Ồn ch*t m* đi được!
Nói xong Thẩm Lạc Tình cũng mất hứng mà rời đi. Cái kiếp xã hội đen gì đâu mà chán như ruồi bu. Nhìn tới nhìn lui chỉ thấy phát ớn!
Mà lần trước đến nhà hàng đó cũng không tệ. Hừm....xem ra hôm nay lại tốn kha khá tiền rồi. Kệ vậy, lo cho bụng trước rồi mới có sức!!
Nghĩ nghĩ liền lập tức vui vẻ trở lại. Chỉ là cậu không ngờ lần đi đòi nợ này lại gặp phải một con sói xám có dính dáng tới sau này của cậu...
.............
- Phan tổng, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Thế Sương rồi! Thời gian là tám giờ đúng ạ!
" alt="Truyện Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!" /> ...[详细] -
Na Lan nhìn về phía đảo Hồ Tâm. Một vùng xanh mơn mởn dưới ánh nắng rực rỡ, chắc đảo đã được phủ kín cây xanh. Cô ước lượng khoảng cách từ đây đến đảo chỉ 3km là cùng, nếu đeo chân nhái thì có thể bơi sang đó ngon lành. Từ năm lên bảy tuổi Na Lan đã được người cha sát sao hướng dẫn tập bơi bất kể mùa hè mùa đông. Sau đó, cô trở thành thành viên đội bơi trường thể dục thể thao thiếu niên, hiện tại cô đang là đội trưởng đội bơi của đại học Giang Kinh.
Sắp đến ngày giỗ cha lần thứ năm mà hung thủ vẫn đứng ngoài vòng pháp luật. Hương hồn của cha giờ đang ở đâu?
Nghĩ đến người cha, cô cố gắng hít thở thật sâu. Giờ không phải lúc bùi ngùi thương cảm.
Con tàu đã bắt đầu rời đảo Hồ Tâm chạy sang bên này. Nó chạy vội vã, hình như biết lỗi vì sang trễ giờ và muốn bù lại thời gian đã phí phạm.
Trong lúc chờ đợi, Na Lan điểm lại một lượt nhiệm vụ ngày hôm nay: gặp rồi sẽ nói gì, nếu không kết quả thì sao, thế nào được coi là có hiệu quả, nếu không có thu hoạch gì thì trở về sẽ báo cáo ra sao...
Nhưng dù sao đối tượng hôm nay cô trò chuyện cũng không phải một tội phạm hình sự nguy hiểm.
Ba tháng vừa qua ngày nào Na Lan cũng đi xe buýt đến trại giam phường Giang Thành để phỏng vấn tội phạm hình sự, thực hiện khóa luận tốt nghiệp theo chỉ bảo của thầy giáo hướng dẫn. Cô cho rằng đó là một đề tài bình thường và có ý nghĩa vừa phải, nhưng lại "được" tập san nội bộ nhà trường thổi phồng thành "một luận văn tốt nghiệp đầy tham vọng của khoa tâm lý". Thông qua thống kê phân tích môi trường trưởng thành, tình trạng tâm lý và động cơ gây án, cô muốn tìm ra quy luật tâm lý của các tội phạm hình sự. Khi nói chuyện với họ, dẫu có cảnh sát đứng bên hỗ trợ, Na Lan cũng chưa bao giờ thấy thân thiện thoải mái. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự công kích ác độc, lạnh nhạt khinh thường và chớt nhả trắng trợn của họ.
Cho nên, khi kỳ nghỉ hè vừa đến, cô bèn tạm biệt cuộc sống "tự hủy diệt" ấy, lựa cơ hội tìm kiếm một công việc nhàn nhã lành mạnh hơn một chút.
Những điều này đều là tổng kết của Đào Tử.
Đào Tử và Na Lan là hai nữ hoàng sắc đẹp của khoa Tâm lý đại học Giang Kinh. Các giáo sư cao tuổi nhớ lại rằng, hồi xưa khoa Tâm lý đã từng cùng lúc xuất hiện hai cô bạn thân tài sắc vẹn toàn, ấy là 25 năm về trước. Hai nữ nhân vật trong thế kỷ trước, giờ đây một người đang là Thứ trưởng Bộ ngoại giao, người kia là Tổng Giám đốc chuỗi Trung tâm phục hồi sức khỏe bên Mỹ, "đẳng cấp" triệu đô.
Tàu đã cập bờ, cửa mở toang. Khách xuống tàu vội vàng, khách lên tàu cũng vội chẳng kém. Không kể Na Lan, xem chừng những người kia đều là nội trợ hoặc người giúp việc, họ đi chợ sớm mua sắm, tay xách làn to túi nhỏ, muốn trở về đảo Hồ Tâm mát mẻ trước giờ cao điểm mặt trời ra oai nắng gắt.
Ông chủ tàu trạc ngoài 40 tuổi, đầu nhẵn thin, chẳng rõ do hói đầu hay cắt trọc, mắt đeo kính râm to đùng che gần hết nửa khuôn mặt. Kể cũng phải. Suốt ngày lái tàu dưới nắng chói chang mà không đeo kính thì mới là lạ! Ông ta thấp người nhưng rất vạm vỡ, đùi to tướng như hai cây cột, lái tàu rất êm, hành khách không hề thấy tròng trành. Ông ta hầu như quen khắp lượt hành khách, trò chuyện rất cởi mở tự nhiên. Nhìn thấy Na Lan, ông ta cười nói: "Tôi đánh liều đoán thử nhé, cô sang gặp Tần Hoài, đúng không?"
Na Lan tươi cười đáp lại: "tàu của ông có gương không?"
Ông ta ngớ ra. Cô nói tiếp: "Lúc sớm ra khỏi nhà tôi đã soi gương, chẳng thấy mẩu giấy nào dán vào tôi viết rằng tôi đi gặp ai, sao ông lại đoán thế?"
Vài hành khách dỏng tai lắng nghe, rồi bật cười. Ông chủ tàu nói: "Đoán thì khó gì? Một cô gái xinh đẹp, đóng bộ nghiêm chỉnh, lại đi một mình... Tôi dám chắc là sang tìm Tần Hoài"
"Chắc cô hâm mộ nên mới sang gặp?"
"Hoặc là bạn gái, ai mà biết được? đó là chuyện riêng tư của người ta"
Ông ta lại nhìn Na Lan một lượt: "À, chắc cô là..."
Na Lan nghĩ bụng, đây là chuyện riêng của tôi, nhưng ngoài miệng lại cười: "Tôi có việc công"
"Việc công à?"
"Về chuyện viết sách" là việc công hay tư, Na Lan chẳng muốn nói thêm nữa.
Ông ta vỗ lên cái đầu nhẵn thin của mình: "Ôi, tôi rõ thật là... Anh ta chuyên viết văn, thì công việc chính là nói về bản thảo. Cô là nhà xuất bản nào thế?"
"Tôi chỉ là nhân viên nhà xuất bản. Họ cử sang để... làm trợ lý cho anh ta." Nhưng cô biết ngay mình đã nói hớ, không thể rút lại lời đã buột miệng, chỉ mong tiếng còi tàu thủy đủ để làm nhiễu "ra-đa" của mấy người khách đi tàu.
Nhưng "máy bắt sóng vệ tinh" của họ chống nhiễu rất tốt, ai cũng tủm tỉm tỏ ra mình đã thừa hiểu cả, các tờ báo lá cải hay loan tin nên họ đều biết "trợ lý" nghĩa là gì.
Có lẽ đeo thêm chân nhái mà bơi sang đảo Hồ Tâm cũng là một ý không tồi.
Rốt cuộc cũng đã sang đến nơi. Con tàu chầm chậm chạy nửa vòng quanh đảo Hồ Tâm, mé bên kia không có đá ghềnh thì mới có thể cập bờ.
" alt="Truyện Hồ Tuyệt Mệnh" /> ...[详细] -
...[详细]
-
Nhận định, soi kèo Locri 1909 vs Igea Virtus, 20h30 ngày 26/3: Tin vào khách
Hoàng Ngọc - 26/03/2025 08:00 Ý ...[详细]
-
12 loại người đáng ghét nhất tại các quán game
...[详细]
-
Truyện Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
...[详细]
-
Nhận định, soi kèo U19 Séc vs U19 Hà Lan, 23h00 ngày 25/3: Hòa là đủ
Hoàng Ngọc - 25/03/2025 09:57 Nhận định bóng ...[详细]
-
Siêu phẩm Monster Hunter Freedom Unite sẵn sàng ra mắt trên iOS
...[详细]
Nhận định, soi kèo Racing Montevideo vs River Plate, 0h00 ngày 27/3: Mất phương hướng
Mẹo chơi 2048 được truyền lại từ những gamer đã “phá đảo”
Vì thế bạn cần nắm chắc một số mẹo chơi 2048 sau:
Giữ ô có giá trị cao nhất nằm ở góc trên bên trái
Để có một màn chơi 2048 hợp lý, hãy luôn giữ ô có giá trị cao nhất trong thời điểm hiện tại ở một góc cố định của khung và trong bài hướng dẫn này chọn góc trên bên trái.
Một số lời khuyên cho rằng ban đầu bạn có thể cho phép mình vuốt lên trên, sang trái, sang phải một cách ngẫu nhiên để tạo ra một ô có giá trị đến 128 rồi mới bắt đầu “toan tính” (vuốt xuống, trái, phải nếu chọn các góc dưới).
Hãy chắc chắn rằng hàng trên cùng luôn được lấp đầy
Luôn luôn giữ cho hàng trên cùng có mặt đủ 4 ô số (giữ cho hàng dưới cùng nếu chọn các góc dưới). Nếu hàng trên cùng bị khuyết đi 1 ô thì ngay lập tức hãy vuốt lên để giữ hàng trên không bị hổng vì nếu vuốt trái hoặc phải lúc này thì bạn sẽ làm ảnh hưởng đến cục diện của trò chơi, cụ thể là ô có giá trị cao nhất sẽ bị dịch khỏi góc đã chọn và có khả năng bị ô mới chiếm chỗ.
Di chuyển tất cả ô về cùng 1 góc
Khi bạn đã có 1 ô giá trị cao nhất nằm ở góc trái (góc được chọn), hãy cố dồn những ô còn lại về cùng góc này. Điều có có nghĩa là nếu bạn đã “bắt” góc trên bên trái thì chỉ nên ưu tiên vuốt lên và vuốt sang trái, hạn chế vuốt sang phải (lưu ý hàng trên cùng lúc vuốt sang phải cũng phải đang được lấp đầy).
" alt="Mẹo chơi 2048 được truyền lại từ những gamer đã “phá đảo”" />
- Kèo vàng bóng đá Israel vs Na Uy, 02h45 ngày 26/3: Khách đáng tin
- Cách tải video YouTube về điện thoại Android
- LG G3 xách tay được rao bán 16,5 triệu đồng tại Việt Nam
- Truyện Chiếc Vòng Lưu Ly Của Ảnh Đế
- Nhận định, soi kèo Argentina vs Brazil, 07h00 ngày 26/3: Không Messi, không sao
- Truyện Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi
- OPPO chuẩn bị ra Find 7 mini