Nhận định, soi kèo Kyoto Sanga vs Avispa Fukuoka, 12h00 ngày 9/3: Trái đắng xa nhà
本文地址:http://mobile.tour-time.com/html/05b693386.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。
Nhận định, soi kèo Aluminium Arak vs Zob Ahan Esfahan, 22h30 ngày 7/3: Cơ hội vượt mặt
Nghèo khổ, công việc cực nhọc so với tuổi tác nhưng vợ chồng ông Trai - bà Thương luôn hạnh phúc bên nhau.
Người dân xã Hương Vinh hầu như ai cũng rõ câu chuyện hiếu thảo hiếm có của bà Thương. Gia đình nghèo khó, bố mất sớm, mẹ đau yếu, nên dù thông minh nhưng bà phải nghỉ học từ rất sớm để kiếm tiền lo cho mẹ và em trai. Ngoài việc đồng áng, bà còn bươn chải làm thuê làm mướn khắp nơi để mẹ và em không bị đói. Để chia sẻ gánh nặng với chị, người em trai Nguyễn Văn Sinh học đến lớp 6 thì vào miền Nam học nghề thợ mộc. Nhưng vào Nam được vài năm thì Sinh trở về quê với căn bệnh tâm thần, suốt ngày chửi bới, phá phách. Một thời gian sau thì mẹ bà ngã bệnh nặng rồi bị mù mắt. Bệnh tật của mẹ và em khiến sức ép cơm áo càng đè nặng lên đôi vai bà Thương...
Nổi tiếng chăm chỉ lại nết na đức hạnh nên khi đến tuổi đôi mươi, bà được nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng trước cảnh ngộ éo le của gia đình, bà quyết định hy sinh hạnh phúc riêng tư để lo cho em và làm tròn chữ hiếu với mẹ. Biết việc đó, mẹ bà kiên quyết ngăn cản nhưng không thể làm bà lay chuyển quyết định. Có chàng trai mê mẩn bà, hứa sẽ hết mình chăm sóc cho người thân của bà nếu nhận lời làm vợ anh ta, nhưng bà vẫn không đồng ý. Lúc đó bà nghĩ, nếu mình vướng bận chuyện chồng con thì không thể toàn tâm toàn ý lo cho mẹ, cho em, mà người ta nói lời chắc gì đã giữ lấy lời.
Thời gian như bóng câu qua cửa, tuổi xuân của bà qua nhanh theo những ngày tháng cực nhọc. Khi mẹ bà qua đời thì bà gần 60, mái tóc đen mượt một thuở đã điểm bạc...
Tình yêu không có tuổi
Ông Trai sinh ra trong một gia đình nghèo ở xã Bình Thành, thị xã Hương Trà. Ông bị mù từ nhỏ nên không thể đến trường. Năm 1992, khi Hội Người mù thị xã Hương Trà thành lập, ông xin vào hội kiếm việc nuôi thân. 6 năm trước, ông chuyển đến Hội Người mù xã Hương Vinh làm tăm tre, chổi đót. Bà Thương quen ông trong những lần đến đây nhận quà hỗ trợ. Những lần gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ giúp hai người hiểu về hoàn cảnh của nhau để rồi trở nên thân thiết.
Thương ông Trai mù lòa và muốn giúp ông kiếm thêm thu nhập, bà tự nguyện dẫn đường đưa ông đi bán vé số. Những lần cầm tay ông Trai dẫn đường, bà cảm nhận được sự chân thành và nghị lực sống mãnh liệt ở người đàn ông mù lòa này. Con tim tưởng chừng như đã héo úa vì tuổi tác của bà đã rung động khi cảm nhận sức ấm từ đôi bàn tay ông. Muốn được chăm sóc ông như chăm sóc người mẹ quá cố mù lòa của mình, bà chủ động ngỏ lời nhưng bị ông Trai từ chối.
Lúc đó, ông Trai thành thật: “Tui rất thương bà, nhưng nếu tui đến với bà thì chỉ khiến cho bà thêm khổ. Bà sáng mắt nên chăm sóc được tui, còn tui mù lòa mần răng chăm sóc bà. Hơn nữa, bà còn phải lo cho em trai nữa…”. Nhưng rồi lời nói tận đáy lòng của bà khiến hai người trở thành vợ chồng: “Tui thương mẹ tui như răng thì thương anh như rứa”.
Ngày ông Trai dẫn vợ về quê ra mắt, bà con lối xóm ai cũng vui mừng. Họ mừng vì cuối cùng ông cũng có một bờ vai để chia sẻ yêu thương, cho dù cả ông và vợ đều đã ở bên kia dốc cuộc đời. Làng xóm mỗi người góp dăm ba chục ngàn tổ chức đám cưới ấm cúng cho ông bà. Nhưng bên cạnh sự vui mừng ấy, cũng không ít người ái ngại cho bà Thương. Ái ngại vì thấy bà đã già yếu nhưng vẫn phải chăm sóc cho người em không hơn gì đứa trẻ lên ba, nay lại “đèo bòng” thêm người đàn ông mù nữa. Nhưng bà Thương gạt đi: “Đã yêu thương nhau thì nào ai so tính thiệt hơn. Tui làm bờ vai cho ông ấy, còn ông ấy cho tui niềm tin và nghị lực…”.
Cặp đôi hạnh phúc
Ngày nắng cũng như ngày mưa, từ tờ mờ sáng, ông Trai và bà Thương đã dìu dắt nhau đi kiếm sống. Bàn tay gầy gò, đen đúa của bà luôn nắm chặt bàn tay chắc nịch, chai sạn của ông. Họ dắt nhau đi khắp xã Hương Vinh và nhiều tuyến đường ở TP.Huế để bán vé số. Công việc vất vả so với tuổi tác nhưng trên khuôn mặt của hai người lúc nào cũng thường trực nụ cười. “Vì rứa mà mọi người thường gọi vợ chồng tui là “cặp đôi hạnh phúc”- ông Trai ngượng ngùng nói.
Tiếp lời chồng, bà Thương bảo, thực ra công việc bán vé số chỉ cần một mình bà làm cũng được, vì ông Trai bị mù không thể nhận biết vé số cũng như tiền của khách trả. Thương chồng, rất nhiều lần bà bảo ông ở nhà nhưng ông không chịu. Một lần, trước sự năn nỉ của bà Thương, ông Trai gượng gạo đồng ý ở nhà, nhưng khi vợ vừa mang vé số rời khỏi nhà vài chục phút thì ông đã nhờ hàng xóm dẫn đến chỗ vợ. Ông Trai bảo, ông đi cùng chỉ khiến cho vợ thêm vất vả, nhưng lúc nào ông cũng muốn đi bên vợ. “Lạ lắm. Cứ xa bà ấy một lúc là tui nhớ, nên lúc nào tui cũng muốn ở bên cạnh bà ấy”- ông bộc bạch.Nhiều người dân xã Hương Vinh kể rằng, cuộc sống của vợ chồng ông Trai thuộc diện cùng cực nhất xã Hương Vinh, nhưng từ ngày lấy nhau đến nay hai người chưa từng lời qua tiếng lại hay đơn giản chỉ là thể hiện sự buồn phiền trên khuôn mặt. Một người hàng xóm của cặp vợ chồng già này tấm tắc: “Thời đại ni, nhiều gia đình nghèo đói vợ chồng “choảng” nhau như cơm bữa, nhưng vợ chồng ông Trai nghèo rớt mùng tơi mà luôn quấn quýt bên nhau, suốt ngày thủ thỉ tâm sự. Tuổi gần đất xa trời rồi mà trông họ lúc nào cũng lạc quan như cặp tình nhân trẻ tuổi”.
Chính tình yêu đã đưa lại cho vợ chồng ông Trai nghị lực và niềm lạc quan để vượt qua những khó khăn, bi kịch. Đã rất nhiều lần hai vợ chồng bị kẻ gian lợi dụng sơ hở cuỗm mất hàng trăm tờ vé số trên đường mưu sinh. Mỗi lần như vậy ông bà đều phải đền cho chủ đại lý hàng triệu đồng. Không có tiền đền ngay nên vợ chồng phải trích tiền lời ít ỏi từ bán vé số hàng ngày để trả nợ từ từ... “Sau những lần đó nhiều khi hai vợ chồng không có tiền mua gạo, lo thuốc thang cho em. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, vẫn được yêu thương nhau là nhất rồi”- bà Thương chia sẻ.
(Theo Dân Việt)
">Chuyện tình cảm động của cặp đôi bán vé số
Sáng 29/9, ông Phí Hữu Khiêm (65 tuổi) dậy sớm hơn thường lệ. Ông mở toang cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi gọi các thành viên còn lại trong gia đình sửa soạn đồ đạc, ăn sáng, mặc đồ bảo hộ để lên xe về nhà.
Ngày chưa nghỉ hưu, thi thoảng ông Khiêm cũng phải đi xa do đặc thù của công việc tu bổ di tích. Tuy nhiên, lần xa nhà này thật đặc biệt. Nơi ông sống - ngõ 328, phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội những ngày cuối tháng 8, đầu tháng 9/2021 là ổ dịch lớn nhất của Thủ đô.
![]() |
Người dân trở về nhà sau khi ngõ 328 được dỡ phong tỏa. |
Ông Khiêm nhớ lại, sau khi thành phố phát hiện hơn 20 ca dương tính với Sars-CoV-2 trên địa bàn phường vào 2 ngày 23-24/8, toàn bộ dân cư con ngõ nơi ông sống đều được test Covid-19. Không khí căng thẳng bao trùm bởi ai cũng cảm nhận được nguy cơ trở thành F0 đang hiện hữu trước mắt.
Ngày 27/8, con trai thứ hai và đứa cháu nội 6 tuổi Phan Bảo Khang của ông Khiêm phát hiện bị nhiễm Covid-19.
Con dâu ông Khiêm sốt sắng xin đi cùng để chăm sóc con nhưng không được. Bé Khang thấy nhân viên y tế đến thì rất sợ, kiên quyết không đi theo. Ông bà, bố mẹ phải giải thích thì Khang mới an tâm theo chú vào Bệnh viện Thanh Nhàn. Đêm hôm đó, cả gia đình ông Khiêm không ai ngủ được. Ai cũng lo cho hai chú cháu, nhất là bé Khang.
Một vài ngày sau khi vào viện, Khang sốt cao. Cả gia đình ông Khiêm lúc ấy đã được đưa đi cách ly tại một cơ sở ở Chương Mỹ. Mỗi ngày, họ nóng lòng chờ đợi tin tức mà con trai gửi tới. Sau những ngày bị sốt, Khang dần khỏe lại. Cậu bé còn tham gia học online với các bạn qua điện thoại của chú.
Chú cháu Khang may mắn chỉ bị nhẹ nên sớm nhận được kết quả âm tính. Sau khi khỏi bệnh, cả hai được đưa về một khách sạn trên địa bàn quận bởi khi đó ngõ 328 vẫn đang bị phong tỏa. 5 thành viên còn lại của gia đình sau khi hoàn thành cách ly cũng được đưa về đây.
Dù ở chung một khách sạn nhưng lúc ấy ông Khiêm vẫn chưa được gặp con và cháu trai. Mãi đến hôm 29/9, sau khi ngõ 328 dỡ phong tỏa, cả gia đình mới được gặp nhau sau đúng 1 tháng xa cách.
Bước chân trên con ngõ nhỏ mà mình đã đi hàng chục năm qua, ông Khiêm lâng lâng một niềm vui khó tả. Bởi sau những ngày dịch bệnh hoành hành hai ngõ phố, gia đình ông vẫn trở về đầy đủ 7 người. “Có những người ở ổ dịch này đi rồi không về nữa. Có gia đình hai vợ chồng mắc Covid-19 đều không qua khỏi”, ông Khiêm ngậm ngùi nói.
![]() |
Ông Khiêm chia sẻ về quãng thời gian chống lại dịch bệnh của gia đình. |
Cuộc điện thoại thót tim giữa đêm khuya
Chị Cao Bích Hường cũng là một người dân sinh sống ở con ngõ 328. Chị Hường sống cùng mẹ đẻ và cậu con trai sinh năm 2007. Mẹ chị Hường năm nay 90 tuổi, có bệnh nền, đi lại khó khăn nên được lãnh đạo quận đồng ý cho ở lại nhà. Riêng cậu con trai thì vẫn cùng hơn 1.000 nhân khẩu của hai ngõ 328 và 330 di chuyển tới các khu giãn dân.
Thời điểm bùng dịch, Khu tập thể Bóng đèn phích nước Rạng Đông nơi chị Hường sinh sống liên tiếp phát hiện các ca F0. Có tầng có tới 5/7 hộ bị nhiễm Covid-19. Từ tầng 2 trở lên, người dân vẫn phải dùng nhà vệ sinh chung nên nguy cơ lây nhiễm luôn rình rập.
![]() |
Những ngày tháng giãn cách, con trai chị Hường có thêm trải nghiệm sống tự lập. |
Tối 2/9, trao cho con bộ đồ bảo hộ, lòng người mẹ rối bời. Chị dặn dò con từng chút một, từ chuyện ăn uống, vệ sinh tới việc chấp hành các quy định về phòng chống dịch khi di chuyển trên đường, khi tham gia test định kỳ. Đặc biệt, chị lưu ý con phải duy trì thói quen tập yoga và lan truyền năng lượng tích cực cho mọi người.
Sống trong tâm dịch, một tiếng gõ cửa hay tiếng gọi của người lạ cũng khiến chị Hường căng thẳng. Chị Hường kể, có hôm đang ở trong nhà, chị nghe tiếng người gọi thất thanh bên ngoài. Nhìn qua khe cửa, chị thấy khoảng 6-7 người mặc đồ bảo hộ màu xanh, màu trắng đứng kín trước nhà. Bên ngoài tiếng còi xe cứu thương vang lên liên hồi.
“Tôi vội vàng mở cửa thì họ thông báo là hôm đó mẹ tôi được lấy mẫu ở nhà, không phải ra trường mầm non như mọi khi. Nghe nhân viên y tế nói xong, tôi mới dám thở mạnh bởi trước đó cứ nghĩ mẹ hay con sắp bị người ta đưa đi”, chị Hường nhớ lại.
Khoảng thời gian đầu, cứ 2-3 ngày, chị Hường và mẹ lại được lấy dịch mũi họng. Hôm thì test nhanh nhưng cũng có hôm làm xét nghiệm PCR. Sau mỗi lần lấy mẫu, chị lại hồi hộp chờ kết quả và thót tim khi thấy số điện thoại lạ gọi đến.
Chị Hường kể có lần hơn 12h đêm, chị thấy chuông điện thoại reo vang. Bên kia vang lên giọng một nhân viên y tế: “Chị ơi em bên test nhanh đây ạ!”. Lúc ấy, chị Hường lo lắm bởi buổi chiều khi thực hiện test nhanh cho mẹ chị, thấy que test lên một vạch, các nhân viên y tế liền rời đi luôn. Còn chị, ban ngày cũng thực hiện xét nghiệm tại điểm tiêm chủng nhưng chưa nhận được kết quả. Chị Hường đoán già đoán non, lẽ nào một trong hai mẹ con sắp phải dọn đồ lên đường.
Tuy nhiên, nhân viên y tế sau đó thông báo với chị là họ bị nhầm số. Nguyên nhân là do số điện thoại của chị Hường và của một gia đình có ca F0 chỉ khác nhau một con số.
Trải qua những ngày tháng sóng gió, chị Hường nhận thấy những thay đổi tích cực trong gia đình cũng như ở ngõ phố nơi mình sinh sống.
Bình thường mẹ chị rất ngại uống sữa, đến bữa cũng chỉ ăn chút ít đồ ăn. Tuy nhiên, khi dịch bệnh ập đến, biết có nhiều người trẻ khỏe hơn mình không thể qua khỏi vì Covid-19, cụ bà dần thay đổi tích cực hơn. Cụ chịu khó ăn uống hơn, biết yêu thương bản thân hơn, thi thoảng đi lại vận động chân tay cho bớt ì ạch.
Cư dân trong ngõ thì có ý thức hơn về không gian sống. Trước đây, các gia đình thường có thói quen đổ rác không theo quy định. Tuy nhiên, sau khi đi giãn dân, cách ly trở về, mọi người đã biết đổ rác đúng giờ để đảm bảo vệ sinh khu phố.
Đặc biệt, ai nấy đều nghiêm chỉnh tuân thủ 5K, giữ khoảng cách 2m nếu có việc buộc phải ra ngoài. Nhiều người cẩn thận đeo 2 khẩu trang và đeo thêm kính chắn giọt bắn.
“Những ngày tháng qua, tôi nghĩ, không ai trong khu phố này ăn ngon ngủ yên được. Nhà tôi ở tầng 1 của khu tập thể nên nghe rất rõ tiếng xe cứu thương mỗi lần đến đưa F0 đi. May mắn là giờ đây mọi chuyện đã qua. Cuộc sống đang dần được sắp xếp lại”, chị Hường bày tỏ.
Ông Phí Hữu Khiêm thì chia sẻ, sau khi trở về, nhiều người đã thấy rõ được tầm quan trọng của việc tiêm chủng. Không ít cá nhân trước đây còn chần chừ, đến đăng ký cũng không đăng ký thì giờ đã sốt sắng hỏi lịch và thủ tục tiêm ra sao.
Ngày trở về, cư dân của hai ngõ phố từng phát hiện gần 600 ca nhiễm Covid-19 vẫn chưa dám ôm nhau tay bắt mặt mừng. Họ chỉ dám đứng xa vẫy tay hoặc í ới chào nhau qua lớp khẩu trang. Song có lẽ ai cũng cảm thấy hoan hỉ, bình an khi được về nhà.
Hồng Hạnh
Xe của bệnh viện chở anh về tận cổng nhà. Nhìn thấy bố, thằng út chạy ào ra đòi bế. Anh phải chạy giật lùi để tránh con. Vợ anh chạy ra vừa ôm con vừa khóc.
">Cuộc gọi thót tim ở ngõ có nghìn người phải rời nhà trong đêm do dịch Covid
Tại sao đánh bông trứng hết mùi tanh?
Soi kèo góc Hellas Verona vs Bologna, 18h30 ngày 9/3
Giới chức các vùng Castilla-La Mancha và Andalusia trước đó một ngày cho biết tổng cộng ba người đã thiệt mạng do lũ tại hai khu vực này. Thương vong có thể gia tăng do hàng chục người vẫn còn mất tích. Lực lượng cứu hộ cũng chưa thể tiếp cận một số khu vực ở vùng nông thôn.
Đây là trận lũ gây thương vong lớn nhất tại Tây Ban Nha trong nhiều thập kỷ qua.
Thị trấn Paiporta tại vùng Valencia là một trong những khu vực chịu ảnh hưởng lớn nhất trong trận lũ lịch sử này. Trong số 155 người thiệt mạng tại Valencia, ít nhất 62 trường hợp xảy ra ở Paiporta.
"Mọi thứ đều bị phá hủy", Cardona Teruel, người dân địa phương, nói. "Giống như ngày tận thế, thây ma trỗi dậy mà bạn thấy trong phim vậy".
Người dân Tây Ban Nha kể về trận lũ 'như tận thế'
Theo dõi máy tính qua mạng LAN
Việc điều khiển hai máy tính trong cùng một mạng nội bộ (mạng LAN) là công việc khá dễ dàng. Nó thường được dùng trong công tác giảng dạy và học. Các tiệm internet thì dùng để quản lý theo dõi khách hàng xem có truy cập vào các trang web đen hay không.
Các phần mềm điều khiển kết nối này ra đời nhằm mang lại lợi ích chung trong việc quản lý kinh doanh, tiết kiệm chi phí giảng dạy, kiểm tra khách hàng khi sử dụng máy tính ở những nơi internet công cộng.
Tuy nhiên lợi ích của một phần mềm khi viết ra không ngoại trừ khả năng bị lợi dụng dành cho những mục đích khác nhau, điển hình như trường hợp anh Nguyễn Ngọc Thuận ở quận Thanh Xuân – Hà Nội. Anh Thuận và vợ anh - chị Lan đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp.
Cuộc sống khó khăn nên cả hai vợ chồng anh Thuận đều chăm chỉ đi làm. Anh Thuận là nhân viên văn phòng tại một công ty tư nhân trên đường Trần Hưng Đạo. Chị Lan làm tại một công ty du lịch chuyên tổ chức các chuyến tour đi trong nước và nước ngoài ở quận Hai Bà Trưng.
Ngay từ khi dắt díu nhau lên Thủ đô lập nghiệp, cả hai đã hạ quyết tâm đi làm dành dụm để mua một căn nhà nhỏ và nuôi con. Thế nên, cũng vì tập trung cho công việc mà những bữa cơm sum họp gia đình cứ thưa dần. Mỗi ngày, 2 vợ chồng cùng lắm cũng chỉ gặp nhau, trò chuyện một lúc buổi tối rồi ai nấy lại ngồi vào máy tính để làm thêm. Đôi lúc cả hai đều làm việc đến tận khuya.
![]() |
Ảnh minh họa |
Suốt một thời gian dài như vậy, nhưng vì hiểu rõ đượcnhững thói quen của vợ nên anh Thuận không bao giờ có ý mảy may nghingờ hay lo lắng chuyện vợ mình có những mối quan hệ ngoài luồng.
Cho đến một ngày, anh vô tình phát hiện ra những thayđổi rất đáng nghi ngại của vợ. Chị ăn diện hơn. Chị hay mua về nhànhiều bộ quần áo có phần sexy để đi làm và đi dự tiệc. Không chỉvậy, chị còn thường xuyên vắng nhà đi tour hai, ba ngày liền, điều nàytrước kia chưa hề có, bởi chị làm việc ở văn phòng điều phối tour nênchỉ thỉnh thoảng thiếu người lắm chị mới trực tiếp đi tour.
Vì vậy, trong một lần tranh thủ lúc vợ đi tắm, anhThuận lén bật xem điện thoại của vợ. Anh dò tìm đến các tin nhắn và cáccuộc hội thoại. Nhưng kết quả hoàn toàn trống rỗng vì chị Lan đã xóasạch “dấu vết” từ trước đó.
Kiểm tra điện thoại không được, anh quyết tâm theo dõi trên máy vi tính bằng cách cài vào máy của chị Lan một phần mềm điều khiển theo dõi máy tính qua mạng nội bộ.
Mỗi lần muốn biết vợ đang làm gì trên máy tính, anh Thuận chỉ việc ngồi tại máy tính của mình và điền địa chỉ IP trên máy vợ đã được gán sẵn. Sau đó anh Thuận có thể nhìn thấy mọi sự thay đổi trên màn hình của vợ. Vì vậy, không bao lâu sau đó, anh đã phát hiện vợ anh đang hẹn hò chat qua lại với một người lạ mặt.
Đến khi biết được địa điểm, ngày giờ hẹn hò gặp gỡ của vợ với người đàn ông lạ, anh Thuận quyết định đi theo và bắt quả tang tại trận chị Lan đang thân mật với người tình chính là ông sếp trên công ty của chị.
Từ đó, để hàn gắn và giữ lại hạnh phúc gia đình, anh Thuận đã đồng ý để vợ chuyển sang một công ty khác, chấm dứt mối quan hệ với ông sếp cũ.
Điều khiển từ xa qua điện thoại
Là chủ một cửa hàng điện thoại trên đường Nguyễn Trãi, quận Thanh Xuân, anh Tạ Quân rất rành về công nghệ máy tính và điện thoại. Anh thường xuyên cài đặt các phần mềm ứng dụng mới cho khách hàng.
Để thao tác nhanh, anh sử dụng một phần mềm điều khiển điện thoại qua máy vi tính từ xa. Mỗi lúc đi vắng, anh lại dùng điện thoại kết nối internet 3G, Wifi để điều khiển máy vi tính ở nhà.
Điều đáng nói ở đây là, khi muốn cài đặt thêm một phần mềm ứng dụng vào điện thoại từ máy tính, thông thường 2 thiết bị phải được kết nối qua cổng USB. Nhưng từ khi anh sử dụng phần mềm điều khiển từ xa này, mọi việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Chiếc điện thoại của khách hàng chỉ cần kết nối Wifi trong mạng nội bộ là anh có thể toàn quyền thao tác cài đặt.
![]() |
Ảnh minh họa |
Là một khách hàng “ruột” của anh Quân, anh Nguyễn Ngọc Sang cũng hay mang điện thoại lại chỗ anh Quân cài đặt. Nhìn thấy anh Quân không cần gắn dây cáp vào máy tính mà vẫn cài đặt được chiếc điện thoại, hơn nữa còn từ điện thoại điều khiển ngược lại máy vi tính để truy xuất dữ liệu, anh Sang liền nhờ anh Quân hướng dẫn cách sử dụng.
Thật ra mới đầu anh Sang chỉ muốn cài đặt phần mềm này để thỏa trí tò mò vì yêu thích công nghệ. Nhưng khi về nhà, anh mới nảy ra ý định cài lên chiếc điện thoại và máy vi tính của vợ mình. Sau đó, anh bắt đầu truy cập vào đọc các tin nhắn, kiểm tra các tài khoản email.
Thế nhưng, chị Ân - vợ anh Sang lại vốn là một người chung thủy. Ngoài công việc, chị chỉ biết lo lắng cho gia đình, chăm lo việc nội trợ. Vì vậy, sau một thời gian “sục sạo” không có kết quả, anh Sang đâm chán và tháo bỏ phần mềm vì không tìm thấy điều gì khác lạ, một phần vì anh cảm thấy xấu hổ vì đã theo dõi vợ bấy lâu.
Cũng từ đó, anh hoàn toàn đặt niềm tin vào vợ, và không bao giờ có ý định theo dõi vợ như anh đã từng làm nữa.
Minh Anh
">Bàng hoàng phát hiện vợ 'quan hệ' với sếp nhờ công nghệ cao
Tôi mong muốn trở thành giảng viên đại học, dạy các môn về Quản trị doanh nghiệp. Dưới đây là hồ sơ của tôi, hy vọng nhận được sự tư vấn và hỗ trợ của mọi người:
1. Tốt nghiệp chuyên ngành Kinh doanh quốc tế, điểm GPA 3.69/4, tại trường Đại học Quốc tế, Đại học Quốc gia Hà Nội.
2. Tốt nghiệp chuyên ngành Ngôn ngữ Anh trường Đại học Ngoại ngữ, Đại học Quốc gia Hà Nội.
3. IELTS 7.0
4. Có bài báo đăng quốc tế về chủ đề "Cam kết chuyển đổi số của doanh nghiệp vừa và nhỏ tại Việt Nam".
5. Đạt học bổng khuyến khích học tập 4 kỳ.
6. Đạt học bổng Đinh Thiện Lý.
7. Hoàn thành khóa học online phân tích dữ liệu 6 tháng của Google.
8. Hoàn thành khóa học online quản trị dự án 6 tháng của Google.
Tôi cần chuẩn bị thêm những gì để làm mạnh hồ sơ và nhận được học bổng hỗ trợ học phí 100%? Ngoài ra, tôi nên hướng tới ngành gì, trường nào tại Anh để học xong trở về nước làm giảng viên đại học tại một trường quốc tế?
Mong mọi người tư vấn và cho tôi lời khuyên.
Minh Hằng
Bạn cần tư vấn gì? Trở lại Giáo dụcTrở lại Giáo dục">Tốt nghiệp hai đại học, IELTS 7.0 nên xin học bổng thạc sĩ nào ở Anh?
友情链接