Siêu máy tính dự đoán Las Palmas vs Osasuna, 3h00 ngày 25/1
êumáytínhdựđoánLasPalmasvsOsasunahngàbóng đá trực tiếp việt nam hôm nay Phạm Xuân Hải - 24/01/2025 05:25 Máy tính dự đoán
相关文章
- 、
-
Soi kèo góc Southampton vs Newcastle, 22h00 ngày 25/1 -
Một lát sau cha dượng Lý Ngạn Vĩ của cô tới, mẹ cô lại cười tủm tỉm khoác tay ông đi vào trong phòng, chỉ để lại một mình Tống Lai Yên bơ vơ giữa hoa viên rộng lớn. Chẳng qua cô cũng cảm thấy như vậy rất thoải mái, tưới cây xong lại cầm súng nước chơi đùa với cún cưng. Ban đêm yên tĩnh xuất hiện tiếng cười đùa của thiếu nữ cùng tiếng chó sủa phá lệ chói tai.
Cô vừa về cũng không thay quần áo, trên người vẫn còn mặc áo đồng phục mùa hè, váy ngắn màu đen có ướt cũng không đáng kể, chỉ là làn váy dính vào sau đùi của cô, như ẩn như hiện phác hoạ ra mông tròn như hoà của thiếu nữ. Áo sơmi trên người ướt nhẹp đã trở nên trong suốt, áo ngực màu lam bao bọc lấy bộ ngực phát dục mượt mà của thiếu nữ, dưới lớp vải đơn bạc hiện ra hình dáng ngây ngô lại dụ hoặc.
Cùng cún cưng ở bãi cỏ chơi đùa cả buổi tối, Tống Lai Yên thở hồng hộc ngồi xuống đất, thuận tay bế cún nhỏ tròn vo như cục bông lên. Cô mở ra năm ngón tay mảnh khảnh, tinh tế cẩn thận vuốt lông cho nó.
Bỗng nhiên phía sau có đèn xe loé lên, cô vừa quay đầu lại nhìn đã bị ánh sáng quá mạnh làm cho không mở được mắt.
Một chiếc xe hơi màu đen mà cô không quen biết đang từ từ chạy vào đây.
Đôi tay của cô buông lỏng, cún nhỏ nhảy xuống, cô cũng từ trên mặt cỏ đứng lên.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, giọng điệu cung kính: "Thiếu gia, phư nhân nói đêm nay bà ấy muốn cậu trở về nhà."
Người bên trong còn chưa bước ra nhưng Tống Lai Yên đã nghe được một giọng nói: "Tôi tự có quyết định của mình."
Giọng nói này đối với Tống Lai Yên mà nói, cô đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Nhưng cô không rõ, tại sao anh lại đến nhà mới của cô? Chẳng lẽ là đặc biệt đến đây thăm mình? Hình như hai người còn chưa thân thiết đến mức này đi?
Ngay trong lúc cô còn đang suy đoán linh tinh, người đó đã bước xuống xe. Thân hình cân xứng cực kì cao lớn rắn rỏi, hoàn toàn khiến áo sơmi trắng cùng quần tây màu xanh đen căng lên, tay áo cùng cổ áo đều được thêu bằng tơ vàng, giống y hệt với đồng phục trên người của cô. Chỉ là anh mặc đẹp hơn cô nhiều, cúc áo sơmi cài cẩn thận, vạt áo giấu trong quần, ngay cả áo khoác cũng không có một chút cẩu thả. Phối hợp với khí tràng cường đại của anh, cả người có loại cảm giác tôn quý nói không nên lời.
Trái tim của cô "thình thịch" nhảy dựng.
"Mạc Nhiên? Sao lại là anh?" Giọng nói của cô không giấu được vui vẻ.
Lần đầu tiên cô được gần anh như vậy, khoảng cách của hai người còn chưa đến 5 mét.
Cô đỏ mặt chủ động tới gần, bàn chân trắng nõn đạp trên thảm cỏ ướt dầm dề, nhưng đi chưa được mấy bước cô đã khựng lại. Bởi vừa rồi Tống Lai Yên vừa nhìn thấy anh nhíu mày, trong mắt anh còn loé qua một tia phiền chán.
Cô sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thấy trước ngực mình đang chảy mồ hôi ròng ròng, váy cũng ướt nhẹp, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch. Nhất định là anh rất ghét những nữ sinh như vậy.
Rõ ràng cả hai đều biết nhau nhưng anh lại không thèm chào hỏi mà cứ thế lạnh nhạt đi lướt qua cô.
Cún nhỏ lại không hiểu được cảm xúc của con người, vừa nhìn thấy có người tới là nó giơ chân tiến lên, hưng phấn phe phẩy cái đuôi quấn lấy Mạc Nhiên.
Anh cũng không thích thú cưng nhưng cũng không trực tiếp đá văng con chó nhỏ này mà cho Tống Lai Yên thêm một cơ hội để đến gần mình.
Cô đi đến trước mặt anh, vòng eo tinh tế mềm dẻo hơi cong xuống vớt lấy cún nhỏ, gắt gao ôm ở trong ngực mình.
"Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, anh vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng không thèm nhìn cô thêm một lần mà cứ như vậy quay người đi.
Anh tựa hồ còn lạnh nhạt hơn so với lúc ở trường học, tốt xấu gì lúc trước gặp nhau anh còn gật đầu coi như chào hỏi.
Mắt thấy Mạc Nhiên không hề cố kỵ gì mà đi vào trong nhà, hơn nữa còn tiến quân thần tốc lên lầu, trong đầu cô dần dần hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ anh là con trai của Lý Ngạn Vĩ - cũng chính là anh kế trong truyền thuyết của cô sao?
Trùng hợp cha dượng cũng từ phòng khách đi ra, nói với cô: "Lai Yên, nam sinh vừa đi vào chính là con của chú, thằng bé lớn hơn con một tuổi. Sau này con có thể gọi nó là anh hai."
Tống Lai Yên suy nghĩ, không biết mình có đang bị ảo giác không? Lý Ngạn Vĩ khi nhắc tới con trai mình sao lại có chút thiếu tự tin nhỉ? Mạc Nhiên vừa đi vào chắc chắn là nhìn thấy ông nhưng anh lại không chào hỏi ba mình, hay là có chào qua nhưng cô không chú ý? Tô Bội Tình cũng đi tới, sắc mặt không được tốt lắm, vừa ra đã oán giận một câu:
"Không phải bất động sản của Mạc gia nhiều đến nỗi không đếm được sao? Tại sao cứ phải một hai đòi chen chúc ở chỗ này?"
"> Truyện Yên Hoả Dục Nhiên -
Đường Liệp ha ha phá lên cười, hắn bước ra khỏi xe thể thao: " Sophie( Tô Phỉ), có ai nói chuyện với ông chủ như vậy? Cẩn thận anh đuổi em đấy!"
Sophie không hề nhượng bộ chút nào hướng hắn vung lên nắm tay: " Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bệnh nhân đang chờ hàng dài, anh là bác sĩ trưởng lại không biết đi nơi nào tiêu diêu tự tại, có phải là định đem gia nghiệp của Đường thúc thúc hủy hoại hết mới cam tâm tình nguyện?"
Đường Liệp không kìm lòng được nhíu mày: " Nghe ngữ khí của em giống y như mẹ anh!"
" Vậy anh từ nay về sau gọi em là mẹ đi!"
" Mẹ, ta muốn uống sữa!" Đường Liệp vô liêm sỉ làm ra động tác như muốn ôm Sophie.
Sophie hoảng sợ trốn sang một bên, trong tay chẳng biết khi nào hiện ra một ống xịt tiêu: " Cẩn thận em phun anh a!"
Đường Liệp chẳng qua là cố làm ra vẻ hù dọa nàng, đưa tay tiếp nhận áo trắng dài trong tay nàng, vừa mặc vào, vừa đi tới hướng phòng khám bệnh. Bước đi của hắn rất dài, Sophie phải chạy theo mới kịp.
" Tại sao không mặc áo hộ sĩ?" Đường Liệp vừa đi vừa hỏi.
" Anh đã quên, hôm nay là ngày nghỉ của em, nếu không phải bệnh viện loạn thành hỗn loạn, em sẽ không chạy qua giúp anh."
" Em đối với anh thật sự là tình thâm ý trọng, có suy nghĩ làm bạn gái của anh không?"
Sophie nhìn thẳng vào Đường Liệp: " Đường Liệp! Em đã sớm có bạn trai rồi!"
Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Đáng tiếc, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, chúng ta cộng sự lâu như vậy, em đối với anh chẳng lẽ không sinh ra bất cứ cảm giác gì?"
Sophie quyết đoán lắc đầu, không thể phủ nhận, Đường Liệp trong mắt bất luận cô gái nào đều là nam tử có mị lực cùng cực, thân cao một thước tám mươi hai, hình thể kiện mỹ, làn da màu đồng cổ, năm ấy hai mươi bốn tuổi, đã trở thành bác sĩ thú y, trong quốc nội và quốc tế có uy vọng thật cao, nhưng bởi vì hắn quá mức vĩ đại, cho nên mới để cho Sophie cảm thấy nguy hiểm, nàng là một cô gái theo truyền thống, hy vọng tìm được một nam tử toàn tâm toàn ý đối với nàng, mà Đường Liệp thì khác, trong máu của hắn đã tràn ngập sự táo động và cuồng dã, chẳng những đam mê đua xe, với lại truy đuổi theo con gái càng chẳng biết mệt mỏi, nếu đã không thể nắm trong tay, liền phải kính nhi viễn chi, đây là đối sách mà Sophie đã thầm quyết định.
Đường Liệp sửa sang áo, đeo khăn vào, đi thẳng vào đại sảnh, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào vị trí một thầy thuốc.
Dứt bỏ thói quen trong cuộc sống của Đường Liệp, hắn đích thật là vị thầy thuốc tốt đến hiếm có, hắn từng học qua tây y và trung y tới thạc sĩ, sau vì cha mẹ gặp tai nạn máy bay rủi ro qua đời, hắn thay đổi học thú y và cũng rất nhanh lấy được học vị bác sĩ, với năng lực và tài năng của hắn hẳn là có thể tiến vào cơ cấu nghiên cứu của quốc gia hoặc là đi đại học làm giáo sư. Nhưng hắn, tựa hồ lại không có hứng thú làm như vậy, kiên trì ở lại chỗ này kinh doanh y viện sủng vật do cha hắn để lại.
Vừa mới đi vào đại sảnh, một vị thiếu phụ đẹp đẽ liền đón chào: " Đường thầy thuốc, ông cuối cùng đã đến, tôi đã đợi ông suốt hai giờ."
Đường Liệp có chút không nhịn được gật gật đầu: " Lưu thái, có chuyện gì đến phòng tôi nói!"
" Nhưng..."
Đường Liệp đi nhanh tới cửa phòng, Sophie vội vàng chặn Lưu Thái lại: " Lưu Thái, đi theo tôi, tôi sẽ an bài cho bà."
Đường Liệp đi vào phòng, cầm ly cà phê pha sẵn trên bàn, uống một ngụm, mở rộng hai tay một chút, cửa phòng mở ra, Sophie và hộ sĩ Lô Lỵ cùng nhau đi vào.
Nhìn xấp hồ sơ bệnh án trên tay hai người, Đường Liệp nở nụ cười: " Nhiều như vậy, xem ra sinh ý hôm nay không tệ."
Sophie trợ giúp Đường Liệp sửa sang lại: " Có thể bắt đầu rồi chưa?"
Đường Liệp gật gật đầu.
" Số 1." Lô Lỵ đi ra ngoài hô lên hai tiếng không thấy có người trả lời, đành phải trực tiếp gọi chủ nhân của sủng vật có tên: " Lâm Gia Tân!"
" Chờ một chút, chó nhà ta đang đại tiện!"
Lô Lỵ không tránh được nhìn vào phòng khám.
Đường Liệp đem bệnh án cấp cho Sophie: " Ta xem bệnh chưa bao giờ chờ người bệnh, mời cô này ngày mai trở lại!"
Sophie biết thói quen của Đường Liệp, cười đưa bệnh án đi ra ngoài.
Số 2 chính là Lưu Thái vừa rồi ngăn Đường Liệp lại, nàng ôm một con hồ ly khuyển, cặp mắt đưa tình nhìn Đường Liệp.
Sophie và Lô Lỵ đều cố nén cười, vị Lưu Thái này có điểm si tâm, cứ cách hai ba ngày lại đến đây, con chó của nàng căn bản không có bệnh gì, chẳng qua chỉ mượn cớ đến tiếp cận Đường Liệp.
" Chỗ nào không tốt?"
" Luôn luôn ngủ không ngon..." Lưu Thái nhỏ giọng trả lời.
" Buổi tối có phải là kêu thường xuyên?"
Lưu Thái dường như quên mất mình đến khám bệnh, gương mặt hồng hồng trả lời: " Thỉnh thoảng kêu vài lần, nhưng không lớn tiếng lắm."
Đường Liệp bị ánh mắt si tình của Lưu Thái nhìn đến cả người không được tự nhiên, vội vã ra toa thuốc: " Cô đi với hộ sĩ ra lấy thuốc!"
" Đường thầy thuốc, ta cũng ngủ không ngon..." Mũi chân của Lưu Thái nhẹ nhàng từ dưới cọ nhẹ vào chân của Đường Liệp một chút.
Đường Liệp thầm mắng một câu, đưa đơn thuốc lên: " Tôi viết hai toa, một cho cô, một cấp cho con chó, đối với các ngươi nhất định hữu hiệu." Hắn ra toa thuốc chẳng qua là thuốc ngủ bình thường, đối với vị hoa si này, dùng hắn làm đối tượng ảo tưởng, Đường Liệp cũng không có quá nhiều biện pháp.
" Cô Lưu, xin mời!" Sophie tới giải vây thay Đường Liệp, nếu không hạ lệnh trục khách, cô Lưu chắc chắn còn dây dưa một trận.
Cô Lưu có chút không tình nguyện đứng dậy: " Đường thầy thuốc, trong nhà tôi còn một con..."
" Vị kế tiếp!"
Trong một giờ ngắn ngủi, Đường Liệp đem những bệnh án chồng chất xử lý xong hết, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tựa lưng ra ghế, trong đầu chợt nghĩ một màn chiếc váy dài của Sophie phiêu khởi, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ.
Thời gian đã là 11h30 trưa, dựa theo thói quen của Đường Liệp, là lúc hắn rời đi. Sophie và Lô Lỵ đi tới thu dọn phòng, Đường Liệp cười nói: " Hôm nay coi như tăng ca, cuối tháng sẽ đưa thêm tiền thưởng cho em."
" Cảm ơn!" Sophie sửa sang lại bệnh án.
Đường Liệp thừa dịp Lô Lỵ đi ra ngoài đổ rác, giữ chặt cánh tay Sophie: " Trưa nay cùng ăn cơm được không?"
Sophie lắc lắc đầu, giãy ra khỏi bàn tay của Đường Liệp: " Tôi hẹn bạn trai!"
" Tên mắt kính! Anh thật không rõ, hắn so với anh tốt hơn chỗ nào!" Đường Liệp có chút không phục nói.
Sophie trừng hắn liếc mắt một cái: " Phùng Khải chánh trực thành thật hơn so với anh!"
" Em là nói anh dối trá sao?" Đường Liệp cười hỏi.
Sophie gật gật đầu.
Đường Liệp cố ý thở dài một hơi: " Không ngờ có người nói ta không được thành thật, được rồi, có chuyện anh đã quên nói cho em, em mặc nội y màu hồng nhạt rất đẹp!"
Gương mặt của Sophie xấu hổ đỏ bừng, tên đáng chết này vừa rồi rõ ràng đã thấy được màu sắc nội y của mình.
" Anh còn dám quấy rầy tôi, tôi sẽ từ chức!" Vẻ mặt Sophia rất chăm chú.
Đường Liệp biết nói giỡn với Sophie nhất định không thể quá độ, lập tức liền đổi thành bộ dáng cợt nhả: " Chỉ đùa một chút, sao lại chăm chú như vậy, được, coi như anh chưa nói qua!"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng oanh minh dễ nghe, Đường Liệp đối với thanh âm của động cơ có mẫn cảm đặc biệt, từ trong thanh âm cũng đã nghe ra đây là một chiếc xe thể thao siêu cấp, nhìn qua cửa kính, đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ siêu cấp đang dừng song song với chiếc xe màu đen của mình.
" Lại có bệnh nhân đến!" Sophie nói.
" Có quan hệ gì với anh?" Đường Liệp nhìn đồng hồ nhàn nhạt nói.
"> Truyện Y Quan Cầm Thú -
Truyện Yên Nguyệt Ca