Ngoại Hạng Anh

Sống trong một xã hội không tiền mặt sẽ như thế nào?

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-02-27 05:09:32 我要评论(0)

Hơn một thập kỷ trước,ốngtrongmộtxãhộikhôngtiềnmặtsẽnhưthếnàlịch thi đấu việt nam hôm nay Alipay ra lịch thi đấu việt nam hôm naylịch thi đấu việt nam hôm nay、、

Hơn một thập kỷ trước,ốngtrongmộtxãhộikhôngtiềnmặtsẽnhưthếnàlịch thi đấu việt nam hôm nay Alipay ra mắt tại Trung Quốc, hứa hẹn việc giao dịch trực tuyến sẽ trở nên dễ dàng cho tất cả mọi người. Vài năm sau, siêu ứng dụng WeChat của Trung Quốc đã giới thiệu một dịch vụ thanh toán di động tương tự có tên là WeChat Pay cho hàng triệu người dùng của mình. Ngày nay, hai nền tảng này đã phổ biến trên mọi chiếc smartphone ở quốc gia này, thúc đẩy một cuộc cách mạng dựa trên thiết bị di động để đưa Trung Quốc trở thành một trong những quốc gia không dùng tiền mặt lớn nhất trên thế giới.

Là nơi sinh sống của khoảng 1,4 tỷ người, hàng trăm triệu người dùng ở đây đã sử dụng smartphone để thanh toán cho mọi thứ. Hầu hết các doanh nghiệp nhỏ đều có mã QR cho phép khách hàng có thể quét bằng các ứng dụng thanh toán để mua hàng. Điều này đã trở nên phổ biến đến nỗi chính phủ đã phải thẳng tay đàn áp những thương nhân từ chối thanh toán tiền mặt từ khách hàng, nhằm nhấn mạnh rằng đồng nhân dân tệ vẫn là loại tiền tệ hợp pháp ở Trung Quốc.

Sống trong một xã hội không tiền mặt sẽ như thế nào? - Ảnh 1.

Toby Graham, 40 tuổi, có trụ sở tại Thượng Hải, làm việc cho một công ty kế toán quốc tế. Đối với anh, việc quay trở lại sử dụng tiền mặt là điều không thể tưởng tượng được. "Tôi không thể cho bạn biết ngày cuối cùng tôi sử dụng tiền mặt ở đây là khi nào, nhưng chắc chắn là đã nhiều năm rồi", Graham nói. Anh đã sống ở Trung Quốc được 8 năm và đã theo dõi quá trình phát triển của WeChat và Alipay trên toàn quốc. Đến năm 2017, anh cũng đã ngừng sử dụng máy ATM.

"Trong bốn tháng qua, vì công việc, tôi đã đi đến 7 thành phố lớn ở Trung Quốc và tất cả những gì tôi mang theo là hộ chiếu, một ít quần áo và điện thoại", Graham chia sẻ. "Tôi không cần phải rút tiền mặt. Tôi thậm chí không có ví".

Graham giải thích rằng mặc dù anh cũng có thẻ tín dụng của mình nhưng chỉ sử dụng nó trong trường hợp mất điện thoại.

"Điện thoại là cách bạn làm mọi thứ. Tôi dùng nó để trả tiền điện nước và hóa đơn, trả tiền thuê cho chủ nhà, mua sắm trực tuyến, mua hàng tạp hóa ở siêu thị. Tôi không thể nghĩ ra một điều bạn không thể làm với điện thoại của mình ở đây", anh nói.

Việc sử dụng các ứng dụng thanh toán di động thậm chí đã thâm nhập vào các ngôi làng xa xôi. Theo công ty nghiên cứu thị trường Trung Quốc Daxue Consulting, gần một nửa dân số ở nông thôn nước này sử dụng dịch vụ thanh toán di động thường xuyên. Năm 2017, các giao dịch thông qua các dịch vụ thanh toán di động phi ngân hàng ở các vùng nông thôn đạt tổng cộng 6,64 nghìn tỷ USD.

"Tôi đã nhìn thấy những người kinh doanh nhỏ - tôi đang nói về những cửa hàng trái cây ven đường, hoặc những anh chàng làm mì xào và đẩy xe hàng xuống phố - và họ thậm chí không nhận tiền mặt nữa cơ", Graham nói. "Tôi cũng luôn thấy những người ăn xin và họ sẽ mang theo mã QR mà bạn có thể quét để đưa tiền cho họ".

Sống trong một xã hội không tiền mặt sẽ như thế nào? - Ảnh 2.

Mã QR của Alipay (màu xanh biển) và mã QR của WeChat (màu xanh lá) tại một quầy hàng bán đồ tạp hóa trên phố ở Bắc Kinh.

Ở một lục địa xa xôi hơn, Thụy Điển, tình trạng tương tự cũng đang diễn ra. Quốc gia Bắc Âu này được dự đoán sẽ hoàn toàn không dùng tiền mặt vào năm 2023, chỉ vận hành nền kinh tế bằng thanh toán kỹ thuật số và thẻ. Nhiều doanh nghiệp địa phương như quán bar và nhà hàng, thậm chí cả ngân hàng, đã ngừng xử lý tiền mặt. Theo ngân hàng trung ương Thụy Điển, tỷ lệ người Thụy Điển sử dụng tiền mặt từ năm 2010 đến năm 2020 đã giảm từ 40% xuống dưới 10%.

Valter Primus, 20 tuổi, giờ đây cho rằng thật kỳ lạ khi thấy mọi người sử dụng tiền mặt. "Tôi thực sự không thấy ai làm như vậy. Giờ tôi hầu như chỉ thấy nó trên phim ảnh", anh nói.

Sinh viên đại học này nói rằng lần cuối cùng anh trả tiền cho một thứ gì đó bằng tiền mặt là khi 13 tuổi, ngay trước khi anh có chiếc thẻ ghi nợ đầu tiên của mình.

"Tôi không nhớ chính xác dùng nó để làm gì. Có lẽ là mua một chiếc bánh mì ở trường hay gì đó", Primus chia sẻ. "Sau đó, tôi bắt đầu sử dụng Swish. Đó là một ứng dụng cho phép bạn chuyển tiền từ tài khoản của mình cho người khác bằng số điện thoại của họ."

Swish được ra mắt vào năm 2012 bởi sáu ngân hàng lớn nhất của Thụy Điển và kể từ đó đã thu hút được hơn 7 triệu người dùng trên toàn quốc, chiếm hơn 2/3 dân số cả nước. Với Swish, Primus không còn giữ tiền mặt trong người hoặc ở nhà, điều mà anh ấy nói là bình thường.

"Thành thật mà nói, tôi không thể tưởng tượng được việc quay trở lại dùng tiền mặt. Nó có vẻ như khá phức tạp và như kiểu thế kỷ 19", Primus nói. "Ngay cả ông bà cố của tôi cũng đã cố gắng học cách dùng Swish và không sử dụng tiền mặt nữa."

Sống trong một xã hội không tiền mặt sẽ như thế nào? - Ảnh 3.

Một phụ nữ đang giới thiệu hệ thống Samsung Pay tại sự kiện ở Barcelona.

Trở lại châu Á, Hàn Quốc đang bắt kịp Trung Quốc khi nói đến thanh toán không dùng tiền mặt. Đây là một trong những quốc gia có nhiều người dùng Internet nhất trên thế giới và vào năm 2018, tiền mặt chỉ chiếm 20% trong tất cả các khoản thanh toán.

Một sinh viên đại học Hàn Quốc 20 tuổi, muốn được biết tới với biệt danh J, nói rằng cô chỉ sử dụng tiền mặt vào tháng trước để mua thuốc tránh thai vào buổi sáng. Nhưng đối với mọi thứ khác mua trong cuộc sống hàng ngày, cô đều sử dụng điện thoại cá nhân.

"Tôi nghĩ rằng thế hệ trẻ - ý tôi là những người dưới 65 tuổi - chắc chắn đều nghiêng về thanh toán kỹ thuật số", J nói. "Nếu không phải thẻ tín dụng hoặc thẻ ghi nợ, mọi người sử dụng các ứng dụng để chuyển tiền mặt như KakaoPay, Samsung Pay và ZeroPay."

Ở Singapore và quốc gia láng giềng Malaysia, người dân cũng ngày càng chuyển sang thanh toán di động nhiều hơn, nhưng nhiều người vẫn sử dụng tiền mặt tại các cơ sở nhỏ hoặc vùng nông thôn không được trang bị hệ thống thanh toán kỹ thuật số.

"Tiền mặt dành cho những nơi mà tôi biết rằng họ sẽ không sử dụng payWave, một phương thức thanh toán không tiếp xúc. Vì vậy như chợ ẩm thực hay trung tâm bán hàng rong", Nica Rollan, 28 tuổi, một người Philippines làm việc tại Singapore nói.

Hesper Buckland, 19 tuổi, cho biết tình hình cũng tương tự ở Malaysia.

"Tôi thường có một ít tiền mặt trong tay mỗi ngày bởi vì [ở Malaysia], chúng tôi có một số quầy hàng rong hoặc địa điểm bán đồ ăn địa phương thuộc sở hữu của những người già và họ chỉ lấy tiền mặt. Nhưng đối với mọi thứ khác, tôi sử dụng một ứng dụng thanh toán trên điện thoại của mình", anh nói.

Trung tâm bán hàng rong là các khu ẩm thực ngoài trời với các quầy hàng bán các món ngon địa phương. Cho đến gần đây, những quầy hàng này thường chỉ thanh toán bằng tiền mặt, nhưng chính quyền địa phương đã và đang làm việc để số hóa các hoạt động kinh doanh này .

Trong khi Rollan đánh giá cao sự tiện lợi của việc không phải mang theo tiền xu và hóa đơn mọi lúc ở Singapore, cô nói rằng nếu mình trở lại Philippines, cô có thể sẽ quay lại sử dụng tiền mặt như thông thường.

"Các dịch vụ tài chính rất phân mảnh [ở Philippines], không giống như ở Singapore, nơi mọi người đều sử dụng các dịch vụ điện tử như PayNow và PayLah", cô nói. "Không dùng tiền mặt [ở Philippines] sẽ chỉ làm tăng chênh lệch thu nhập. Giáo dục kỹ thuật số và nhận thức cũng không có, chưa nói đến giáo dục cơ bản."

Trong khi nhiều người lạc quan về ý tưởng về một xã hội không tiền mặt, thì có những người khác, như Rollan, lo lắng rằng nó sẽ khiến một số cộng đồng bị tụt hậu. Chuyên gia tài chính tiêu dùng Erica Sandberg có trụ sở tại San Francisco cũng có cùng lo lắng như vậy.

"Việc tiến tới một xã hội hoàn toàn không dùng tiền mặt hoàn toàn để lại hậu quả không hề nhỏ. Không phải ai cũng có thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ hoặc điện thoại thông minh được trang bị ví di động", Sandberg chia sẻ.

"Một chiếc ví vật lý nơi mà bạn cất các hóa đơn và sau đó thanh toán mọi thứ khi bạn sử dụng là một quá trình có tác động mạnh mẽ. Nó hữu hình", cô nói thêm. "Bạn có thể thấy tiền của mình biến mất khi bạn chi tiêu, vì vậy bạn có nhiều khả năng cẩn thận hơn."

Sandberg cũng cảnh báo rằng việc hoàn toàn không dùng tiền mặt có thể ảnh hưởng đến quyền tự do cá nhân và quyền riêng tư. "Có thể thực hiện một giao dịch mua không được theo dõi là điều quan trọng. Tiền mặt cung cấp khả năng thực hiện các giao dịch mà các nhà tiếp thị và các công ty khác không thể giám sát", cô nói.

Nhưng những lo ngại về quyền riêng tư không phải lúc nào cũng dẫn đến việc người dùng hạn chế sử dụng công nghệ, đặc biệt là trong thời kỳ đại dịch, khi các giao dịch không tiếp xúc được ưu tiên hơn. Richard Hartung, giám đốc điều hành của công ty tư vấn tài chính Transcart có trụ sở tại Singapore, cho biết các giao dịch không dùng tiền mặt ở châu Á đang tăng lên, bất chấp các vấn đề về quyền riêng tư vì hầu hết mọi người đều ưu tiên sự tiện lợi.

"Thanh toán kỹ thuật số đã phát triển do ngày càng có nhiều lựa chọn, chi phí thanh toán kỹ thuật số thấp hơn và gần đây là do đại dịch đã đẩy nhanh quá trình số hóa", Hartung cho biết.

Ông cũng nói rằng mặc dù Trung Quốc đang đi trước phong trào ở châu Á, nhưng việc các nước khác không dùng tiền mặt chỉ là vấn đề thời gian.

"Các khu vực khác của châu Á sẽ bắt kịp. Ứng dụng tiện lợi sẽ trợ giúp nhiều. Chính phủ cũng hỗ trợ giúp đỡ. Sự đổi mới cũng mang tới các lợi ích. Nhưng số hóa giữa đại dịch COVID mới là động lực lớn nhất", ông nhận định.

(Theo Genk)

Singapore khuyến khích lì xì điện tử thay tiền mặt

Singapore khuyến khích lì xì điện tử thay tiền mặt

Singapore khuyến khích người dân tìm đến các nền tảng thanh toán điện tử khi lì xì ngày Tết, giúp giảm khoảng 330 tấn khí thải carbon.  

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Em tôi, Trương Ninh Ưu, bĩu môi: "Quà sinh nhật của con đâu?"

Bố vội vàng đặt điện thoại vừa mua vào lòng nó, cười khà khà xoa đầu con trai: "Nhìn này con yêu, điện thoại con muốn đây."

Thế nó mới chịu tươi tỉnh lên.

Tôi thờ ơ nhìn cảnh cha hiền con thảo vui vẻ hòa thuận của bọn họ.

Xưa nay không ai trong cái nhà này nhớ tới việc tổ chức sinh nhật cho tôi, cũng chưa từng tặng tôi lấy nổi một món quà nào, ngay cả chi phí học đại học cũng là do tôi tự mình làm thêm tích cóp được.

Bà nội cứ hễ mở miệng ra lại mắng tôi là thứ nuôi chỉ tổ lỗ vốn và đồ sao chổi xui xẻo. Mẹ cả ngày chỉ biết sai tôi làm hết việc nọ việc kia. Còn bố chẳng bao giờ tươi cười khi nói chuyện với tôi. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có phải con ruột của bọn họ không, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

"Hôm nay là sinh nhật Ưu Ưu, mày trưng cái bản mặt mếu máo như nhà có tang ấy làm gì? Nhìn đã thấy xúi quẩy rồi." Bà nội nhíu mày răn dạy tôi. "Không muốn ở đây thì cút về phòng mày đi."

Bố mẹ không nói gì, thậm chí họ còn không liếc mắt nhìn tôi lấy nổi một cái, chỉ lo cắt bánh và gắp thức ăn cho Trương Ninh Ưu.

Trương Ninh Ưu thì ngược lại, nó nhìn tôi, ánh mắt đắc ý như cười như không kia tựa lưỡi dao thọc vào tim tôi.

Nếu là lúc trước thì tôi còn thấy đau lòng chứ bây giờ tim đã chai sạn từ lâu, tôi không buồn rầu gì nữa.

Bỏ lại tiếng cười nói vui vẻ sau lưng, tôi vào căn phòng nhỏ của mình.

Trong cái gia đình này, tôi chẳng khác nào một người ngoài không được chào đón.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng rít làm tôi giật nảy mình.

Tôi ghé mắt nhìn qua cửa kính, phát hiện một người phụ nữ máu me be bét đang bổ nhào vào một người khác dưới chân cột đèn đường rồi đột ngột cắn chặt cổ người ta không buông. Cô gái bị đè phía dưới giãy dụa kiểu gì cũng không đẩy ra được.

Vài người xung quanh định chạy lại kéo ra, một số người thì quay video. Bỗng người phụ nữ đang hành hung kia vùng dậy vọt tới cạnh một người đàn ông và cắn thẳng lên mặt ông ta.

Những tiếng thét nháo nhào vang lên đầy hỗn loạn. Người phụ nữ bị cắn đầu tiên bắt đầu co giật trên mặt đất, chẳng bao lâu sau, cô ta đứng dậy.

Tuy nhiên tư thế trông cực kỳ quái lạ.

Có người đi ngang qua tò mò đến gần xem xét, bất thình lình lại bị xô ngã nhào xuống đất cắn xé. m thanh khóc rống gào to lập tức rú lên.

Cuối cùng là sao đây?

Hành vi của bọn họ sao lại giống zombie trong phim ảnh đến vậy?

Tôi định sang cửa sổ phòng bên cạnh nhìn cho rõ, vừa ra đến cửa phòng mình đã phát hiện cả nhà thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài. Thấy tôi đi ra, bà nội sầm mặt.

"Không phải mày ngủ rồi à? Ra đây làm gì?"

"Mọi người sắp ra ngoài ạ? Đã trễ thế này còn đi đâu?" Tôi nghĩ đến chuyện vừa rồi, không nhịn được mà nhíu mày: "Bây giờ bên ngoài không an toàn chút nào."

"Em mày muốn ăn vịt nướng, chúng tao đưa nó đi." Mẹ tôi vuốt tóc con trai đầy trìu mến, nói: "Mua về thì ăn không ngon nữa."

Tôi lập tức cản: "Không được, có biến rồi! Mọi người đừng đi. Vừa nãy dưới kia hỗn loạn như thế mà không ai nghe thấy hay sao? Có người bị tập kích đó, khả năng là thây ma!"

Bố tôi nhíu mày răn dạy: "Nói lung tung cái gì đấy! Rảnh quá thì ở trong phòng mày đừng có ló mặt ra, sinh nhật em trai mà chỉ biết nói ba cái thứ xui xẻo gì đâu!"

Bà nội cũng lạnh mặt lườm tôi một cái, lại bắt đầu cằn nhằn mắng tôi là đồ sao chổi.

"Không cần để ý tới nó, Ưu Ưu, chúng ta đi thôi."

Trương Ninh Ưu học theo bà nội, trợn trắng mắt với tôi.

Người một nhà thân mật sửa soạn ra ngoài.

Tôi còn định ngăn cản tiếp nhưng lại bị ánh mắt phiền chán của bố ghim chân tại chỗ, cuối cùng không nói gì thêm nữa.

Những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, bọn họ không để vào tai thì tôi cũng đành bó tay.

2.

Sau khi bọn họ ra khỏi nhà, tôi chăm chăm quan sát tình hình bên ngoài qua mắt mèo, cũng may chưa thấy có động tĩnh gì.

Đúng lúc tôi đang thấp thỏm thì có tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thét chói tai vang lên trên hành lang.

"Quái vật! Bố, có quái vật!"

"Chạy mau, nhanh lên con trai!"

"Á! Trương Đống, ông dám đẩy tôi?!"

Trong lúc nhất thời, tiếng hét lẫn lộn vào nhau. Tôi mau chóng mở cửa, bọn họ luống cuống tay chân vọt vào.

Trương Ninh Ưu đụng thẳng vào tôi khiến tôi ngã lăn ra, nó trốn sau ghế sô pha run lẩy bẩy.

"Đóng cửa mau!" Bố kéo bà nội vào, đóng sập cửa lại.

Trên mặt bọn họ vẫn rõ rành rành nét kinh hoàng, thậm chí bà nội còn ngồi xụi lơ trên sàn.

"Bố, sao thế?" Tôi đứng lên hỏi. "Mọi người gặp phải cái gì vậy?"

Bà nội đứng dậy với vẻ mặt âm u, cho tôi một cái tát.

"Thứ lỗ vốn này! Mày biết bên ngoài có quái vật sao không nói sớm?!"

Tôi bị đánh đến ngơ cả người.

Lòng lạnh hẳn, tôi cười.

Bao nhiêu năm vậy rồi, đáng lẽ tôi phải quen từ lâu chứ nhỉ?

Đâu có ai coi tôi là thành viên trong gia đình. Đối với đám ‘người thân’ này, tôi chả khác nào máy rút tiền và hầu gái mặc cho bọn họ tha hồ hạch sách.

Tôi lại về phòng mình sau đó gửi tin nhắn cho bạn thân Trương Đoá, hỏi xem cậu ấy có biết chuyện gì không.

Cậu ấy không phản hồi.

Bên ngoài liên tục có tiếng thét chói tai, thỉnh thoảng còn nghe được còi xe cứu thương.

Tôi tìm kiếm sàng lọc một lượng thông tin lớn, nghiên cứu suốt đêm, cuối cùng cũng nắm được cơ bản các kỹ năng thiết yếu để sống sót khi đại dịch xác sống bùng nổ.

Ví dụ như làm thế nào để tránh né zombie, nên chống cự zombie ra sao và các kỹ xảo tấn công zombie…

Nhưng bây giờ còn một vấn đề nghiêm trọng nhất.

Đó chính là đồ ăn và nước uống.

Lượng dự trữ trong nhà tôi chắc chắn là không đủ, muốn sống tiếp thì phải ra ngoài tìm thêm.

Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi mơ một giấc mơ kỳ dị.

Trong mơ, dịch zombie cũng bùng nổ.

Ăn hết đồ trong nhà xong thì phải có người ra ngoài tìm kiếm thêm nhu yếu phẩm.

Ban đầu là tôi và bố mẹ cùng đi, Trương Ninh Ưu và bà nội ở nhà. Về sau bố bị thương, mẹ bảo cần chăm sóc ông ta nên cuối cùng trách nhiệm tìm kiếm đồ dùng thiết yếu lại dồn hết lên vai tôi.

Thức ăn tìm được phần lớn đều chui vào bụng Trương Ninh Ưu cả, sau đó đến lượt bố mẹ và bà. Đợi bọn họ ăn xong hết, thừa thãi còn lại bao nhiêu thì mới là phần của tôi.
" alt="Truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Gác Mái" width="90" height="59"/>

Truyện Nhật Ký Sinh Tồn Trên Gác Mái