Tình yêu với thể thao đã giúp chị vượt lên khó khăn.
Khép lòng mình và mất hết hi vọng về hạnh phúc nhưng cuộc gặp với anh Dũng đã thay đổi suy nghĩ của chị Ánh.
Lần đó, anh trai của chị Ánh đến nhà anh Dũng thu hoạch chanh. Thấy anh Dũng mất hai chân, đi lại phải dựa vào 2 chiếc ghế, anh trai chị Ánh chia sẻ, nhà anh có người em gái cũng có hoàn cảnh tương tự. Anh sẽ nhờ em gái giúp anh Dũng có đôi nạng để đi.
Gia đình khó khăn, vừa học xong phổ thông anh Dũng theo bạn bè trong làng đi chợ buôn hoa quả. Anh thường đạp xe thồ từ huyện Hoài Đức lên huyện Lương Sơn (Hòa Bình) mua trái cây về bán.
Một ngày hè năm 1992, trên đường đi Hòa Bình, anh bị va chạm với chiếc xe tải.
Vụ tai nạn đã khiến anh mất đôi chân. Từ một người khỏe mạnh, là chỗ dựa trong gia đình, anh trở thành một người tàn phế.
Một tháng từ bệnh viện trở về, anh Dũng vẫn tràn ngập sự mặc cảm, chán chường. Anh nghĩ về tương lai, về người mẹ già lâu nay vẫn chỉ biết dựa vào con…
6 năm sau ngày gặp tai nạn, cuộc sống của anh cũng rẽ sang một hướng khác. Đó là ngày anh gặp chị.
Tình yêu của 2 người cùng cảnh
Cách nhà nhau 8 cây số và đôi chân không lành lặn, cặp đôi vẫn dành cho nhau cơ hội để hẹn hò, tìm hiểu.
Để sang nhà chị Ánh, anh Dũng thường lái chiếc xe ba bánh đi trên con đường đê. Có những lúc chiếc xe đổ chổng kềnh từ khúc cua trên đê xuống. Đứng từ xa nhìn thấy, lòng chị Ánh đau nhói…
Những kỉ niệm như thế đã đưa họ xích lại gần nhau hơn.
Hai vợ chồng trong một lần đi du lịch. Ảnh: NVCC
Hơn 1 năm tìm hiểu, anh Dũng ngỏ ý muốn được đưa chị về chung một nhà. “Bố mẹ tôi cũng bày tỏ lo lắng, băn khoăn, anh tìm mọi cách để trấn an. Năm 2001, chúng tôi kết hôn”.
Ngày cưới, chú rể lái xe ba bánh đến đón cô dâu. Đây cũng là đám cưới đáng nhớ với người dân ở Cát Quế, Hoài Đức.
Tuy nhiên, tình yêu và mật ngọt của đám cưới nhanh chóng qua đi. “Nhà tôi khó khăn, nhà anh cũng nghèo, chỉ có hai mẹ con chui ra chui vào trong ngôi nhà rách nát. Nhiều lần, mẹ anh thở dài: "Nhà đã có một người khuyết tật, một bà già đau ốm, giờ lại một người khuyết tật nữa, sống làm sao?'".
Nhưng họ không nản chí. Anh Dũng làm rất nhiều nghề để kiếm tiền lo cho gia đình như sửa chữa ti vi, vi tính, làm ở cửa hàng photocopy… Cách đây 5 năm, anh chuyển sang chạy xe ba gác chở hàng. Dù đồng lương không cao nhưng anh luôn nỗ lực để cải thiện kinh tế gia đình.
Cuối năm 2001, con gái đầu lòng của họ chào đời và họ cũng đón con trai vào năm 2003.
Chị Ánh với chiếc nạng bên cạnh đang nấu cơm tối chờ chồng và con về.
Nhờ có chồng hỗ trợ, chị Ánh có cơ hội quay trở lại với thể thao. Dù cơ thể không lành lặn nhưng sự nỗ lực, kiên trì là chìa khóa giúp chị có được những thành tích.
Chị nhớ lại: “Ngày nào từ 4-5h sáng, tôi cũng từ nhà lên trung tâm hơn 30km để luyện tập, không bỏ buổi nào. Tôi nhớ nhất là tháng 4/2001, khi thi đấu ở Mỹ. Lúc đó tôi vừa mang thai con gái nhưng không hay biết, trời rét xuống độ âm, cơ thể tôi mệt và luôn có cảm giác buồn nôn, không ăn được. Tôi phải mượn đồng đội nồi để nấu cháo”. Năm đó, thi chạy 42km bằng xe lăn, chị đã nhận được giải thưởng và số tiền trị giá 1.000 USD.
Liên tục đi thi đấu ở trong và ngoài nước, có tiền từ các giải thưởng, anh chị lần lượt trả nợ, xây nhà. Cuộc sống của họ bắt đầu ổn định hơn.
“Anh ấy rất tuyệt vời. Có những đợt tôi đi thi đấu liên tục, mẹ già và 2 con đều do anh chăm lo. Bố con còn đùa nhau: “Mẹ mày đi cả tháng, nhà vẫn ổn”, chị tự hào nói về chồng.
Sự quan tâm của anh dành cho chị là những loại mặt nạ thiên nhiên anh làm cho vợ dưỡng da, là những món mỹ phẩm anh bổ sung mỗi lần chị hết…
Trong ngôi nhà của họ có rất nhiều bằng khen, kỷ niệm chương ghi lại thành tích của chị Ánh.
“Chúng tôi chưa xảy ra mâu thuẫn bao giờ. Những lần anh giận dỗi, tôi đùa, anh lại quên đi”, chị kể.
Đến nay chị Nguyễn Thị Xuân Ánh là Chủ nhiệm CLB Phụ nữ khuyết tật, anh Nguyễn Tiến Dũng là Phó Chủ tịch Hội Người khuyết tật huyện Hoài Đức.
Họ thường xuyên giúp đỡ, động viên những người có hoàn cảnh giống mình. “Chúng tôi kêu gọi các mạnh thường quân giúp người khuyết tật bằng các hoạt động như xin gạo, xe lăn… Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn truyền cho họ niềm tin, dù ở hoàn cảnh nào cũng không được tuyệt vọng, bỏ cuộc…”, chị nói.
Tháng 5/1996, chị Ánh đã giành giải Nhì toàn quốc môn xe lăn nữ 3km. Tháng 10/1996, chị giành giải Nhất ở cự ly 10km. Năm 1999, chị giành Huy chương Bạc cuộc thi Châu Á - Thái Bình Dương môn xe lăn nữ.
Năm 2000, chị dành giải Nhất Marathon xe lăn nữ tại Hàn Quốc, giải Ba Huy chương Vàng xe lăn nữ cuộc thi Đông Nam Á tại Malaysia, giải Nhất Marathon New York.
Năm 2015, chị giành 2 HCB của Para Game ở Singapore.
Năm 2016, chị đạt giải Nhì cuộc thi Xe lăn nữ quốc tế tại Malaysia.
TÌnh yêu đầy phép màu
Cô em tôi gọi điện rối rít thông báo: Em sắp lấy chồng. Với người yêu thích sự tự do bay nhảy, sống phóng khoáng như em thì đây đúng là "tin hot".
" alt="Chuyện tình 20 năm hạnh phúc của cặp đôi kém may mắn" />
Rừng đá Tsingy gồm nhiều tháp đá vôi sắc nhọn, trông như những lưỡi dao dựng đứng lên trời. Có những tháp đá cao tới 70 m.
Khoảng 200 triệu năm trước, khu rừng là những khối đá vôi chìm dưới biển. Chúng bị đẩy lên mặt đất bởi quá trình biến động địa chất. Theo năm tháng, những khối đá bị mài mòn bởi mưa gió, làm nên hình dạng sắc nhọn như hiện tại.
Có những tháp đá cao tới 70 m
Khu bảo tồn tự nhiên Tsingy de Bemaraha được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới vào năm 1990 nhờ địa hình “sắc nhọn” của rừng Tsingy cùng những khu rừng ngập mặn, quần thể chim, vượn, cáo hoang dã cần được bảo tồn.
Bên dưới những “lưỡi dao chọc trời” là hẻm núi, hang động ẩm ướt, cũng là nhà cho nhiều loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng như vượn cáo. Chúng lợi dụng tháp đá như “đường cao tốc” khi muốn di chuyển giữa các cây ăn quả.
Rừng Tsingy là nơi sinh sống của loài vượn cáo
Những ngọn tháp cũng giúp loài này chạy trốn khỏi kẻ thù. Vì sống trong địa hình hiểm trở, chúng có những miếng đệm dày trên tay và chân để thích nghi với các đỉnh núi sắc nhọn.
Sự sống ở Tsingy được phân bố theo độ cao. Nếu như đỉnh tháp khô cằn, trơ trụi thì các hẻm núi bên dưới ẩm thấp, thiếu ánh sáng. Đây là chỗ trú ẩn lý tưởng của một số loài không xương sống và động vật lưỡng cư. Không gian các hẻm núi hẹp, chỉ đủ cho một người di chuyển. Các nhà khoa học nhận xét đây là “nơi ẩn náu hoàn hảo”.
Hẻm núi phía dưới hẹp, ẩm thấp, thiếu ánh sángrời
Hiện nhiều khu vực trong rừng Tsingy vẫn chưa có dấu chân người do địa hình quá hiểm trở. Khách du lịch nếu muốn khám phá rừng cần có kỹ năng và dụng cụ leo núi chuyên nghiệp để di chuyển.
'Hậu trường' trăm người xếp hàng chụp ảnh ruộng bậc thang Mù Cang Chải
Khoảnh khắc cả trăm người thợ chụp ảnh đứng kín một góc ruộng bậc thang để “săn” cảnh lúa chín vàng ở Mù Cang Chải được ghi lại khiến bất cứ ai xem cũng đều choáng ngợp.
" alt="Ớn lạnh khu rừng đá sắc như lưỡi dao – nơi hiểm trở bậc nhất thế giới" />
Jyoti Kumari và cha mình đã vượt hơn 1.200 km trong 7 ngày bằng xe đạp để trở về quê nhà ở miền Đông Ấn Độ. Ảnh: NDTV.
Tuy nhiên, chi phí để về quê tốn kém ngoài mức tưởng tượng. Một lái xe tải đòi 6.000 rupee (khoảng 60 USD) cho quãng đường 1.200 km nhưng hai bố con không đủ khả năng chi trả.
Cuối cùng, Jyoti quyết định mua một chiếc xe đạp với giá 500 rupee (6,6 USD). Ngày 10/5, Kumari và bố bắt đầu hành trình. Họ về nhà an toàn vào ngày 16/5.
"Chúng tôi chỉ có 600 rupee (7,9 USD) khi rời Delhi. Tôi thường đạp xe cả ngày lẫn đêm và chỉ nghỉ khoảng 2-3 tiếng tại trạm xăng mỗi tối. Chúng tôi chủ yếu ăn đồ ăn tại các điểm cứu trợ và được một số người tốt bụng cho thêm trên đường đi", nữ sinh chia sẻ.
Sự việc nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả truyền thông Ấn Độ và quốc tế. Nữ sinh nhận nhiều lời ca ngợi về lòng dũng cảm khi đạp xe chở bố về quê.
Câu chuyện của Jyoti còn được Ivanka Trump - con gái Tổng thống Mỹ Donald Trump - ca ngợi là “kỳ tích tuyệt đẹp về sự bền bỉ và tình cha con”.
Jyoti và gia đình được truyền thông săn đón vào thời điểm nhiều người biết tới câu chuyện đạp xe của cô bé. Ảnh: India Times.
Xây nhà mới, ký hợp đồng đóng phim
Bốn tháng kể từ khi bất ngờ được nhiều người biết đến, cuộc sống của gia đình Jyoti thay đổi đáng kể.
Khi tin tức được truyền đi rộng rãi, một quan chức bang Bihar đến thăm Jyoti, kéo theo đó là những đám đông hiếu kỳ tìm đến nhà cô gái ở làng Sirhulli, quận Darbhanga, miền Đông Ấn Độ.
Đây từng là nơi hẻo lánh, ít người biết tên, cho đến khi Jyoti bất ngờ nổi tiếng. Từ chỗ dân cư thưa thớt, hầu hết người dân đều tìm đến các thành phố lớn làm việc, Sirhulli đón nhận nhiều phóng viên, đài truyền hình tìm về.
Trong nhà kho, 8 chiếc xe đạp được xếp chồng chất vào nhau. Đây là món quà do các quan chức địa phương, tổ chức phi chính phủ và những người mến mộ, dành tặng cho Jyoti.
“Tôi khá thích thú khi nhận được nhiều sự chú ý tới vậy. Khi đó, ngôi làng tấp nập người đến người đi”, Jyoti cho biết.
Jyoti đã nhận được khoảng 120.000 rupee (1.625 USD) từ các chính trị gia địa phương. Một cựu bộ trưởng còn hứa hẹn tài trợ tiền học và chi phí tổ chức đám cưới cho cô.
“Một người đàn ông ở Mỹ thậm chí đề nghị nhận tôi làm con nuôi vì ông ấy không có con gái. Ông ấy gửi tiền hàng tháng để tôi mua thức ăn cho cả nhà và liên tục mời tôi sang Mỹ. Tôi thỉnh thoảng có nói chuyện với ông”, Jyoti kể lại.
Jyoti (áo hồng) chụp ảnh bên cạnh cha mẹ. Ảnh: VICE.
Thiếu nữ 15 tuổi còn được Hiệp hội Đua xe đạp Ấn Độ chào đón và mời tham dự thi đấu chuyên nghiệp. Nữ sinh hào hứng trước cơ hội này và cho biết khi các quy định hạn chế đi lại được dỡ bỏ hoàn toàn, cô sẽ cân nhắc đến Delhi để tập luyện nghiêm túc.
Ngoài ra, cô gái còn ký 2 hợp đồng đóng phim và được trả trước một khoản thù lao.
“Jyoti là biểu tượng của lòng dũng cảm. Với tư cách là một nhà làm phim, tôi muốn hiểu điều gì đã khiến cô ấy đưa ra quyết định táo bạo như vậy”, nhà sản xuất Vinod Kapri cho hay.
Chuẩn bị bận rộn với nhiều kế hoạch trước mắt, Jyoti hiện tranh thủ thời gian rảnh rỗi để học thêm tiếng Anh.
Nhờ số tiền được tặng thưởng, gia đình cô gái 15 tuổi đã xây dựng ngôi nhà mới với bốn phòng sinh hoạt và một nhà vệ sinh. Từ hoàn cảnh nghèo khó, giờ cả nhà đã có cuộc sống no đủ hơn, nhờ vào hành động của con gái.
Phulo Devi, mẹ của Jyoti, thừa nhận cuộc sống của cả gia đình “đã không còn giống như trước”.
“Tôi không quay lại công việc đồng áng ngoài ruộng nữa”, bà nói.
Trước kia, bà Devi làm thuê tại trang trại và các công trường xây dựng. Thu nhập một ngày chỉ ở mức 180 rupee (2,4 USD), trong khi khoản vay để chữa trị cho cha của Jyoti lên đến 100.000 rupee (1.354 USD).
Mohan Kumuri, cha của Jyoti, thừa nhận bản thân cảm thấy hơi buồn khi báo giới không còn kéo đến làng đông như trước. Người cha vừa nói vừa lật giở cuốn album cất đầy hình ảnh lưu niệm họ chụp cùng mọi người.
Ông cho hay việc bỗng dưng nổi tiếng khiến hàng xóm láng giềng ít nhiều nảy sinh đố kỵ với gia đình mình, nhất là khi nhiều người trong làng đang lâm vào cảnh thất nghiệp, đói ăn, không biết bao giờ mới có thể quay về làm ở các thành phố lớn.
Jitendra Kumar (26 tuổi) đứng đối diện ngôi nhà của ông Kumuri với ánh mắt buồn bã và nói mình đã hết hy vọng. Sau khi thất nghiệp, Kumar mắc kẹt ở nhà kể từ cuối tháng 3.
“Truyền thông kéo đến đây vì Jyoti. Không ai bận tâm về những người thất nghiệp như chúng tôi”, anh nói.
Con trai biến mất bí ẩn khi đang ngủ, 38 năm sau bố mẹ nhận bất ngờ lớn
Suốt 38 năm đi tìm con trai, cặp vợ chồng đã nhận được bất ngờ vô cùng lớn nhờ công nghệ xét nghiệm ADN.
" alt="Thiếu nữ Ấn Độ đổi đời sau khi đạp xe 1.200km chở cha về nhà" />