Truyện Chúng Ta (We)

Kỳ Thiện cúi đầu,ệnChúđá banh tối nay chăm chú chiến đấu với món bánh tráng miệng của mình, trước đĩa sứ trắng bạc đựng bánh pudding phủ bơ bỗng xuất hiện một tấm chi phiếu, và cả bàn tay của Tử Khiểm.

Anh ấy có ý gì đây? Đầu óc Kỳ Thiện hơi mờ mịt. Mặc dù mối quan hệ hiện tại của cô và Tử Khiểm không bình thường nhưng còn lâu mới tới mức được trao quyền quản lí tài chính của anh.

Tử Khiểm nói: “Mấy năm nay anh cũng có chút tiền, phần lớn đều ở đây…” Anh thấy Kỳ Thiện đang định xua tay từ chối thì khẽ cười nói: “Không phải anh cho em. Em cứ cầm lấy, chuộc lại hai gian cửa hàng bố mẹ em cầm cho người ta đi.”

Kỳ Thiện nghe thấy vậy, cánh tay đang định giơ lên cũng cứng đờ. Cô nhanh chóng nuốt miếng pudding ăn dở trong miệng xuống, buông thìa, chần chừ cầm lấy tờ chi phiếu, không biết nên tiếp lời Tử Khiểm như thế nào.

“Đúng rồi, bánh gạo đỏ em mang về tối hôm qua A Toản đã đưa cho anh rồi. Anh sẽ không nói cám ơn, quá khách sáo là không tốt.” Tính tình của Tử Khiểm rất nghiêm túc, nhưng anh lớn hơn Kỳ Thiện môt tuổi, lại xem như cùng nhau lớn lên nên từ trước đến nay vẫn nói chuyện với cô rất ôn hòa.

Quả nhiên là chuyện tốt của Chu Toản! Kỳ Thiện không biểu hiện gì trên mặt nhưng trong lòng đã chửi bới tên kia vô số lần. Buổi chiều ngày hôm qua, lúc cô vào trong nhà rồi mới nhớ ra hành lí của mình vẫn để trên xe Chu Toản, vừa quay ra thì anh đã lái xe đi xa. Cô thở dài một hơi, không muốn gọi điện thoại cho anh, dù sao sớm muộn gì anh ta cũng phải mang tới cho cô. Thật ra, phần bánh gạo đỏ để tặng Tử Khiểm cô đã để trong túi xách đeo bên người, phần trên xe của Chu Toản vốn định tặng anh và chú A Tú, không ngờ rằng lại bị anh chơi một vố.

Mặc dù trong lòng Kỳ Thiện rất ảo não nhưng vẫn không vội mở miệng. Cô biết rõ mối quan hệ của Tử Khiểm và Chu Toản, đồng thời cả địa vị xấu hổ của bản thân trong đó. Từ ngày nhận lời với Tử Khiểm, cô đã thầm nhắc nhở chính mình trong lòng, tuyệt đối không được phép nói xấu một người trước mặt người kia, không bình phẩm, cũng không xen lẫn vào chuyện giữa hai người họ. Tuy biết làm vậy không hề dễ dàng nhưng quan hệ của bọn họ đã đủ rối tung rồi, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa, cho dù chỉ là vô tình.

Cô im lặng một lúc rồi mới giải thích: “Thật ra……”

“Anh biết.” Tử Khiểm không để Kỳ Thiện nói tiếp, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô. Những gì cô muốn nói anh đều hiểu được, thậm chí việc Chu Toản cố ý làm thế, trong lòng anh cũng biết rõ.

Thật ra từ vài năm trước, Tử Khiểm và Kỳ Thiện đã có khả năng tiến thêm một bước nhưng Kỳ Thiện lại có nhiều băn khoăn, mãi không chịu gật đầu. Chu Toản là người bạn tốt nhất cẩu cô, mà Tử Khiểm lại là anh họ trên danh nghĩa của Chu Toản, người thân cận đều biết trên thực tế anh là anh em cùng cha khác mẹ với Chu Toản, cũng là một cái đinh trong lòng mẹ của Chu Toản khi còn sống. Tuy hiện giờ hai người họ vẫn tiếp xúc bình thường, không đến nỗi xé rách da mặt, nhưng những gợn sóng đằng sau, hai người họ đều ngầm hiểu trong lòng. Nhất là Chu Toản, Kỳ Thiện rất rõ khúc mắc trong lòng anh.

Tử Khiểm nói: “Trong lòng A Toản khó chịu là chuyện bình thường. Đôi khi nó rất giống một đứa trẻ.”

Kỳ Thiện không tiếp lời, nghĩ rằng lời nói của Tử Khiểm vẫn quá rộng lượng. Nếu Chu Toản là trẻ con thì lòng dạ của đứa trẻ này cũng sâu quá rồi. Cô nghịch tấm chi phiếu kia, nhìn chữ kí của Tử Khiểm ở mặt trái, một nét bút mạnh mẽ tinh tế song đặt bút quá nặng nề.

Lúc bọn họ vừa bước vào nhà hàng, quản lý nhà hàng cầm một chai rượu đỏ tới xác nhận, hỏi: “Xin hỏi ông có phải là Chu Tử Khiêm? Phiền ông kiểm tra rượu đã đặt trước.”

Tử Khiểm sửa lại lời ông ta: “Là Chu Tử Khiểm, Khiểm trong từ ‘xin lỗi’.”

Lời nói của anh rất bình thản, dường như đã lặp lại vô số lần

Dường như anh đã sớm không còn để tâm nhưng Kỳ Thiện nghe xong vẫn cảm thấy khổ sở thay anh. Cô rất hiểu sự giận dữ và để bụng của Chu Toản, Chu Toản không sai, nhưng Tử Khiểm có lỗi gì? Là đã mang tội lỗi khi vừa sinh ra, thế nên cả đời phải mang cái tên ấy, gánh vác tội lỗi vốn không phải trách nhiệm của mình ư?

“Anh không cần cho em tiền chuộc. Mỗi lần Chu Toản vay tiền em, đều không bao lâu sẽ trả lại. Mặc dù anh ấy vô liêm sỉ thì có vô liêm sỉ, nhưng chưa từng vay tiền bậy bạ của em. Chuyện chuộc nhà cứ để anh ấy làm cũng được. Bình thường em cũng không cần dùng nhiều tiền nên lúc anh ấy mở miệng vay tiền em cũng không nghĩ nhiều lắm.” Kỳ Thiện giải thích.

“Em ấy à……” Tử Khiểm lắc đầu cười. Kỳ Thiện và Chu Toản đều là người lớn lên trong cảnh sung túc đầy đủ, chưa bao giờ phải lo nghĩ vì tiền bạc. Chu Toản là người biết tính toán cho bản thân, nhưng còn Kỳ Thiện thì khác, có lẽ ngay cả doanh thu mỗi tháng của các cửa hàng mình sở hữu cô cũng chẳng rõ. Cô bị người khác chăm sóc quá tốt, dường như sống trong thế giới nhỏ bé của chính mình. Như lời của Chu Khải Tú, Tiểu Thiện bị A Toản bán đi còn kiếm tiền thay anh ta nữa, có lẽ còn sợ Chu Toản mua bán lỗ.

“Anh nghĩ đến một chuyện rất thú vị chú hai nói trước đây.” Tử Khiểm hơi đăm chiêu nói: “Chú ấy nói lúc em và A Toản bốn năm tuổi, có một hôm chú ấy đi công tác về, nhìn thấy hai người bọn em đang chơi đùa trước cửa nhà. A Toản dạy em chơi một trò chơi mới, gọi là ‘Cậu đánh tớ một cái’. Hai người thay phiên tấn công, trước khi xuống tay phải hô khẩu hiệu ‘Cậu đánh tớ một cái’. Lần nào cũng là em bắt đầu trước, dù sao quy tắc cũng do nó chế ra. Kết quả là chú hai nhìn thấy nó không ngừng gõ vào đầu em, em hô khẩu hiệu một lần, nó lại gõ một lần. Gõ đến lúc em khóc hu hu, cũng không đến lượt nó bị đánh.”

“Nghe anh nói em mới cảm thấy trước đây mình thật ngốc nghếch.” Kỳ Thiện xấu hổ, Tử Khiểm vừa nói vậy, cô mơ hồ nhớ hình như có chuyện này. Lúc ấy chú A Tú ngăn Chu Toản lại, hỏi Chu Toản vì sao lại đánh cô. Chu Toản nói vô cùng hợp lý: “Tại bạn ấy cứ bảo con ‘Đánh tớ một cái đi’.” Sau khi chú A Tú biết rõ nguyên do bèn buông hành lý xuống, bảo Chu Toản chơi cùng chú ấy một ván, kết quả là Chu Toản bị đánh đến mức tè ra quần. Để an ủi Kỳ Thiện đang khóc nhè, chú A Tú tặng hết chỗ chocolate mang về cho cô, kết quả là trời chưa tối, đã bị Chu Toản dùng lí do ăn quá nhiều chocolate gây hỏng răng để dỗ lấy hết, tất cả đều chui vào túi của anh.

Tử Khiểm cũng cười, nói không khách khí: “Trước kia em đúng là ngốc thật, bị nó bắt nạt còn ít hả?”

Sau khi Tử Khiểm được chú hai đưa về nuôi, mới dần dần thân quen với Kỳ Thiện. Ban đầu anh cũng không quen nhìn Chu Toản suốt ngày chọc ghẹo Kỳ Thiện nhưng sau đó mới phát hiện, bụng dạ của Kỳ Thiện rất rộng lượng, bình thường chẳng hề so đo với Chu Toản. Chu Toản quậy chán rồi, sẽ quay sang gắng sức dỗ dành cô. Cuối cùng thường thì cô không chịu thiệt thòi quá nhiều, Chu Toản cũng chẳng chiếm được lợi ích gì. Khi đó người lớn hai nhà đều nói bọn họ là “Tiểu oan gia”, dù ngoài mặt không nói gì nhưng ngay cả Tử Khiểm lúc đó còn là thằng nhóc choai choai đã nghĩ rằng sớm muộn gì Kỳ Thiện và Chu Toản cũng sẽ ở bên nhau. Bọn họ đã trải qua thời ấu thơ, là “thanh mai trúc mã”, sau này lớn lên nếu không tu thành chính quả, thì sẽ mỗi người một ngả, dần dần phai nhạt. Nào ngờ mối quan hệ thân thiết từ nhỏ này lại duy trì đến tận 28 năm sau.

Ông trời quả thật thích đùa cợt, khi đó có ai sẽ nghĩ người ngồi ở trước mắt chính duyên phận của mình? Kỳ Thiện cảm giác được Tử Khiểm cầm tay cô thật chặt, biết anh nói vậy có lẽ cũng cảm thấy như thế. Cô buông mi mắt xuống, hơi ngượng ngùng dùng bàn tay còn tự do để vén lọn tóc ra sau tai, tờ chi phiếu trong lòng bàn tay cọ vào hai má.

Tử Khiểm cũng có lòng. Chuyện vay tiền cho Chu Toản là ở trước khi Kỳ Thiện đi theo đơn vị du lịch, song quả thật cô đã suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ đến cảm nhận của Tử Khiểm.

“Em xin lỗi.” Kỳ Thiện nói từ đáy lòng.

“Anh không có ý đó. Tiền của em thì em hoàn toàn có thể sử dụng.” Tử Khiểm nhìn cô nói: “Những thứ khác thì không sao cả, nhưng mà…… Anh nghe nói hai mặt tiền cửa hàng kia là một phần của hồi môn của em.”

Sắc đỏ trên má Kỳ Thiện ngày càng đậm, cô phát hiện trong mắt Tử Khiểm đầy ý cười. Người chẳng biết nói lời ngon tiếng ngọt thỉnh thoảng trêu đùa một câu, còn rung động hơn cả những kẻ suốt ngày bôi mật vào miệng.

Tử Khiểm đưa Kỳ Thiện đến cửa nhà. Trước khi xuống xe, Kỳ Thiện nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Anh có muốn cùng em vào ngồi một chút không? Hình như bố mẹ em đều ở nhà.”

Tử Khiểm biết tâm tư của cô. Bố mẹ Kỳ Thiện tất nhiên biết Tử Khiểm song nếu anh dùng thân phận bạn trai của Kỳ Thiện để xuất hiện, đối với hai nhà Kỳ, Chu mà nói cũng không là chuyện nhỏ.

“Hôm nay hơi muộn rồi, cứ thế vào thì không đủ lễ phép, mấy ngày nữa anh sẽ tới một chuyến.” Tử Khiểm mở cửa xe cho cô, hai người cùng đứng bên cạnh xe.

Dáng người Tử Khiểm xấp xỉ với Chu Toản, cao hơn Kỳ Thiện một cái đầu, cô đứng quá gần, không ngẩng mặt lên thì không thấy không rõ vẻ mặt của anh. Ánh mắt cô chỉ dừng lại ở khuy áo đầu tiên bên dưới hầu kết của anh, dường như mùi hương bay tới mũi là hoa ngọc lan mà bố trồng trong sân. Trước đây, cô không hề biết mùi hoa lại nồng như thế, cũng không biết ngọn đèn đường trước cửa nhà lại sáng như thế.

Bóng Tử Khiểm hắt xuống nền xi măng hơi hơi lay động, giống như nâng cánh tay, thắt lưng cũng hơi hơi cúi xuống. Khuôn mặt Kỳ Thiện nóng lên, cuối cùng cô ngượng ngùng, kéo quai túi xách bên vai, nhanh chóng nói “Tạm biệt” rồi đi như bỏ chạy vào cửa nhà.

Bố mẹ của Kỳ Thiện – Kì Định và Thẩm Hiểu Tinh đều ở trong phòng khách, một người xem ti vi, một người ôm laptop khoanh chân ngồi trên sô pha. Thấy con gái bước vào, bên ngoài truyền đến tiếng khởi động của xe hơi, hai người không khỏi trao đổi một ánh mắt, rất ăn ý không hỏi han gì. Kỳ Thiện ngã xuống số pha, Thẩm Hiểu Tinh khép máy tính lại, hỏi cô đã ăn gì chưa. Kì Định thì rót cho con gái một chén trà.

“Đây là đồ uống bố mới tìm ra, tốt nhất chính trà hoa cúc, con nếm thử xem, có phải có một mùi hương đặc biệt không?” Kì Định nói với con gái.

Thẩm Hiểu Tinh liếc mắt nhìn ông một cái: “Không còn sớm nữa, anh để cho nó uống trà, buổi tối làm sao ngủ được!”

Nói xong, Thẩm Hiểu Tinh cầm một tấm thiệp mời trên bàn trà đưa cho Kỳ Thiện.

“Lại có ai kết hôn nữa chứ?” Kỳ Thiện hơi đau đầu, hai năm gần đây mỗi khi cô nhận được quả bom màu đỏ từ các bạn bè cùng lứa, mặc dù bố mẹ không nói gì nhưng vẫn dùng ánh mắt vẻ sâu xa này nhìn cô, giống như không tiếng động nhấn mạnh: “Tự con biết đấy, không cần chúng ta phải nói nhiều”.

“Không phải.” Thẩm Hiểu Tinh thay cô mở thiệp mời ra, nói: “Là tiệc tròn trăm ngày con trai của em trai của chú A Tú con.”

Kỳ Thiện thật muốn hộc máu: “Mẹ, mẹ nói thẳng là tiệc tròn trăm ngày của con trai Tử Dực không được à?”

Cô bỗng nhiên nhớ ra bố mẹ mình và anh Tử Dực cũng không thân quen lắm, chỉ vì có quan hệ tốt với Chu Khải Tú nên mới có giao tình với phía anh em của chú ấy. Nếu là trước kia, bình thường mẹ sẽ trực tiếp gọi Chu Tử Dực là “Anh họ của A Toản”, hôm nay lại vòng vèo như thế…… chắc chắn là nghĩ cô và Chu Toản còn đang giận nhau, sợ trực tiếp nhắc tới cái tên kia sẽ làm Kỳ Thiện không vui .

Kỳ Thiện cười thầm, mẹ cô cẩn thận quá rồi, tuy ngày hôm qua, sau khi về nhà cô quả thật hơi bất mãn, khiến bố mẹ nhận ra nhưng cô cũng không phải trẻ con, cô sẽ không để tên vô liêm sỉ kia làm rối loạn tâm trạng của mình.

Hôm nay, cô vừa tan ca đã tới gặp Tử Khiểm, thì ra hẹn hò cũng khiến người ta mệt mỏi như thế. Kỳ Thiện nói chuyện với bố mẹ chưa đầy mười phút đã muốn lên lầu tắm rửa. Đi vào phòng, cô nhìn thấy vali quần áo đặt ở cửa.

Hôm nay Chu Toản đã tới đây ư? Đèn trong phòng cô vẫn sáng.

Kỳ Thiện bỏ ý định đưa tay kéo vạt áo từ trong chân váy bút chì ra, một bóng dáng tùy tiện nằm ngửa trên tràng kỉ lọt vào tầm mắt cô.

Thời gian hiển thị trên điện thoại di động là 9:15. Không phải đêm khuya nhưng tuyệt đối không phải thời gian tốt để ghé thăm.

“Anh ở đây làm gì?” Kỳ Thiện không muốn chấp nhặt với anh, nhưng giọng điệu cũng không tốt lắm.

Chu Toản từ từ nhắm hai mắt, không hề có động tĩnh, anh ở địa bàn của cô mà lại ngủ thật thoải mái. Kỳ Thiện bước vài bước, đi qua giật tai nghe của anh xuống: “Dậy đi. Em đang hỏi anh đó, sao anh lại ở đây?”

“Về rồi à? Muộn thế!” Lần này cuối cùng anh cũng mở to mắt, thấy Kỳ Thiện, cũng không vội vã ngồi dậy, chỉ dùng một bàn tay nâng đầu, mày nhíu lại như có ý tứ trách cứ.

Kỳ Thiện không nói chuyện được với anh, chạy “rầm rầm” xuống lầu, vừa lao vào phòng khách đã oán trách mẹ: “Mẹ, Chu Toản đến đây mà mẹ cũng không nói cho con biết, còn để anh ấy vào phòng con. Mẹ quên bọn con đã bao nhiêu tuổi rồi à?”

Thẩm Hiểu Tinh vừa nuốt miếng lê ông xã nhét vào miệng, nghe vậy suýt chút nữa không bị nghẹn, uống một hớp nước mới kìm lại được, nổi giận: “Con trách mẹ cái gì ? Chu Toản đến, sao mẹ lại không biết?”

Anh mắt hai mẹ con đều dời về phía Kỳ Định đang tập trung tinh thần xem phim trên ti vi. Kỳ Thiện phát sầu, nói thế nào bố cô cũng là một họa sĩ nổi tiếng, không giữ được phong cách thì thôi, bình thường không phải mặc áo ngủ in hình bông hoa nhỏ ra ngoài mua bữa sáng thì là ngồi nhà xem phim truyền hình giờ vàng.