Họ Quý (季) – ghép bởi chữ hòa (禾) và chữ tử (子) – tên chỉ một chữ Đằng.
Phải tên này không nhỉ?ệnXuiXẻoKhéoChẳngAiHơtinnhanhbongda
Sảnh xét xử của Âm Dương Đạo, thềm phỉ, bệ thúy [1], rèm pha lê lóng lánh, trong vẻ hào nhoáng vẫn toát lên cái rét lạnh.
Hình Tu ngồi nghiêm chỉnh sau rèm, tên tùy tùng bịt mắt bằng một dải gấm đang điều động đám lính hành hình, lúc bấy giờ y mới chợt nhớ đến cái tên này. Từ thuở đất trời sơ khai đã bắt đầu chấp chưởng Âm Dương Đạo, chuyên xử phạt ác thần, lệ quỷ. Suốt dòng thời gian dài dằng dặc ấy, đã thấy qua biết bao kiểu phạm nhân, hung ác có, dữ tợn có, ngông cuồng có, nịnh bợ cũng có nốt, nhưng tại sao cứ nhất định phải nhớ tới cái tên này?
Bản thân Hình Tu cũng chẳng hiểu nổi.
Y chỉ biết, Quý Đằng là một kẻ yếu ớt.
Có một hôm, đúng lúc Hình Tu đang thảnh thơi dạo chơi bên ngoài điện Thập Môn, chợt nghe thấy tiếng cười vọng ra từ sảnh xét xử nhỏ chỗ cửa hông, thế là mặt mày hầm hầm bước vào xem thử, liền trông thấy một vị phán quan một tay chỉ về phía phạm nhân đang quỳ dưới đất, một tay vỗ bàn cười hô hố, hoàn toàn đánh mất tác phong chuyên nghiệp, nghiêm trang thường ngày.
Ngày hôm ấy, kẻ quỳ giữa sảnh chính là Quý Đằng.
Quý Đằng khi đó, cũng nào có hay người vừa bước vào chính là Hình Tu, càng chẳng hề biết Hình Tu là thần thánh phương nào, chỉ biết run lập cập quỳ rạp trên sàn nhà sáng bóng như gương, len lén quan sát người mới đến thông qua ảnh phản chiếu dưới đất.
Đám tùy tùng nối đuôi nhau tiến vào, vải gấm sặc sỡ, chỉ thêu kim tuyến, lòe loẹt chói hết cả mắt, tất cả vây quanh một nhân vật. Người này mặc trang phục tím, eo thắt đai ngọc, dung mạo đẹp tựa trong tranh, phục sức xa hoa lộng lẫy. Chẳng qua trên người y luôn toát ra luồng lệ khí hung ác sắc lẻm, gây nên áp lực lớn đến nỗi làm người khác đầu không ngóc dậy nổi, mà thân thể cũng chẳng dám động đậy, chỉ có ngón tay đang không ngừng run lẩy bẩy.
Phán quan vốn dĩ cao cao tại thượng, ấy thế mà lúc này lại hốt hoảng đến độ ngã chỏng vó khỏi chỗ ngồi, quýnh quáng bò lăn bò toài xuống quỳ chung với Quý Đằng, dập đầu lia lịa, nhiệt tình hơn cả Quý Đằng.
Quý Đằng trông thấy bộ dạng run như cầy sấy của phán quan thì cũng sợ lây theo, lại nghĩ, đến phán quan mà còn phải quỳ lạy hăng hái như thế, cỡ mình sao dám thất lễ, bèn vội vàng dập đầu kịch liệt hơn. Hành động này khiến phán quan kích động không thôi, nên lại tăng tốc độ dập đầu lên, Quý Đằng cảm thấy quái lạ, ai biết quy củ chốn này ra sao, lẽ nào ai dập đầu chậm hơn thì sẽ bị phạt à?
Thế là trong đại sảnh trống trải ấy, hai cái đầu thi nhau nhào vô PK bôm bốp với mặt sàn lạnh ngắt sạch bong kin kít.
Ở Âm Dương Đạo, hồn phách sẽ được thực thể hóa, Quý Đằng dù gì cũng chỉ là phàm nhân, lạy tới lạy lui một hồi cũng sẽ chóng hết cả mặt, tốc độ dĩ nhiên là chậm dần đều, cậu lé mắt nhìn trộm sang chỗ phán quan, thấy anh ta cũng đang đưa mắt nhìn lại mình. Vào khoảnh khắc sự chú ý của ta đã va phải vào ánh mắt của chàng ấy, hai kẻ bị cụng sưng vêu đầu đã có một màn trao đổi chớp nhoáng bằng mắt như sau:
“Đau không?”
“Đau chứ!”
“Giờ làm sao?”
“Ngưng chứ sao!”
Nụ cười vừa chớm nở trên môi đôi bạn cùng tiến sau khi đạt thành hiệp nghị, bỗng đâu trên lưng họ cảm nhận được một tia nhìn sắc lẹm quét qua, thật chậm rãi, từng chút từng chút một, lả lướt trên tấm lưng mỗi người, như có mũi dao bén ngót đang từ tốn xẻ từng thớ cơ trên lưng ra, cảm giác chân thật đến nỗi con tim rét lạnh.
Ánh mắt nhìn nhau của Quý Đằng và phán quan bất chợt dại ra, “Không được dừng, dừng là sẽ chết đó!” Đại sảnh vừa mới yên tĩnh được chốc lát, lại tiếp tục vang lên tiếng đập đầu dồn dập, liên tục không ngừng nghỉ, liên miên vô cùng tận.
Ba canh giờ sau đó, phán quan trực tiếp xỉu ngang. Quý Đằng tuy nhờ có sức trẻ dẻo dai, đầu cứng như đá, song cũng sức cùng lực kiệt. Không chỉ nghe lùng bùng lỗ tai, mà mắt cũng hoa cả đi. Đến khi cậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy vây xung quanh mình là một đống áo gấm, cộng thêm bóng người áo tím đai ngọc lượn lờ tới lui. Trong lòng Quý Đằng ngộ ra ngay vị áo tím này ắt hẳn chính là kẻ trị vì, người nắm giữ vận mệnh của cậu trong tay, bèn hấp tấp xốc lại tinh thần, định bò qua quỳ lạy tiếp.
Cậu nhắm về phía Hình Tu, bò bò lết lết, nhưng sao trước mắt lại không phải chân của vị áo tím kia, mà biến thành thềm cửa rồi.
Quý Đằng ngớ người ra, ngước mặt lên dòm, rõ ràng mình định bò về phía Hình Tu đang đứng giữa sảnh kia, thế quái nào lại bò ra tận cửa luôn rồi. Cậu chàng tự cốc đầu mình, nheo mắt lại canh cho ngay ngắn, một lần nữa nhắm thẳng hướng Hình Tu mà bò qua.
Chẳng bao lâu sau, cậu phát hiện ra mình lại bò nhầm về phía cửa rồi.
Không lẽ bị bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi ta? Cho dù có bò tới cỡ nào cũng không tiếp cận được vị kia? Cậu lại nghĩ bụng, có lẽ kỳ thực mình vốn dĩ chẳng thể nào chạm được tới người kia?
Quý Đằng ngẫm lại, nơi mình đang ở chính là Âm Dương Đạo trong truyền thuyết, ở nơi này bất luận xảy ra bất cứ chuyện gì trái ngược với quy luật tự nhiên, thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc cả.
Trong lúc cậu còn đang mải mê dùng hết tất cả lòng thành để mà ngưỡng mộ sức mạnh thần bí chưa biết tên, thì chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng tràn đầy nghi hoặc vang lên từ chỗ vị áo tím kia, “Cậu ta —”
Người áo tím chỉ vừa mở miệng thốt lên một từ, tiếp sau đó là một tràng âm thanh vun vút như xé gió vang lên, đến khi Quý Đằng định thần lại mới nhận ra những ngọn kích bằng vàng và bạc đã gác trên cần cổ cậu tự bao giờ, đám tùy tùng bao vây lấy cậu tỏa ra sát khí kinh hồn, có ngon thì thử động đậy đi~~~~
“Kẻ đã rơi vào Âm Dương Đạo mà vẫn mang tư tưởng trốn chạy, theo luật phán tội tử hình hai lần!” Tùy tùng bịt mắt thái độ hung tợn cất giọng đanh thép, Quý Đằng toan kêu oan, ngọn kích nhọn hoắm đã thọc ngay vào họng, mọi lý lẽ đều không cách nào tỏ bày.
May mắn làm sao, ngài phán quan mới rồi dập đầu tới bất tỉnh nhân sự đúng lúc này bừng tỉnh dậy, sau khi đánh giá sơ bộ về tình hình hiện thời, mới dè dặt lên tiếng giải thích, “Quân thượng, có vẻ như phạm nhân chỉ định bò tới chỗ ngài thôi, chẳng qua, không biết là do cậu ta bị mù hướng bẩm sinh hay tại quỳ lạy đến chóng mặt luôn rồi, nên hết lần này tới lần khác đều bò lố khỏi chỗ ngài đang đứng, chắc tại không bò theo đường thẳng nổi, mà cứ cong cong vẹo vẹo nên mới ra tới ngoài cửa đấy.”
Lúc bấy giờ mũi kích đáng sợ kia mới được rút ra khỏi miệng Quý Đằng, cậu chàng chẳng biết nói gì hơn ngoài luôn mồm xin tha, “Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi!”
Phán quan lật đật kéo cậu ta dậy, nhỏ tiếng trách, “Ngươi có xin tha thì cũng phải nhắm đúng đối tượng chứ, xin cái cổng làm gì, đại nhân ở bên kia kìa.”
Đầu óc Quý Đằng lúc này đã đặc quánh như hồ rồi, bò lịch bịch lòng vòng mãi vẫn chẳng tới được đúng nơi cần tới, đành khóc rống lên nghe đến là thảm thương, “Bẩm đại nhân, tiểu nhân thật lòng không phải cố ý đâu, quả tình là choáng đến mức tìm không thấy ngài nữa rồi!”
Người áo tím trầm ngâm hồi lâu, mới buông ra một câu thế này, “Đưa cho cậu ta cái la bàn.”
Đến khi Quý Đằng thanh tỉnh trở lại, cậu mới bắt đầu trần tình cớ sự.
Nhà họ Quý vốn là danh gia vọng tộc ở vùng Giang Chiết [2], thuở bé do trong nhà xảy ra chuyện, nên Quý Đằng theo chân phụ mẫu di cư đến một ngôi làng nhỏ ở miền biên cương. Ở đó, nhà cậu có thể xem như phú hộ duy nhất trong vùng, cũng bởi phép vua thua lệ làng, nên nhà họ Quý khi ấy hầu như nắm quyền kiểm soát cả làng.
Hai anh em họ Quý chẳng thân nhau mấy, huynh trưởng Quý Quân kết hôn sớm, năm thê bảy thiếp, tạm thời vẫn chưa có con nối dòng, sau khi phụ mẫu qua đời, liền lên làm chủ nhà họ Quý; Quý Đằng là con vợ lẽ, sự tồn tại của cậu trong căn nhà này có thể nói là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Quý Quân chưa từng ngược đãi cậu, song cũng chẳng đoái hoài gì tới, cứ thế mặc cậu sống qua ngày.
Quý Đằng rất thích đi săn, song không phải vì cậu là kẻ khát máu, trên thực tế cậu chỉ là thích thú với cảm giác du ngoạn săn bắn ở chốn sơn dã mà thôi, mỗi lần về nhà, cũng chỉ là để bổ sung lương thực, trang bị, chưa được bao lâu đã lại cuốn gói ra đi.
Có một ngày, cậu tình cờ cứu được một con chim sẻ bị thương ở dưới chân núi, bèn mang về nhà chăm sóc chữa trị.
Bé con này hồi phục rất nhanh, mới mấy ngày đã có thể nhảy nhót khắp nơi rồi, đến khi lành hẳn cũng chưa chịu bay đi. Một buổi trưa nọ, khi cậu đang chơi với nó, ghẹo tới ghẹo lui một hồi, bỗng dưng mất đi ý thức, rồi cậu thấy mình bước vào một giấc mộng lạ.
Linh hồn cậu như thể mọc cánh, từ bên cửa sổ bay đi mất, lượn một vòng đến thẳng gian nhà phía đông nơi huynh trưởng đang trú ngụ, không chỉ có thế, thậm chí còn băng ngang qua đó, xộc thẳng vào nơi đám thê thiếp của huynh trưởng ở—
Kính hiển vi lực nguyên tử phát hiện ung thư bàng quang chính xác đến 94%
Giờ đây, các nhà khoa học đã tìm ra cách sử dụng kính hiển vi lực nguyên tử để phát hiện ung thư bàng quang trong các mẫu nước tiểu. Bằng cách chỉ phân tích năm ô hiển vi, nó có thể đạt được độ chính xác lên đến 94%.
Theo Wikipedia, kính hiển vi lực nguyên tử (viết tắt là AFM) là một thiết bị quan sát cấu trúc vi mô bề mặt của vật rắn dựa trên nguyên tắc xác định lực tương tác nguyên tử giữa một đầu mũi dò nhọn với bề mặt của mẫu, có thể quan sát ở độ phân giải nanômét.
Thiết bị này được sáng chế bởi Gerd Binnig, Calvin Quate và Christoph Gerber vào năm 1986. Mặc dù đã tồn tại được đến hơn 30 năm, mọi người vẫn chưa thể tìm ra cách ứng dụng thiết bị này trên lâm sàng. Nhưng mọi thứ đã thay đổi trong năm nay với sự tiến bộ của công nghệ, đặc biệt là trí tuệ nhân tạo cũng như học máy (machine learning).
Trước đây với phương pháp nhìn vào mẫu nước tiểu dưới kính hiển vi ánh sáng không thể là phương pháp chẩn đoán chính xác. Lý do là vì không phải tất cả các mẫu nước tiểu từ những người bị ung thư sẽ chứa các tế bào ung thư, đồng thời các nhà quan sát có thể không xác định rõ liệu các tế bào họ nhìn thấy có phải là ung thư hay không.
Nhưng kính hiển vi lực nguyên tử không dựa vào nhận dạng trực quan của các tế bào ung thư. Nó sẽ kiểm tra các thông số của các bề mặt tế bào, từ đó nó sẽ đo mức độ mà các tế bào tuân thủ đầu dò quét. Phân tích cụ thể này cũng không dựa vào các nhà quan sát mà dựa vào học máy, trong đó một thuật toán trí tuệ nhân tạo được đào tạo để nhận ra tế bào ung thư.
Trường hợp nếu không có tế bào ung thư trong mẫu thử thì sao? Với ung thư bàng quang, nhiều tế bào trong nước tiểu của bệnh nhân có thể mang dấu hiệu ung thư trên bề mặt ngay cả khi mẫu thử không chứa tế bào ung thư. Phương pháp AFM mới sử dụng phương pháp này để phân biệt giữa bề mặt tế bào với mô bình thường và mô ung thư. Nhờ vậy việc phát hiện chính xác có thể chính xác đến 94%.
Theo các nhà khoa học, họ đã “định dạng được một chữ ký số” cho tế bào ung thư nhờ tổng hợp các thông tin từ những thay đổi của glycocalyx, một lớp vỏ protein và lipid bao quanh màng tế bào lót bàng quang.
Với việc ứng dụng kính hiển vi lực nguyên tử cùng khả năng tổng hợp “chữ ký số ung thư” để máy tính tự phát hiện, phương pháp kiểm tra không xâm lấn này có thể sẽ còn được áp dụng để phát hiện và chẩn đoán các bệnh ung thư khác nếu các nhà khoa học có thể tổng hợp được thông tin các “chữ ký” mới của các loại bệnh đó như: ung thư đại trực tràng, ưng thư cổ tử cung,...
Bằng cách thay đổi các thông số bề mặt, nó cũng có thể được sử dụng để phát hiện các bất thường tế bào khác và thậm chí có thể theo dõi độ nhạy cảm và phản ứng với thuốc. Do đó, kính hiển vi lực nguyên tử đang được khai thác bởi các bác sĩ có thể “khởi động” một lĩnh vực chẩn đoán nano hoàn toàn mới.
Trí tuệ nhân tạo chẩn đoán bệnh Alzheimer tốt hơn bác sĩ
Trong nhiều trường hợp hệ thống trí thông minh nhân tạo này có những chẩn đoán tốt hơn so với các phương pháp truyền thống.
Dòng người có mặt tại Apple Store để mua iPhone X vào ngày 3/11.
iPhone X được bán ra vào 8 giờ sáng thứ 6 ngày 3/11 và lần lượt hết hàng trên nhiều thành phố cho đến hết ngày thứ 7. Điều mà không xảy ra với các sản phẩm iPhone 8 và 8 Plus của Apple vào tháng 9 trước đó.
Nhiều người tiêu dùng thậm chí đã mua 2 chiếc để không bõ công xếp hàng, họ bán lại cho người khác hoặc làm quà tặng người thân. Những quảng cáo mà mời chào từ người bán lại iPhone đã bắt đầu xuất hiện trên các thị trường thứ cấp như eBay và Craigslist, với mức giá bị đội lên từ 1500 đến 5000 USD.
Niềm hạnh phúc khi sở hữu "hơn một" iPhone X trên tay (tại Úc).
Gene Munster, chuyên gia phân tích của Loup Ventures cho biết, đây là những hàng người xếp hàng dài nhất kể từ khi phát hành iPhone 6 vào năm 2014. iPhone 6 là lần gần đây nhất Apple giới thiệu một dòng sản phẩm thông minh đã được thiết kế lại, khác với những hình ảnh trước đây. Giống như việc Apple đang làm bây giờ với iPhone X
Trong một bài đăng trên trang blog cá nhân, Munster viết: "Dòng iPhone X đã phá kỷ lục về số lượng phiên bản với việc ra mắt 3 mô hình iPhone trong một năm. Đồng thời, số lượng người xếp hàng mua iPhone X cũng nhiều hơn hẳn 57% so với iPhone 7".
Ngoài 2 sản phẩm thất bại là iPhone 7 và 8 thì theo truyền thống của Apple tất cả các điện thoại iPhone sẽ được bán hết sạch trong 2 tuần đầu kể từ khi bắt đầu mở bán. Chính vì thế, Apple đã khuyên khách hàng nên đặt hàng trước thay vì bỏ ra hàng giờ đồng hồ để chờ đợi mua hàng.
Một minh chứng khác là bắt đầu mở đặt hàng online vào ngày 27/10 nhưng iPhone X đã được bán hết sạch chỉ trong vòng vài phút vào ngày mở bán trực tiếp 3/11. Do hạn chế về mặt cung ứng nhanh sản phẩm, Apple cũng dự kiến là nhanh chóng sản xuất thêm iPhone X. Hiện tại, công ty đang sử dụng một số bộ phận mới trong chuỗi sản xuất hàng loạt, chính vì thế gây ra sự chậm trễ không đáng mong đợi.
Màn hình iPhone X dính lỗi lưu vết “burn-in”
Apple vừa xác nhận khả năng màn hình iPhone X có thể dính lỗi “burn-in” do tính chất của tấm nền Super Retina OLED.
Chiếc smartphone Nokia 808 PureView trang bị camera chụp ảnh cực lớn.
Trong khi đó, chiếc máy ảnh Canon EOS 1300D hoặc Nokia D3400 được trang bị cảm biến ảnh APS-C 24 megapixel, nhưng chắc chắn chúng cho chất lượng ảnh tốt hơn điện thoại Nokia 808 PureView.
Số điểm ảnh chỉ mang tính định lượng. Số điểm ảnh cao không đồng nghĩa với chất lượng ảnh cao hơn. Chỉ khi cảm biến thu được nhiều điểm ảnh hơn thì chất lượng ảnh mới được nâng lên.
Thực tế, cảm biến ảnh lớn có số megapixel nhỏ sẽ thu được nhiều ánh sáng hơn, đồng nghĩa với bộ xử lý ảnh có khả năng khử nhiễu tốt hơn.
评论专区