您现在的位置是:NEWS > Thể thao
Truyện Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)
NEWS2025-04-23 08:57:37【Thể thao】8人已围观
简介Sau khi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn 21 chữ của Chu Hoành Viễn,ệnTiểuThúcThúcChúNhỏvàng pnj hôm navàng pnj hôm nayvàng pnj hôm nay、、
Sau khi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn 21 chữ của Chu Hoành Viễn,ệnTiểuThúcThúcChúNhỏvàng pnj hôm nay Trình Dục đã ngẩn người rất lâu. Lâu đến mức tà dương xuống núi, ngân hàng tan ca, trong văn phòng không còn một người nào nữa, nhưng anh thì vẫn ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trống trơn. Anh không dám gọi lại để hỏi Chu Hoành Viễn xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh cũng không thể ngăn được những suy nghĩ miên man trong đầu.
Trình Dục trở về nhà như người mất hồn, ngồi trên ghế sofa đến đêm khuya tĩnh mịch mới nhớ ra phải trả lời tin nhắn. Anh cẩn thận suy tư từng câu chữ một, cứ viết rồi xoá, xoá lại viết, cuối cùng cũng soạn được hai đoạn tin nhắn dài. Trong đó, anh dặn dò Chu Hoành Viễn nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đúng giờ, còn nói hắn đừng tiết kiệm quá, có thiếu tiền cứ nói với anh. Mỗi con chữ đều chan chứa tình yêu thương, trĩu nặng tựa ngàn cân, vậy mà sau khi tin nhắn được gửi đi lại chẳng nhận được hồi âm, như hòn đá chìm xuống đại dương thăm thẳm.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần lễ trôi qua, Trình Dục vẫn chưa nhận được phản hồi từ Chu Hoành Viễn. Hàng trăm lần anh cầm điện thoại lên tính gọi cho Chu Hoành Viễn để hỏi cho rõ ràng, nhưng rồi lại nhớ đến lời hắn nói, vậy là đành phải nhịn xuống. Tình yêu là những lần bốc đồng và những lần kiềm chế. Đợi mãi mới tới cuối tuần, Trình Dục lo lắng gọi điện thoại tới, nhưng thứ duy nhất anh nhận được lại chỉ là một giọng nói máy móc lặp đi lặp lại, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Một tuần, hai tuần, rồi nửa tháng trôi qua, Trình Dục không dám gọi điện quá nhiều vì sợ Chu Hoành Viễn thấy được sẽ nổi giận, nhưng mà anh cũng không ngăn được nỗi lo lắng và nhớ nhung trong lòng. Đó là đứa trẻ mà anh đã nuôi nấng suốt bảy năm ròng bằng cả tâm huyết, là người mà anh dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm, là thân nhân duy nhất của anh trên thế giới lạnh lẽo này. Chưa bao giờ anh mong chờ Chu Hoành Viễn sẽ báo đáp mình, càng không đặt nặng việc hắn phải thành danh. Điều duy nhất anh mong muốn chỉ là đứa cháu của mình được khoẻ mạnh, bình an và hạnh phúc.
Một tháng, hai tháng, ba tháng đã trôi qua, Trình Dục như ngồi trên đống lửa, mỗi phút giây đều là sự dày vò. Anh đã tự tìm đủ mọi lý do biện hộ cho Chu Hoành Viễn, để rồi sau đó không ngừng phủ nhận những lý lẽ ấy trong đầu. Anh không muốn trở thành một phụ huynh phiền phức, điều duy nhất anh có thể làm là liên tục chuyển tiền vào tài khoản cho Chu Hoành Viễn. Vậy mà thuê bao của Chu Hoành Viễn từ trạng thái "tắt máy" chuyển sang "nợ cước", rồi sau cùng trở thành "khoá số", đến khi anh nghe thấy giọng nói lạnh tanh tàn nhẫn thông báo "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm ngừng liên lạc" thì Trình Dục không nhịn nổi nữa, anh xin nghỉ phép ở ngân hàng rồi một mình lên đường tới Bắc Kinh.
Tháng Mười ở Bắc Kinh, tiết trời chợt trở lạnh mà hanh khô, Trình Dục chỉ mới ra khỏi ga đã toát hết mồ hôi, áo sơ mi ướt sũng, dính chặt vào lưng rất khó chịu. Nhưng anh chẳng hơi đâu bận tâm đến điều đó, chỉ muốn nhanh chóng đi gặp cháu trai mình thôi. Anh không muốn lãng phí thêm một phút giây nào, bèn vẫy một chiếc taxi với hy vọng sẽ mau đến nơi. Vậy mà không ngờ lại gặp đúng giờ cao điểm buổi tối, kẹt xe cứng ngắc tới chín giờ tối, bấy giờ chiếc taxi mới chậm rãi ngừng bánh trước cổng trường Đại học Bắc Kinh.
Trình Dục đã đứng suốt một buổi trên xe lửa, sau đó lại ngồi tiếp thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, lúc này vừa mệt mỏi vừa sốt ruột. Môi anh nứt nẻ, thấm vài giọt máu, còn đôi chân thì run rẩy không vững khi bước xuống xe.
Trình Dục có trí nhớ tốt, anh dựa theo hướng lần trước đi cùng với Chu Hoành Viễn, nhanh chóng tìm đến khu ký túc xá của hắn. Trước khi lên lầu, anh bỗng khựng lại. Anh lấy điện thoại ra, dùng camera trước để soi mặt, chỉ thấy người trong điện thoại chau mày, mím môi, nhìn y như một người nông dân dãi dầu mưa nắng trong mấy vở kịch xưa. Trình Dục chợt thấy lo sợ, sợ phải đối diện với Chu Hoành Viễn và bạn cùng phòng hắn trong diện mạo thế này. Anh đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, sau đó chỉnh trang lại đầu tóc rối bời và cổ áo xộc xệch, hít một hơi thật sâu rồi cất bước lên lầu.
Nhìn Trình Dục trẻ trung, nên khi xuất hiện trong ký túc xá đại học cũng khong có vẻ kỳ quặc. Anh lần theo trí nhớ, tìm đến trước cửa phòng lý túc xá Chu Hoành Viễn rồi gõ nhẹ, "Cốc cốc cốc..."
Bên trong vang lên giọng nói có phần mất kiên nhẫn, hơi the thé, pha chút giọng Ngô, "Ai đó?"
Cánh cửa mở ra, một cậu thanh niên tóc vàng cao ráo, ngũ quan đẹp đẽ xuất hiện, Trình Dục nhận ra ngay đó là Triệu Tĩnh. Nhưng với Triệu Tĩnh, kẻ đã gặp đủ loại người và chẳng để tâm đến ai, thì đã quẳng Chu Hoành Viễn và "ông chú chân dài" của hắn lên chín tầng mây từ lâu rồi. Vậy nên bây giờ khi thấy Trình Dục, hắn không nhận ra anh là ai, chỉ nhếch mép, dùng lời lẽ quen thuộc để đối phó với mấy người đi tiếp thị trong ký túc xá, "Không thi CET-4/ 6[1] không thi IELTS TOEFL không học lái xe không đi hội thảo. Cản đường thì đừng trách tôi thô lỗ!" Nói xong muốn đóng sập cửa lại nhưng Trình Dục đã nhanh tay giữ lấy tay nắm cửa, "Bạn ơi, cho hỏi đây có phải ký túc xá của Chu Hoành Viễn không?"
Trình Dục trở về nhà như người mất hồn, ngồi trên ghế sofa đến đêm khuya tĩnh mịch mới nhớ ra phải trả lời tin nhắn. Anh cẩn thận suy tư từng câu chữ một, cứ viết rồi xoá, xoá lại viết, cuối cùng cũng soạn được hai đoạn tin nhắn dài. Trong đó, anh dặn dò Chu Hoành Viễn nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đúng giờ, còn nói hắn đừng tiết kiệm quá, có thiếu tiền cứ nói với anh. Mỗi con chữ đều chan chứa tình yêu thương, trĩu nặng tựa ngàn cân, vậy mà sau khi tin nhắn được gửi đi lại chẳng nhận được hồi âm, như hòn đá chìm xuống đại dương thăm thẳm.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần lễ trôi qua, Trình Dục vẫn chưa nhận được phản hồi từ Chu Hoành Viễn. Hàng trăm lần anh cầm điện thoại lên tính gọi cho Chu Hoành Viễn để hỏi cho rõ ràng, nhưng rồi lại nhớ đến lời hắn nói, vậy là đành phải nhịn xuống. Tình yêu là những lần bốc đồng và những lần kiềm chế. Đợi mãi mới tới cuối tuần, Trình Dục lo lắng gọi điện thoại tới, nhưng thứ duy nhất anh nhận được lại chỉ là một giọng nói máy móc lặp đi lặp lại, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Một tuần, hai tuần, rồi nửa tháng trôi qua, Trình Dục không dám gọi điện quá nhiều vì sợ Chu Hoành Viễn thấy được sẽ nổi giận, nhưng mà anh cũng không ngăn được nỗi lo lắng và nhớ nhung trong lòng. Đó là đứa trẻ mà anh đã nuôi nấng suốt bảy năm ròng bằng cả tâm huyết, là người mà anh dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm, là thân nhân duy nhất của anh trên thế giới lạnh lẽo này. Chưa bao giờ anh mong chờ Chu Hoành Viễn sẽ báo đáp mình, càng không đặt nặng việc hắn phải thành danh. Điều duy nhất anh mong muốn chỉ là đứa cháu của mình được khoẻ mạnh, bình an và hạnh phúc.
Một tháng, hai tháng, ba tháng đã trôi qua, Trình Dục như ngồi trên đống lửa, mỗi phút giây đều là sự dày vò. Anh đã tự tìm đủ mọi lý do biện hộ cho Chu Hoành Viễn, để rồi sau đó không ngừng phủ nhận những lý lẽ ấy trong đầu. Anh không muốn trở thành một phụ huynh phiền phức, điều duy nhất anh có thể làm là liên tục chuyển tiền vào tài khoản cho Chu Hoành Viễn. Vậy mà thuê bao của Chu Hoành Viễn từ trạng thái "tắt máy" chuyển sang "nợ cước", rồi sau cùng trở thành "khoá số", đến khi anh nghe thấy giọng nói lạnh tanh tàn nhẫn thông báo "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm ngừng liên lạc" thì Trình Dục không nhịn nổi nữa, anh xin nghỉ phép ở ngân hàng rồi một mình lên đường tới Bắc Kinh.
Tháng Mười ở Bắc Kinh, tiết trời chợt trở lạnh mà hanh khô, Trình Dục chỉ mới ra khỏi ga đã toát hết mồ hôi, áo sơ mi ướt sũng, dính chặt vào lưng rất khó chịu. Nhưng anh chẳng hơi đâu bận tâm đến điều đó, chỉ muốn nhanh chóng đi gặp cháu trai mình thôi. Anh không muốn lãng phí thêm một phút giây nào, bèn vẫy một chiếc taxi với hy vọng sẽ mau đến nơi. Vậy mà không ngờ lại gặp đúng giờ cao điểm buổi tối, kẹt xe cứng ngắc tới chín giờ tối, bấy giờ chiếc taxi mới chậm rãi ngừng bánh trước cổng trường Đại học Bắc Kinh.
Trình Dục đã đứng suốt một buổi trên xe lửa, sau đó lại ngồi tiếp thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, lúc này vừa mệt mỏi vừa sốt ruột. Môi anh nứt nẻ, thấm vài giọt máu, còn đôi chân thì run rẩy không vững khi bước xuống xe.
Trình Dục có trí nhớ tốt, anh dựa theo hướng lần trước đi cùng với Chu Hoành Viễn, nhanh chóng tìm đến khu ký túc xá của hắn. Trước khi lên lầu, anh bỗng khựng lại. Anh lấy điện thoại ra, dùng camera trước để soi mặt, chỉ thấy người trong điện thoại chau mày, mím môi, nhìn y như một người nông dân dãi dầu mưa nắng trong mấy vở kịch xưa. Trình Dục chợt thấy lo sợ, sợ phải đối diện với Chu Hoành Viễn và bạn cùng phòng hắn trong diện mạo thế này. Anh đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, sau đó chỉnh trang lại đầu tóc rối bời và cổ áo xộc xệch, hít một hơi thật sâu rồi cất bước lên lầu.
Nhìn Trình Dục trẻ trung, nên khi xuất hiện trong ký túc xá đại học cũng khong có vẻ kỳ quặc. Anh lần theo trí nhớ, tìm đến trước cửa phòng lý túc xá Chu Hoành Viễn rồi gõ nhẹ, "Cốc cốc cốc..."
Bên trong vang lên giọng nói có phần mất kiên nhẫn, hơi the thé, pha chút giọng Ngô, "Ai đó?"
Cánh cửa mở ra, một cậu thanh niên tóc vàng cao ráo, ngũ quan đẹp đẽ xuất hiện, Trình Dục nhận ra ngay đó là Triệu Tĩnh. Nhưng với Triệu Tĩnh, kẻ đã gặp đủ loại người và chẳng để tâm đến ai, thì đã quẳng Chu Hoành Viễn và "ông chú chân dài" của hắn lên chín tầng mây từ lâu rồi. Vậy nên bây giờ khi thấy Trình Dục, hắn không nhận ra anh là ai, chỉ nhếch mép, dùng lời lẽ quen thuộc để đối phó với mấy người đi tiếp thị trong ký túc xá, "Không thi CET-4/ 6[1] không thi IELTS TOEFL không học lái xe không đi hội thảo. Cản đường thì đừng trách tôi thô lỗ!" Nói xong muốn đóng sập cửa lại nhưng Trình Dục đã nhanh tay giữ lấy tay nắm cửa, "Bạn ơi, cho hỏi đây có phải ký túc xá của Chu Hoành Viễn không?"
很赞哦!(897)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Cagliari vs Fiorentina, 20h00 ngày 21/4: Nối dài ngày vui
- Đừng làm mẹ cáu tập 8: Khôi nổi điên với Vy, Hạnh cứng họng vì câu nói của Happi
- Ban nhạc Bức Tường lần đầu tiên phối rock với nhạc giao hưởng
- MC Tuấn Tú hụt hẫng khi 'Hãy chọn giá đúng' ngừng phát sóng vĩnh viễn
- Siêu máy tính dự đoán Barcelona vs Mallorca, 2h30 ngày 23/4
- Nhận định, soi kèo Rangers vs Celtic, 22h00 ngày 2/1: Thể hiện đẳng cấp
- Nhận định, soi kèo U19 Hà Nội vs U19 PVF
- Nhận định, soi kèo U19 Hà Nội vs U19 PVF
- Nhận định, soi kèo Tekstilac Odzaci vs Zeleznicar Pancevo, 23h30 ngày 22/4: Bắt bài chủ nhà
- 'Thanh Sói' ra rạp sau 2 lần bị hoãn, Tóc Tiên thiệt nặng về kinh tế
热门文章
- Nhận định, soi kèo Internacional vs Nacional Football, 07h30 ngày 23/4: Đạp đáy giữ đỉnh
- Nhận định, soi kèo Modern Sport vs Ismaily, 22h00 ngày 01/01: Làm khó chủ nhà
- 'Dưới bóng cây hạnh phúc' tập 6: Tố đánh chết người?
- Siêu trí tuệ Việt Nam mùa 2 tập 6: NSƯT Chí Trung ngỡ ngàng trước chàng ‘dị nhân’ đạt điểm tuyệt đối
站长推荐
Nhận định, soi kèo Cardiff City vs Oxford United, 21h00 ngày 21/4: Trên bờ vực thẳm
Phim hay nhất Quả cầu vàng 2023 ra rạp Việt
Nhận định, soi kèo Al Kahrabaa vs Al Naft, 18h30 ngày 2/1: Khó cho chủ nhà
Xuân Hinh bật khóc ký ức về mẹ vất vả gánh bèo nuôi con ăn học
Nhận định, soi kèo Oman Club vs Al Khaburah, 20h50 ngày 22/4: Khách thắng thế
Siêu trí tuệ Việt Nam mùa 2 tập 6: NSƯT Chí Trung ngỡ ngàng trước chàng ‘dị nhân’ đạt điểm tuyệt đối
Đinh Ngọc Diệp: 'Nếu có đổ vỡ, càng ít người biết càng tốt'
Mẹ chồng thay con dâu dằn mặt tiểu tam gây sốt 'Hành trình công lý'